Tình huống bây giờ có vẻ không ổn, Minh Nhiễm nhìn từng hàng mũi tên ngay ngắn bên dưới đang nhắm tới nàng, hai chân mềm nhũn trong nháy mắt.
Chẳng qua, rất nhanh nàng đã trấn định lại.
Hai mươi năm qua Tống Hàm Sinh luôn xếp thứ hạng cao trên giang hồ, chưa từng rớt xuống một ngày nào, kiếm thuật đạt tới đỉnh cao, khinh công càng không phải nói, vô cùng trác tuyệt, ánh đao mưa tên với nàng chỉ thường thôi, nếu không thể toàn thân rút lui, nàng cũng không chọn trỗ này mà giả trâu bò.
Minh Nhiễm ôm kiếm không động, vẫn duy tri phong phạm của kiếm khách đệ nhất giang hồ, lâm nguy không sợ, bễ ngễ chúng sinh.
Nàng thong dong tự nhiên, vững vàng trấn định.
Vũ Lâm Quân bên dưới kéo căng dây cung, chậm chạp không buông tay.
Tay phải của Thẩm thống lĩnh nắm bội kiếm bên hông, khuôn mặt trầm xuống, Tử Thần Điện không so với nơi khác được, đây là nơi sinh hoạt hàng ngày của Thiên tử, chỉ hơi tổn hại chút thôi cũng là bất kính, không đến đường cùng cũng không thể hạ lệnh bắn tên.
Vương công công đứng bên cạnh mặt nhanh thành một đống, nhép phất trần, gõ gõ áo giáp trên người Thẩm thống lĩnh, kêu bang bang.
“Lão Thẩm, ngươi nói xem kẻ cắp này rốt cuộc là tới làm gì thế?”
Nói hắn là thích khách đi, mặc đồ trắng như để tang vậy, cứ thế lắc lư trước mặt ngươi.
Nói hắn không phải là thích khách thì, tự tiện xông vào cấm cung khôn nói đi, còn ngang nhiên công khai lớn mật đạp lên nóc nhà trên Tử Thần Điện, có thể nói là không coi ai ra gì, sỉ nhục hoàng thất!
Thẩm thống lĩnh lắc đầu, “Nhìn dáng vẻ giống người trong giang hồ, rốt cuộc vì sao lại đến thì không hiểu rõ được.”
Lúc còn đang nói, Vương công công đã trợn trắng mắt, nhỏ giọng nói: “Ta nhắc nhở ngươi nha, giờ Bệ hạ đi Thiên Dụ Các tìm sách, chốc lát không có về ngay, ngươi nhanh chóng thu dọn cho thỏa đáng đi.”
Thẩm thống lĩnh ngậm miệng không nói, Chiếu Thanh, Ánh Phong đứng trên chỗ mái giác cũng nhỏ giọng giương kiếm chuẩn bị ra tay.
Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử, ở trên đất này, con dần nào mà không phải là dân của Thiên tử, quan tâm gì lãng tử giang hồ hay kiếm khách võ lâm gì, hoàng đình cấm cung, há có thể nói đến là đến, nói đi là đi.
Trong lòng Minh Nhiễm hoảng loạn, nhưng trên mặt lại không thể hiện cảm xúc gì.
Gió thổi dưới từ mái hiên thổi bay góc váy, rực rỡ chói lọi một mảnh, người đứng trên ngói vàng, duyên dáng yêu kiều, nghê thường kiều diễm, quả là người đẹp như hoa.
Tuân Nghiệp đi về từ Thiên Dụ Các, đi đến thềm ngọc, liếc mắt một cái thì thấy cảnh tượng này.
Ánh mắt chàng khựng lại, giơ tay kéo kéo áo choàng trên vai, cài nhẹ nút áo trên cổ, bước qua đó.
Lục Tử đi theo hầu hạ bên cạnh, vung phất trần đẩy Vũ Lâm Quân phía trước ra, nhỏ giọng gọi Vương công công đang đứng lẫn trong đám người một tiếng.
Vương công công giật mình một cái, lập tức chạy chậm lại, hành lễ nói: “Bệ hạ.”
Tuân Nghiệp nhẹ nhàng gật gật đầu, ngước mắt nhìn lên trên, dò hỏi: “Sao lại thế này?”
Vương công công cung kính trả lời: “Không biết tặc từ đâu ra, to gan lớn mật tự tiện xông vào, nô tài và Thẩm thống lĩnh đang muốn bắt lấy hắn đây ạ.”
