Minh Nhiễm im lặng một lúc lâu, hai tay nhéo nhéo lên mặt chàng, chàng cũng không động, nhìn mặt nàng đỏ ửng, thì kéo tay nàng xuống hôn hôn.
Hai người đùa giỡn trong chốc lát, dù sao cũng còn chuyện cần phải làm, Minh Nhiễm lại quay về giường nhỏ, một tay chống đầu một tay cầm bút.
Tuân Nghiệp mím môi nhìn thoáng qua bên đó một cái, cười cầm sổ con lên.
Minh Nhiễm đang viết chữ, đột nhiên Thất Thất đâu xông ra, “Trò chơi lần này đã kết thúc, được điểm SSS, người chơi, bây giờ có muốn rút thẻ khen thưởng không nào?”
Nàng đang suy nghĩ về nhân vật lần này rút được thì nghe thấy nó nói thế, “Trước mắt không rút, để đó đi. Đúng rồi, sao đột nhiên lại kết thúc vậy?”
Thất Thất ôm mặt, “Cảnh Vương phi chuẩn bị rời khỏi kinh thành, đi đó đây một chút, tạm thời sẽ không trở lại, không cần thiết phải tiếp tục trò chơi nữa.”
“Thế lại tốt quá.”
Bây giờ Thuận Ninh quận chúa đã về phủ rồi, trong phủ lại có Lý Nam Nguyệt với Tuân Miễn, ngày nào cũng quậy với Vân Thái phi một trận. Chuyện này đau đầu quá thể, đi ra ngoài giải sầu kiểu gì cũng hơn là sầu não ở trong phủ.
Cảnh Vương phi canh giữ Lan Trạch Viện suốt bảy năm trời, sau khi Cảnh Vương chết chưa được bao lâu thì rời khỏi kinh thành. Ngoài mấy người trong Cảnh Vương phủ nói dăm câu quái lạ thì cũng không nhấc lên sóng gió gì ở kinh đô. Dù sao bà ấy có quyền thế lại có tiền, trời cao biển rộng, đi đâu mà chả thoải mái tự tại chứ.
Vì những chuyện xảy ra liên tiếp gần đây mà Vân Thái phi như già đi cả chục tuổi, tinh thần cũng càng ngày càng không tốt hơn nổi. Tuân Miễn vừa giữ đạo hiếu vừa miệt mài đèn sách để chuẩn bị cho việc vào thư viện Triều Lăng học hành. Mà Lý Nam Nguyệt ngày ngày ở bên cạnh y săn sóc dịu dàng tình cảm ngày càng sâu nặng. Nàng ta chỉ cầu mong công lược nhanh nhanh rồi về lại thế giới bình thường. Tối tối thì lại thông đồng với Minh Nghiệp ở trong mộng.
Nàng ta vốn không đặt Minh Nghiệp trong phạm vi chọn lựa, nhưng Minh Từ lại cố tình tính kế nàng ta một phen. Vốn dĩ nàng ta quen thói lòng dạ hẹp hòi, lại thêm là người xuyên không nên trong người luôn mang theo ngạo khí mình hơn người thường.
Mặc dù đã làm cho Minh Từ phải vào am mà ở nhưng trong lòng vẫn chưa thoải mái cho lắm, đúng lúc Tuân Miễn phải giữ đạo hiếu, không thể gần gũi, thế là nàng ta theo dõi Minh Nghiệp, nhanh chóng xây dựng mối quan hệ trong mộng ngay.
Những chuyện này Minh Nhiễm cũng không hay biết. Ngày hè chói chang, hơi động tay chân chút là đổ mồ hôi. Từ sáng sớm tới tối mịt nàng nhất định không chịu ra khỏi phòng, nhiều lắm cũng chỉ chuyển từ giường qua ghế, lật lật sạch, viết vài ba chữ.
