Vai Diễn Mỹ Nhân

Chương 92: bệnh lười kinh niên.



Trời vào đông hiếm khi có được ngày nắng vàng rực rỡ, ánh mặt trời chiếu lên tuyết động thật dày, rực rỡ chói mắt.

Lan Hương xốc mành lên, vén rèm màn tơ vàng thêu chim khổng tước qua một bên, trên giường không có ai, góc chăn lùm xùm một đống.

Nàng ấy cong lưng cười nói: “Công chúa, nên dậy thôi.”

Tiểu cô nương cong mông ở trong chăn nghe thấy tiếng, chậm rì xốc một góc chăn lên thò đầu ra, gương mặt lộ ra giống y chang như vị ở Phù Vân Điện, nắm chăn ghé vào mép giường, trong mắt hoa đào là sương mù mênh mang, gương mặt trẻ con mũm mĩm lộ ra vẻ ửng hồng nhàn nhạt, cô nhóc bĩu bĩu môi, nũng nịu gọi: “Lan Hương cô cô.”

 

Lan Hương cười nói: “Hôm nay thời tiết đẹp, công chúa đừng ngủ nướng nữa, cùng tới trại nuôi ngựa với thái tử, dạo dạo một vòng cũng tốt lắm.”

Nàng ấy vừa nói vừa gọi người bên ngoài tiến vào, giặt sạch khăn, từ khi tiểu công chúa Tuân Tịnh dọn đến Tuệ Hoa Hiên, nàng ấy cũng chuyển từ Phù Vân Điện tới nơi này quản lý, hầu hạ cuộc sống hàng ngày, mọi chuyện đều lo lắng.

Tuân Tịnh nghe được mấy chữ trại nuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, phát hiện mọi chuyện thực không đơn giản.

Cô nhóc nhanh chóng rụt đầu vào chăn, đầu sắp lắc thành cái trống bỏi luôn rồi: “Không đi, không đi.”

Trại nuôi ngựa cách chỗ này xa tít mù, phải đi đường thật là lâu, nghĩ thôi là đã thấy mệt rồi.

Cô nhóc lăn một vòng trên giường, nhìn nhìn ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rơi xuống đất, ngáp một cái thật dài.

Không muốn động chút nào…..

Lan Hương lôi tiểu cô nương từ trong chăn ra, dùng khăn ướt nóng lau mặt cho cô bé, cười tủm tỉm nói: “Công chúa mau tỉnh táo lại nào.”

Tiểu cô nương lại thở dài, ngã vào giường mềm lăn vài vòng mới chịu xuống khỏi giường, mặc xong váy màu hồng nhạt, khoác thêm áo choàng nhung mới ngồi lên ghế trước bàn trang điểm, lắc lắc hai cái chân ngắn.

Lan Hương chải cho cô nhóc một kiểu tóc đơn giản thoải mái, lại cột chặt túi tiền bên hông rồi mới nắm tay cô bé tới Phù Vân Điện.

Phù Vân Điện cách Tuệ Hoa Hiên không xa lắm, đi qua đó cũng mất thời gian chừng một nén hương, tiểu cô nương đi vào chính điện, bên trong im ắng, còn không có âm thanh gì khác.

Cô nhóc buông tay Lan Hương ra, đẩy cửa ra chạy chậm vào trong điện, màn che giường bát bộ vẫn còn buông, cô nhóc xốc màn giường lên, hai tay nắm lấy mép giường, chớp chớp mắt, thanh thúy gọi: “Mẫu hậu…..”

Minh Nhiễm đã tỉnh lại, chỉ là đang mơ màng, the thấy giọng nói quen thuộc, vừa mới quay đầu thì thấy ngay tiểu khuê nữ của mình đang ngọt ngào cười, cả quả tim đều mềm nhũn hết. Nàng ngồi dậy, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, cười nói: “Hôm nay A Tịnh ngoan quá, thức dậy thật là sớm nhé.”