Tặc?
Tuân Nghiệp khựng lại, hơi hơi hiểu ra, lại bắt đầu đấy à.
Chàng hơi gợi khóe môi: “Là ai?”
Vương công công nào biết được thần thánh phương nào tự nhiên nhảy ra, nhưng bên trên đã hỏi, thân là người tri kỷ nhất, đương nhiên là phải sải bước đi lên, nghiêm mặt, đột nhiên cất giọng the thé lên, làm động tác của Chiếu Thanh, Ánh Phong cũng phải khựng lại, đè lại kiếm đã nâng cao lên xuống.
“Cầm trong tay vũ khí sắc bén tự tiện xông vào cấm cung, luận tội phải chém đầu. Tặc nhà ngươi tên họ là gì, hôm nay đột nhập vào cung là do ai sai sử? Cong không nhanh khai ra.”
Xưa nay Vương công công vốn là người hòa khí nhưng khi xụ mặt, lạnh lùng sắc bén cũng rất có uy nghiêm.
Minh Nhiễm hạ mắt liếc một cái, đột nhiên nhìn thấy hoàng đế bệ hạ, nhanh chóng chớp chớp mắt.
Sau đó lại trấn đinh ôm kiếm, giọng nói bình thản, đủng đà đủng đỉnh, không cao không thấp.
“Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Giang Châu Tống Hàm Sinh là ta.”
Lời vừa mới dứt, khắp nơi yên tĩnh, mấy người Chiếu Thanh Ánh Phong lại trừng mắt lớn hơn.
Người tập võ, không ai không biết Tống Hàm Sinh.
Thanh danh hiển hách này, một lời đôi câu không nói hết được.
Chỉ cần biết, 20 năm nay, hắn đều là người đứng đầu võ lâm giang hồ.
Thẩm thống lĩnh hít hà một hơi khí lạnh.
Tống Hàm Sinh à!
Là cái người 13 tuổi tiêu diệt thổ phỉ Bắc Thủy, 18 tuổi nổi danh xưng bá võ lâm, Tống Hàm Sinh kia?
Thẩm thống lĩnh căng thẳng sống lưng, nắm chặt chuôi kiếm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Y đi lên phía trước, túm Vương công công kéo lại sau lưng, lập tức rút kiếm che phía trước, mặt đanh lại, dựng tinh thần lên.
Bởi vì một câu Giang Châu Tống Hàm Sinh, không khí đột nhiên thay đổi, có hơi trì trệ.
Vương công công chỉ biết bách hoa cao đắp mặt Giang Châu, dùng để dưỡng da đắp mặt trắng sáng, còn Giang Châu Tống Hàm Sinh ….. là ai vậy? chưa từng nghe qua.
Nhưng mà động tĩnh của Thẩm thống lĩnh như vậy, cũng làm cho ông chửi thầm trong lòng, trộm liếc mắt bên canh một cái, lại thấy Bệ hạ cười như không, mím mím môi.
Mí mắt Vương công công lật thẳng, rối rắm không biết có nên dò hỏi nữa không, mới vừa cọ cọ chân một cái, Minh Nhiễm đứng bên trên đã lên tiếng trước ông một bước.
“Tống mỗ vô tình tự tiện xông vào nội cung, hôm nay tới chỉ vì tìm một người.”
Vương công công lại thanh thanh giọng nói, “Tìm người nào?”
Minh Nhiễm: “Tìm người cực thân.”
Vương công công: “Người cực thân nào?”
Minh Nhiễm: “Người cực thân của Tống mỗ.”
Vương công công đen mặt: “Tạp gia hỏi ngươi, tìm người nào.”
Minh Nhiễm im lặng một lát, chớp chớp mắt: “Con trai ta.”
Đuôi mày Tuân Nghiệp khẽ nhếch, mắt giật giật.
Chàng khẽ cười một tiếng, con trai?
Vương công công không hiểu ý cười của chàng, Thẩm thống lĩnh nghe được lời này lại kinh hồn táng đảm.
Tống Hàm Sinh tìm con trai tìm vào tận hoàng cung, nhưng thị vệ cung đình bọn họ gần đây không có tuyển người mà. Ngoài cái này ra chỉ chó nội thị nữa, chẳng lẽ là nội thị lão Vương bọn họ thiến sai người rồi?
Con trai Tống Hàm Sinh bị, bị…..
Thẩm thống lĩnh tự ảo tưởng một mớ, nuốt nước miếng.