Nguyễn Thục phi và Hàn Quý phi vừa bước qua cửa đã cảm nhận được luồng khí mát trong trẻo thật sự. Mấy người oán trách vài câu thời tiết gì mà như cái lò lung, sau đó lại nói tới người đã chuyển qua nhà ấm trồng hoa đi coi sóc hoa lăng chi.
Nguyễn Thục phi nói: “Hoa lăng chi ấy vậy mà lại ở trường đình, vị đường muội này của muội đúng là may mắn ghê ấy, không phải ai cũng so được.”
Hàn Quý phi vo viên quả nho trong đĩa đá bào: “Còn không phải à, lúc trước nàng ta vì chuyện của Lý Thái hậu mà mang trọng tội trong người. Nếu như không phải lấy công bù tội thì giờ ngồi vào vị trí của ta đây cũng được nữa đấy.”
Nhìn dáng vẻ kích động của lão cha Hàn thừa tướng của nàng ấy đi, Bệ hạ thưởng như vậy, có khi ông ta là người đầu tiên nói tốt quá ấy.
Minh Nhiễm nhấp một ngụm nước ô mai, nào chỉ vị trí Quý phi chứ, nếu không phải Tuân Nghiệp thường hành động khác với lẽ thường, có khi còn lấy được cái danh kế thừa thiên mệnh ấy chứ.
Nói đến Minh Ngạn nàng rũ mi, không khỏi nhớ lại chuyện nàng ta hành thích Lý Thái hậu ngày đó. Lúc đó nàng đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng rồi. Bây giờ nghĩ lại càng ngày càng cảm thấy quái lạ. Có điều từng chuyện từng chuyện nhảy lên trong đầu có chút lộn xộn, suy nghĩ mãi vẫn không có kết quả nên đành thôi.
Nàng vẫn còn đang suy nghĩ, Nguyễn Thục phi và Hàn Quý phi lại nói tới chuyện của Nhan Cần Dư.
“Nhan gia nàng ta có chút quan hệ với nhà mẹ đẻ của tổ mẫu nhưng cũng không phải rất thân. Năm nàng ta bảy tuổi, ngoài nàng ta ra thì cả nhà đều chết sạch sẽ. Dù sao cũng là thân thích, những năm đó phụ thân ta cũng có chút ân huệ với Huyền thúc, tổ mẫu lại thấy nàng ta đáng thương nên giữ lại nuôi bên người. Lão nhân gia rất thương nàng ta, còn thân hơn cả ta nữa.” Nguyễn Thục phi bĩu môi, “Khi còn nhỏ thì không có vậy đâu, ai biết được nàng ta đứt mất dây thần kinh nào rồi, không hiểu sao cứ nhằm vào ta.”
Nàng ấy là đích trưởng nữ Nguyễn gia, về tuổi tác thì nàng ấy lớn hơn nàng ta một tuổi, nhớ mang máng thì quan hệ lúc còn nhỏ cũng không tệ lắm. Họ Nhan trông hiền lành ngoan ngoãn, nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, nàng ấy đã từng thích biểu muội bà con xa này lắm.
Đến bây giờ nàng ấy vẫn còn nghi ngờ có phải bản thân mình thực sự đã từng làm chuyện gì không tốt nên Nhan Cần Dư mới cứ nhắm vào mình thế. Nếu không thì vì sao chứ?
Hàn Quý phi suy đoán nói: “Còn chẳng phải là người một nhà, không thể nào dựa dẫm được, muốn gả tới nhà tốt hơn chăng?”
Minh Nhiễm ừm một tiếng, “Mấy người này so gia thế hay bản lĩnh, vẫn là Vệ nhị công tử nhà Định Bắc Quốc công phủ tốt nhất nhỉ.” Nhìn một cách tổng thể, có thể so với những người đến sau như Ngụy đại công tử, Thám Hoa và thế tử Thanh Bình Hầu phủ tốt hơn nhiều.
Nguyễn Thục phi gật gật đầu, “Không đâu, cho nên ta mới nói nàng ta cố ý nhằm vào ta.” Rồi dường như nhớ tới chuyện gì, nàng ấy ôm vai rùng mình, cả người nổi da gà, kinh tủng nói: “Không phải chứ! Nàng ta làm như thế khôn phải là thích ta chứ….”
Hàn quý phi: “……”
Minh Nhiễm: “……”
Nguyễn Thục phi trừng lớn mắt, “Các người không cảm thấy chuyện này rất có thể hả?”
Minh Nhiễm và Hàn Quý phi nhìn nhau, phút chốc không phản bác lại được, im lặng một lúc lâu, Minh Nhiễm nói: “Ánh mắt nàng ta nhìn tỷ thì không có chuyện như vậy đâu.”
Nguyễn Thục phi bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, Hàn Quý phi an ủi nàng ấy: “Muội nghĩ gì đâu không vậy, hoàng cung nghiêm cấm, nàng ta cũng không có cách nào lắc lư trước mặt muội được, cũng không làm muội phiền lòng nổi. Cho dù có những suy nghĩ không ra gì kia, hay là có thù hận gì, nhiều năm như vậy rồi, cũng sớm tan biến hết.”
Nguyễn Thục phi thở ra một hơi: “Nói cũng phải, chủ yếu là hôm qua gặp, trong lòng có chút không thoải mái thôi.”
Hàn Quý phi vỗ vỗ tay nàng ấy, ba người ăn nho rồi tám chuyện một lát mới tan. Minh Nhiễm lại bò lên giường ngồi ngẩn ngơ nghĩ chuyện, lúc Tuân Nghiệp vừa bước vào thì thấy nàng đang vân vê nho ướp đá bào. Chàng khom lưng nắm lấy bàn tay trắng nõn, nói: “Trẫm xem nào, ăn hết cả một bát luôn rồi, còn chưa chịu dừng nữa? Cẩn thận lại khó chịu.”
Minh Nhiễm ngẩng đầu giải thích: “Không phải thiếp ăn, là Quý phi nương nương với Thục phi nương nương mới vừa ăn, thiếp uống nước ô mai, chưa ăn quả nào cả.” Thấy chàng còn không tin, lại nói tiếp một câu: “Thật đấy.”
Tuân Nghiệp ngồi xuống, sờ sờ cái trán nàng, đầu tiên là hỏi có nóng hay không, đợi Minh Nhiễm lắc lắc đầu, chàng mơi vươn tay kéo người vào lòng.
Đầu ngón tay chạm chạm vào khóe môi nàng: “Chưa ăn quả nào?”
Mặt Minh Nhiễm không cảm xúc, nghiêm túc lắc lắc đầu: “Chưa ăn.”
Nói rồi lại vươn tay tới khay đá bào, Tuân Nghiệp lại nắm lấy tay nàng. Minh Nhiễm ngồi ngay ngắn, hai mắt mở lớn, khiếp sợ nói: “Bệ hạ, vậy mà người lại không tin ta!”
Kỹ thuật diễn đúng là trước sau như một, thảm không nỡ nhìn….
Tuân Nghiệp nhéo nhẹ lên má nàng, cười nói: “Trẫm dạy nàng, lúc chất vấn hoặc lên án thì đừng có mở lớn mắt như vậy.”
Minh Nhiễm: “…..Ồ.” Đã hiểu.
Tuân Nghiệp bật cười, cánh tay dài duỗi ra lại ôm người lại, vân vê cùng một quả nho với nàng, lột lớp vỏ bên ngoài đi: “Một quả cuối cùng.” Chàng quay đầu bảo Tây Tử mang đồ đi luôn.
Minh Nhiễm cắn một ngụm, dùng khăn lau lau tay cho chàng, hỏi Nhan gia kia.
Tuân Nghiệp: “Nhan gia?”
Minh Nhiễm vâng một tiếng: “Chính là thế tử phu nhân Thanh Bình Hầu phủ, Nhan gia đó đó.”
Tuân Nghiệp nghĩ sơ sơ, trả lời: “Nhan gia có một người là Nhan Chính Thanh, chính là phụ thân của nàng ta. Xuất thân nghèo khổ nhưng tài học rất tốt, những ý kiến mới lạ cũng nhiều, rất có bản lĩnh. Tuổi trẻ đã tạo ra không ít chiến tích ở địa giới Thịnh Châu, rất có danh vọng. Phụ Hoàng rất coi trọng. Lúc đó còn cố ý để trống vị trí Công Bộ Thượng thư cho ông ta nữa.”
“Đáng tiếc vào một buổi tối trước lúc lên đường rời khỏi Thịnh Châu tới kinh đô nhậm chức một ngày, ngoài Nhan thị thì cả nhà đều không còn. Ngay cả tòa nhà cũng bị người ta cho một mồi lửa đốt rụi. Phụ Hoàng còn cố ý sai Ngũ hoàng huynh đi qua đó một chuyến. Trên đường đi hình như chọc tới kẻ thù trên giang hồ nhưng cụ thể thế nào thì không điều tra ra được, thành cái án treo đến giờ.”
Khoảng thời gian đó lửa giận của phụ hoàng rất lớn, nhiều lần nổi trận lôi đình. Đến cả Ngũ hoàng huynh đi tra án cũng mắc tội lớn nên ấn tượng của chàng mới khắc sâu tới vậy.
Minh Nhiễm thổn thức, lại chợt nhíu nhíu mày, mềm giọng tò mò hỏi: “Ý kiến mới lạ? Nhan đại nhân có ý kiến mới lạ gì?”
Tuân Nghiệp trầm ngâm một lát: “Ví dụ như đường hồ lô nàng thích ăn.”
Minh Nhiễm ô một tiếng: “Đó, đó là Nhan đại nhân làm ra sao?” Nàng cho là đường hô lô có từ trước rồi.
Tuân Nghiệp cười nói: “Lúc trước cũng không biết trái cây chua kia có thể ăn.” Vừa chua vừa chát, đã không thể giải khát lại chẳng no bụng nổi, nông gia tầm thường cũng không thích thứ này.
“……”
Cho nên, vị Nhan đại nhân chết thảm kia không phải cũng là người xuyên qua đấy chứ.
Minh Nhiễm chôn đầu lên vai chàng hít sâu một hơi. Đúng là rầu hết cả người mà, thế giới này là cái rây lọc à? Quá thần kỳ rồi.
Tuân Nghiệp không biết nàng vì cái gì đột nhiên có chút ưu sầu, hơi hơi kinh ngạc, giơ tay khẽ vuốt sống lưng nàng, hỏi: “Nằm một lát với ta nhé, ngủ giấc trưa??”
Minh Nhiễm nói được, thôi đi, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ phiền não thêm, đi ngủ trước cho lành.
……
Mà phía bên kia, từ ngày Nhan Cần Dư biết được chút chuyện này thì cũng tìm cái cớ ở lại am Thanh Thủy.
Đúng lúc Minh Từ vừa tâm phiền ý loạn, vừa tức vừa hận, Vụ Tâm Vụ Thanh bị giữ lại trong phủ. Nha đầu bên người là Minh lão phu nhân chọn lại cho nàng ta. Mỗi ngày gọi nàng ta tới am ni cô niệm kinh bái phật, căn bản không có ai nghe nàng ta nói chuyện.
Lúc này Nhan Cần Dư xuất hiện, là do nàng ta cố ý, hai người qua lại thường xuyên nên cũng dần dần quen thuộc. Lúc nhãn rồi còn thường ngồi nói chuyện cùng nhau.
Nhan Cần Dư yếu ớt y như hoa sen trắng trong nước, lúc nào cũng có thể ngã được, rất khó thân thiết với những người cùng giới khác. Nhưng nàng ta lại là người lắng nghe cực tốt.
Minh Từ nửa đùa nửa thật nói tới chuyện đi vào mộng, am chủ am Thanh Thủy Phật pháp cao thâm, đều không tin lời nàng ta nói, chỉ xem như câu chuyện phiếm nói ra để thả lỏng người, Nhan Cần Dư lại nghe được mùi ngon.
Có người chịu nghe nên Minh Từ cũng nhịn không được nói hết những điều mình biết ra.
Đương nhiên, cuối cùng nàng ta vẫn sợ người khác nghĩ nàng ta khùng khùng, nói thêm một câu: “Ta cũng chỉ nói giỡn chơi với ngươi vậy thôi, ngươi đừng để trong lòng.”
Nhan Cần Dư cười cười, rất là tri kỷ đổi đề tài khác, hai người ở thiện phòng uống trà, lại nói tới thi từ ca phú, nhìn cũng nhàn hạ lắm.
Đi ra khỏi chỗ Minh Từ ở, Nhan Cần Dư trở về viện của mình, đã biết nguyên do nội tình, không cần thiết phải ở lại trong am ăn chay niệm phật nữa, quay đầu kêu Tuyết Ổ thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống núi.
Tuyế Ổ đáp vâng, đi dọn đồ đạc. Nhan Cần Dư ngồi cạnh bàn, nhìn ra bên ngoài một lát, lại cúi đầu gọt vỏ lê, lề mề nói: “Chờ về phủ, ngươi truyền tin vào trong cung đi.”
“Nói cho nàng ta, nếu vào cung rồi thì thù của cha cũng bắt đầu từ đó mà báo đi. Đưa cho nàng ta nhiều biện pháp như thế rồi, chuyện nàng ta phải làm cũng đừng quên.” Nhan Cần Dư cắt một dao bổ đôi quả lê, đuôi mắt ép xuống: “Nếu dám chơi ta, vậy thì cũng phải cẩn thận. Con người của ta không có hào phóng như vậy đâu.”
Tuyết Ổ dừng động tác lại, nói: “Lúc trước đưa hạt giống hoa lăng chi cho nàng ta, có thể bình an trực tiếp đi ra ngoài rồi. Nàng ta lại cứ đòi phải chăm tới lúc vạn thọ của Thánh Thượng chơi lớn một trận cơ. Kết quả không đâu lại đi tới nhà ấm trồng hoa. Lòng tham của nàng ta thật là, nô tỳ sợ nàng ta sẽ sinh tâm tư khác, lại làm ra chuyện gì.”
Nhan Cần Dư hừ một tiếng: “Không sao, có lòng tham hơn nữa thì vẫn còn mẹ ruột với đệ đệ ở bên ngoài mà.”
Tuyết Ổ gật gật đầu: “Vậy nô tỳ về rồi truyền tin cho nàng ta.”
Nhan Cần Dư nghe vậy thì không lên tiếng nữa, nghĩ lại những gì Minh Từ vừa nói mới rồi.
Bên người thế tử Cảnh vương có thị thiếp Lý thị, đi vào mộng được đó, còn giả Bồ Tát nữa. Nghe thật là đắc ý lại càn rỡ, vô pháp vô thiên không ai bằng.
Đúng lúc chuyện trong cung có lẽ tạm thời sẽ không thành, nàng ta có hơi nhàm chán, không bằng đi tìm Lý thị thiếp chơi đùa một phen.
Không biết kẻ chui ra từ đâu mà lại xem mình như thần yêu ma quỷ quái cơ đấy.
Chơi vui như vậy, ha….
Nàng ta nắm chủy thủy, đặt ngang trước mắt, vừa cúi đầu là có thế nhìn thấy mặt đầy ý cười phản chiếu trên thân đao, nhếch nhếch khóe môi, im lặng nói: “Đáng chết lắm….”
------oOo------