Tiểu cô nương bò lên giường nhào vào ngực nàng: “Không phải hôm nay A Tịnh dậy sớm đâu, là mẫu thân dậy trễ đó.”

Minh Nhiễm nhìn đồng hồ trong phòng, đúng là có hơi muộn, ôm tiểu nữ nhi hôn hôn, gọi Tây Tử với Thanh Tùng đi vào chuẩn bị rửa mặt.

 



A Tịnh ghé vào đầu vai nàng, sờ sờ mái tóc đen dài, đột nhiên thấy cái gì, mở to hai mắt, ngón tay chỉ chỉ vào chỗ dấu vết trên cổ nàng, có hơi tức giận: “Mậu hậu lại bị sâu cắn, hư!”

Minh Nhiễm vội vàng kéo xiêm y đang khép hờ lại, có hơi xấu hổ nói sang chuyện khác: “A Tịnh có đói bụng không, đi ăn sáng với Lan Hương trước được không nào?”

Bé đúng là có hơi đói bụng thật, do dự gật gật đầu, vừa đi ra ngoài còn vừa quay đầu lại nhìn.

Đợi đến khi Minh Nhiễm ra ngoài, chén cháo nhỏ trên bàn đã được ăn gần hết một nữa, cô nhóc đang há miệng cắn bánh bao, nhìn thấy nàng thì đôi mắt sáng lấp lánh: “Mẫu hậu đẹp quá đi.”

Ngày nào nữ nhi cũng đều nịnh nọt, Minh Nhiễm cũng quen rồi nhưng nghe thấy thế thì cũng rất vui, cháo cũng ăn nhiều hơn nửa chén.

Sau khi hai mẹ con ăn sáng xong thì đi tới chỗ đình viện có giàn trồng hoa, một lớn một nhỏ ngồi trên ghế mây tắm nắng.

Ánh mặt trời ấm áp, tui là thường có gió thổi qua nhưng cũng không cảm thấy lạnh lẽo lắm. Minh Nhiễm nằm nằm lại muốn ngủ, nghĩ tới con gái vẫn còn đây thì cố dựng tinh thần lên, ngáp một cái, vừa nghiêng đầu nhìn thì cũng thấy cô nhóc bên cạnh ngáp một cái thật dài, khóe mắt còn ứa ra nước mắt.

Minh Nhiễm: “……”

Đúng là khuê nữ của nàng mà, nhưng mà…. Tuổi còn nhỏ, sức khỏe quan trọng nhất, thế là không có được.

Minh Nhiễm nhớ tới tối qua trong lúc vô tình Tuân Nghiệp có nhắc tới một chuyện, duỗi tay vỗ vỗ đầu nhỏ của bé: “A Tịnh muốn học võ công không?”

Tiểu cô nương í một tiếng: “Là giống như hoàng huynh sao, có thể bay cao cao ấy ạ?”

Minh Nhiễm cười nói: “Đúng rồi, thế A Tịnh muốn học không?”

A Tịnh do dự một chút: “Muốn, muốn học ạ…”

Minh Nhiễm lấy hai cuốn bí tịch võ công áp dưới đáy hòm ra, đưa tới tay bé: “Đi tìm phụ hoàng con, bảo chàng ấy dạy cho con.”

A Tịnh ôm sách, bước chân có chút nặng nề, sầu tới mức mày nhăn tít lại, mỗi bước đi đều lưu luyến, chờ ra khỏi Phù Vân Điện mới vươn tay ra với Lan Hương.

Lan Hương bế người lên, trên đường thì cùng mấy cung nhân thay phiên nhau ôm bé tới Tử Thần Điện.

Hai cha con ở Tử Thần Điện nhìn thấy bóng dáng của tiểu cô nương, không hẹn mà cùng nhướng mày, lại chờ cho cô nhóc ôm sách chạy tới nói rõ ý định, cả hai cả con đều kinh ngạc lắm.