Bên trên nửa ngày không hạ lệnh, Vương công công đành căng da đầu hỏi: “Tìm được không?”
Minh Nhiễm nhìn lên bầu trời giữa tháng, trong lòng có chút trống rỗng, thực tế thì tối hôm nay Tống Hàm Sinh căn bản không phải là tới tìm con trai.
Chỉ là trong lòng phiền muộn, tự tiện tìm một chỗ ngồi hóng gió ra vẻ thôi.
Nàng chậm rì rì trả lời: “Chưa từng tìm thấy.”
“Hôm nay trời cũng không còn sớm, Tống mỗ đi trước, chư vị không cần tiễn, không hẹn ngày gặp lại.”
Minh Nhiễm không đợi bọn họ phản ứng lại, vọt ra ngoài cung, dư quang liếc nhìn mũi tên sắc nhọn trên dây cung bên dưới, lòng dạ run lên, out khỏi trò chơi ngay tắp lự.
Váy đỏ bay vút lên không trung rồi thay bằng màu trắng, đây là lần đầu tiên Tuân Nghiệp nhìn thấy quá trình nàng biến mất.
Giống như một cơn khói nhẹ lượn lờ, trước mắt bỗng chốc tan thành mây khói.
Người thay thế vào lại là một khuôn mặt khác, một người khác, áo trắng ngọc quan, hoàn toàn khác lạ.
Chàng nhìn theo Tống Hàm Sinh bay nhanh chạy đi, rất lâu cũng không động.
Cứ thế để người chạy mất, Vương công công khó hiểu, mở miệng nói: “Bệ hạ? ngài xem….”
Tuân Nghiệp không lên tiếng, im lặng một lúc lâu, xoay người đi về phía Phù Vân Điện.
Để lại Vương công công với Thẩm thống lĩnh hai mặt nhìn nhau.
…………
Ngọn đèn dầu trong Phù Vân Điện mông lung, Minh Nhiễm ngồi dậy khỏi giường, nhớ tới màn mạo hiểm mới rồi, mặt không cảm xúc nhưng sọ não lại đau đau.
Mỗi lần đăng nhập trò chơi đều gặp phải tình huống kích thích như thế này, cứ thấy mình có thể là mệnh phạm Thái Tuế rồi.
Nửa ngày nàng cũng không ngủ được, đợi Tuân Nghiệp đi qua đây vẫn còn lật tới lật lui trên giường.
Nghe thấy tiếng bước chân, lỗ tai Minh Nhiễm nhúc nhích, nửa nằm bò giơ tay vén màn lên, thấy bên ngoài lộ ra người khoác áo choàng trắng, vội đứng lên: “Bệ hạ.”
Chàng cởi áo choàng, lại bỏ áo ngoài, ngồi xuống mép giường, kéo người vào trong ngực, ngón tay thon dài vuốt vuốt tóc dàng của nàng, nhẹ nhàng chậm rãi kêu: “Nhiễm khanh?”
Minh Nhiễm bị chàng ôm vào ngực, trước mắt là áo lụa trắng thêu hoa văn tối màu, trong hơi thở còn ám mùi thuốc nhàn nhạt trên người chàng.
Minh Nhiễm dạ một tiếng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy chàng rũ mắt, hàng mi dài phủ bóng, khuôn mặt vì bệnh tật lâu ngày mà trái nhợt, không có cảm xúc gì.
Minh Nhiễm chột dạ cúi đầu, nghĩ hoàng đế bệ hạ có phải vì chuyện Tống Hàm Sinh đột nhiên xông vào hoàng cung mà sinh buồn bực không.
Chàng chợt cười, chôn đầu xuống, hôn hôn cái cổ trắng nõn của nàng, dịu dàng hỏi: “Khanh khanh thích trẻ con à?”
Ơ??
Minh Nhiễm nghi ngờ nhìn chàng, sao đột nhiên lại hỏi tới cái này?
Nàng do do dự dự gật gật đầu, “Cũng được.”
Con nít quỷ thì nàng không thích nhưng ngoan ngoãn, đáng yêu như Lục Lang rất là được người thương.
Tuân Nghiệp ngậm cười, ôm người sát vào lòng hơn. Sờ sờ đầu nàng, rũ mắt giấu đi tịch mịch trong mắt.
……
Sáng sớm tỉnh lại, Tuân Nghiệp đã lên triều, nàng che miệng ngáp một cái, chống đầu phát ngốc.
Thất Thất lên tiếng, gọi nàng tỉnh thần, “Người chơi, bạn chuẩn bị tìm Tống Hoài thế nào đây?”
Minh Nhiễm suy nghĩ trong chốc lát: “Ngươi có tranh của Tống Hoài không? Cho ta dùng một chút.”
Thất Thất gật gật đầu, đưa bức tranh Tống Hàm Sinh vẽ Tống Hoài cho nàng xem.
Minh Nhiễm dùng cơm sáng xong, cầm tranh đi tới Minh Dật Cung.
Minh Dật Cung vẫn náo nhiệt như bình thường, gần đây hoa sơn chi nở rộ, hoa sen cũng dần dần trổ bông, có khung cảnh mới, Tôn Hiền phi vội vàng gọi người tới vẽ tranh cho nàng.
Lúc Minh Nhiễm đến, nàng ấy đang ngồi quỳ trước bụi hoa trong đình viện, trên búi tóc có cài hoa sơn chi trắng mới ngắt xuống, nhìn rất tươi mát.
Sáng sớm tinh mơ đã thấy Minh Nhiễm, nàng ấy sửng sốt một chút, “Sao muội lại qua đây?”
Mộc Cận chuyển cái ghế qua, Minh Nhiễm vén váy ngồi xuống, trả lời: “Muốn mượn họa sư của tỷ dùng một chút, vẽ mấy bức tranh.”
Họa sư trong cung không nhiều lắm, mỗi ngày cơ bản đều là chờ ở Minh Dật Cung.
Tôn Hiền phi cười nói: “Muội cứ sai ai đấy tới nói một tiếng là được rồi, đâu cần phải chạy qua đây làm gì.”
Minh Nhiễm cười, mở tranh cuộn trong tay lại, đưa cho hai nữ họa sư mặc trường y, quay đầu nói với Tôn Hiền phi, nói: “Không phải là còn có chuyện còn nhở tỷ tỷ sao.”
“Chuyện gì thế?”
Minh Nhiễm nói: “Muốn nhờ tỷ nhờ người bên ngoài để ý một người.”
Tôn Hiền phi liếc mắt nhìn bức tranh kia một cái, nháy mắt sáng tỏ: “Cũng chẳng phải chuyện lớn gì, ta nói với Mộc Cận sai bảo người bên ngoài lưu ý một chút.”
Minh Nhiễm nói lời cảm ơn với nàng ấy, rồi tám chuyện với nàng ấy một trận, hai vị họa sư mỗi ngày đều vẽ cho Tôn Hiền phi, không tốn nhiều thời gian đã vẽ được mấy bức rồi.
Minh Nhiễm lại đi tới chỗ Đức phi, Quý phi, Hiền phi mỗi người đều đưa một bức.
Đợi đến khi về Phù Vân Điện thì đã gần trưa, nàng gọi Tây Tử với Thanh Tùng tới.
Hai tháng này, Tống Hàm Sinh cũng từng đi quan phủ một chuyến, không tìm thấy người, chẳng qua là đăng ký một lượt, báo cáo lên trên chuyện mất tích.
Chỉ là Tống Hoài cũng 15, 16 rồi, quan phủ cũng không biết gì tới Tống Hàm Sinh, ngay từ đầu cũng nói sẽ cho người tìm sau đó bận lên rồi cũng không giải quyết được gì.
Minh Nhiễm đưa tranh cho Thanh Tùng, nói: “Em tự mình đi một chuyến, đi tìm huyện úy kinh thành, nói với hắn đâu là biểu đệ bà con xa của bổn cung, mất tích gần hai tháng rồi, bây giờ bổn cung muốn báo án, bảo hắn đi tìm người.”
Thanh Tùng cũng không hỏi nhiều, lãnh thẻ bài đi ra cung, lập tức đi tới huyện nha kinh thành, sau khi uy hiếp một bận, mãi đến khi huyện úy lau mồ hôi trán, liên tiếp nói dạ dạ.
Sau việc này, trong kinh không hiểu sao nổi lên cơn gió tìm Tống Hoài.
Quan phủ tìm không nói làm gì, ngay cả tiệm sách trà lâu, chưởng quầy tiểu nhị gặp ai cũng lấy bức tranh ra hỏi một tiếng: “Khách quan, ngài có gặp qua người này không?”
Hiệu quả dùng mắt thường cũng có thể thấy, trưa hôm đó đã có tin tức.
Hì, trùng hợp ghê, nghe đâu người ở trong phủ Minh Thượng thư.