Chuyện luyện võ này Chiếu Thanh, Ánh Phong là chuyên nghiệp nhất, lại suy xét tới cô nhóc là con gái, Tuân Nghiệp liền ôm A Tịnh dẫn theo Tuân Sướng Ánh Phong đi tìm một bãi đất trống.

A Tịnh nhìn thấy Ánh Phong phi từ trên cây xuống, hứng thú đột nhiên tăng vọt, vui vẻ không phân biệt được đông tây nam bắc, sau này bé cũng biết bay như vậy đó nhé.

 “Công chúa tuổi còn nhỏ, vẫn nên bắt đầu từ thứ đơn giản nhất đi, đi vòng khắp sân điều hòa hơi thở, đợi quen rồi thì lại học từ từ cũng không muộn.”



Ánh Phong nâng tay lên vẽ vòng nhiều lần, nói cũng rất rõ ràng, tiểu công chúa cũng hiểu được, chạy? Ngày nào cũng phải chạy?!

Sửng sốt nửa ngày, cuối cùng cũng tỉnh thần lại, mặt đầy hoảng sợ, lên tiếng khóc lớn: “Oa oa oa, không cần không cần đâu, phụ hoàng hư! A Tình muốn đi tìm mẫu hậu!”

Tuân Sướng đập một cái lên đầu bé, vo loạn tóc lên.

Tiểu thiếu niên liếc xéo nhóc con một cái: “Ta thấy á, khóc nửa ngày trời chả thấy giọt nước  mắt nào đâu.”

Tiếng khóc đột nhiên im bặt, A Tịnh tức giận mà trừng cậu nhóc một cái, “Hoàng huynh hư!”

Tuân Nghiệp bật cười, “Phụ hoàng hư, hoàng huynh cũng hư, chỉ có mẫu hậu con là tốt nhất.”

A Tịnh nắm góc áo choàng của chàng, ngẩng đầu lên không nói gì cả.

Tuân Nghiệp xoa xoa đầu tiểu nữ nhi, dịu giọng nói: “Là chính con nói muốn học, nếu nói ra khỏi miệng rồi thì phải làm cho được. Hôm nay con chỉ làm quen một chút thôi. Hôm nay con tới trễ, giờ cũng không còn sớm nữa cũng đành thôi. Bắt đầu từ ngày mai không cho phép ăn vạ. Đi thôi, đi về Phù Vân Điện đi.”

Nghe được có thể quay đầu về Phù Vân Điện, sắc mặt tiểu cô nương thay đổi ngay, duỗi hai tay ra muốn được ôm đi.

Tuân Nghiệp lắc đầu, cười mà không nói.

A Tịnh méo miệng, bĩu bĩu môi: “Bế.”

Tuân Nghiệp vẫn cứ lắc đầu, “Tự mình đi.”

A Tịnh không phục, “Ngày hôm qua phụ hoàng còn bế mẫu hậu thây.”

Tuân Nghiệp ngồi xổm xuống, cười nhìn bé: “Con bao lớn, nàng bao lớn, hai người sao mà giống nhau được?”

A Tịnh vặn vặn ngón tay, cân nhắc tới vấn đề này, mẫu hậu lớn hơn A Tịnh, hình như không giống nhau nhỉ.

Vào lúc bản thân cô nhóc còn đang cân nhắc, Tuân Nghiệp đã đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Nói nhiều nữa, hôm nay tự con trở về đi, lười như vậy, sau này phải làm sao bây giờ.”

Đương nhiên là A Tịnh không muốn đi, đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía hoàng huynh nhà mình. Tuân Sướng đứng cười tủm tỉm xem diễn, Tuân Nghiệp gọi một tiếng cậu bé phất phất tay với muội muội ngay, vô cùng dứt khoát xoay người bước nhanh đuổi kịp.

A Tịnh nhìn bóng dáng phụ huynh đằng trước, thở phì phì nói: “Hai người hư!”

 

------oOo------

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv