Ngày hôm sau, Khả Hân như lời hẹn mà bước tới công ty Hoa Nghệ. Thấy những gương mặt nổi đình nổi đám kiếp trước, cô bỗng có một chút xúc động nghẹn ngào khi nghĩ tới chuyện sắp được dẫn dắt bởi công ty này. Hầu hết các ngôi sao hạng A thời đại của cô đều từng có xuất phát điểm là Hoa Nghệ. Vào được đây không khác gì ngồi yên cũng hái được thành công. Nhưng muốn vào được đây thì nhan sắc không được thiếu tài năng càng phải hơn người. Nếu nói cô không vui thì chỉ là đang nói đùa.
Đang định bước chân vào cửa của Hoa Nghệ, thì liền bị chặn lại. Một tên cao lớn với bộ râu quai hàm lởm chởm đã chắn đường cô.
“Không phận sự miễn vào.”
Hắn ta mặc bộ đồ màu xanh đậm, khí thế này cô liền đoán hắn là tên... bảo vệ!
“Ngại quá, tôi có hẹn nên mới tới đây, cảm phiền anh tránh qua một bên.”
Tuy Khả Hân đã nói như thế, nhưng tê bảo vệ kia lại không biết điều mà xua đuổi cô.
“Zô, có hẹn à? Việc này thật hợp lý. Nhưng… cô nghĩ tôi dễ bị lừa thế à? Quay về đi, Hoa Nghệ không phải nơi cô muốn tới là tới đâu.”
“Tôi nói thật, cái anh trợ lý của ông chủ Hoa Nghệ ấy, anh ta nói tôi tới đây.”
Tên bảo vệ kia nghe cô nói mà không khỏi nực cười. Hắn ta tỏ vẻ khinh khỉnh cười lớn rồi nói với cô:
“Cô nói quen, vậy anh ta tên gì? Tính lừa tôi bằng cái trò vặt vãnh ấy sao?”
Nói tới đây Khả Hân không thể phản bác lại được, cô thực sự vẫn chưa viết tên của anh trợ lý kia là gì.
“Khả Hân Tiểu Thư, cô tới rồi à?” Anh trợ lý nhanh chóng tới giải vây cho cô.
Khả Hân quay lưng lại thấy anh ta thì lòng cô nhẹ nhàng đi mấy phần.
“May quá, anh tới rồi. Bác bảo vệ này không cho tôi vào.”
Khuôn miệng mỉm cười của anh trợ lý dần tắt đi khi chuyển hướng mắt tới tên bảo vệ. Anh lườm cảnh cáo hắn khiến hắn mặt mày xám xịt không dám ngẩng đầu nhìn anh. Hắn ta thật không ngờ rằng mình động nhầm người rồi.
“Anh bỏ qua cho hắn ta đi, hắn chỉ là làm nhiệm vụ của mình mà thôi.”
Nghe thấy cô nói như thế anh trợ lý mới bỏ qua cho tên bảo vệ kia, anh cho hắn trở lại làm việc của mình rồi hướng về cô mà nói:
“Khả Hân Tiểu thư, tôi thật sự xin lỗi vì sự bất tiện này.”
Nghe anh ta cứ một hai câu “Khả Hân Tiểu Thư”, một người vô quyền vô thế như cô thực ngại ngùng.
“Làm ơn, cậu đừng gọi tôi như thế nữa. Gọi thẳng tên tôi là được rồi.”
Khả Hân bất lực nói, cậu trợ lý kia chỉ biết cười sượng cho qua chuyện:
“Haha…”
“Thôi được rồi, Khả Hân cô mau đi theo tôi đi. Để tôi đưa cô đi kí hợp đồng.”
Sau đó anh ta nhìn đồng hồ đeo tay của mình.
“Đợi chút nữa có lẽ người đại diện của cô sẽ tới thôi. Chúng ta đi trước vậy.”
Khả Hân gật đầu rồi đi theo anh ta. Đang đi thì cô chợt nghĩ ra một điều gì đó, liền quay sang hỏi anh trợ lý.
“Xin thứ lỗi, anh tên gì vậy? Gặp anh từ hôm qua mà tôi vẫn chưa biết anh tên gì…”
Khả Hân đã hợp tác lâu dài với Mặc Lăng Vũ mà người bên cạnh anh tên gì cũng không biết thì thật đáng cười. Vả lại biết tên nhau rồi cũng thuận tiện hơn, sẽ không gặp phải trường hợp khó xử như vừa rồi.
“Tôi họ Thuấn tên Dư, cô có thể gọi tôi là anh Dư.”
“Vậy được. Anh Dư, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
Cô cúi đầu thỉnh giáo Thuấn Dư.
“Haha, không cần khách khí.”
[...]
Một tên đàn ông ngũ quan thanh tú đang lười biếng với lấy quả táo trên bàn. Cậu ta không với tới liền dùng đôi chân dài của mình, hất quả táo lại gần rồi dùng tay với lấy. Anh ta tung hứng quả táo như một thú vui.
“Lăng Vũ, nghe đâu dạo này có nhiều tin đồn về cậu lắm đấy.”
Mặc Lăng Vũ không màng mà tiếp tục xử lý đống tài liệu trên bàn, anh vẫn còn đang tập làm việc.
“Nhảm nhí.”
Tần Gia Luân cầm quả táo gặm một miếng lớn, hắn ngồi chơi trên ghế sofa trong khi Mặc Lăng Vũ đang làm việc.
“Không muốn nghe sao?”
“Cậu rảnh như thế thì tôi liền gọi cho ba mẹ cậu tới để mời cậu về nhé?”
Mặc Lăng Vũ vừa nhắc tới ba mẹ của Tần Gia Luân thì cậu ta liền sặc, miếng táo to đùng cũng vì thế mà mắc kẹt ở cổ họng.
“Khụ khụ… cậu… giết… khụ khụ.”
“Tôi còn nhiều việc, không rảnh chơi với cậu đâu. Làm phiền tôi thì mấy vụ chơi bời của cậu tôi kể cho ba mẹ cậu hết đấy.”
Tần Gia Luân bị dọa cho lần nữa thì miếng táo to đùng kia cũng phụt ra, nó bắn thẳng vào đống tài liệu trên bàn của Mặc Lăng Vũ. Anh ta ho sặc sụa một hồi không dừng lại được.
“Tần Gia Luân cậu muốn chết à!”
Anh cáu giận hét lớn, Mặc Lăng Vũ anh ghét nhất là kiểu người ăn uống luộm thuộm.
“Cậu còn chửi tôi? Là do cậu nên tôi mới thành thế này đấy. Cậu đừng có mà đổ hết mọi tội lỗi lên người tôi như thế. Cậu phải chịu trách nhiệm a.”
Tần Gia Luân ấm ức nói lớn. Như hét lên cho tất cả mọi người nghe thấy.
“Tên kia mau câm mồm, cậu thèm đòn à? Mấy chuyện đồn đoán ngoài kia đã đủ khiến tôi đau đầu rồi, cậu còn muốn làm lớn chuyện?”
Tần Gia Luân như nắm được thóp, hắn ta vui vẻ trêu đùa Mặc Lăng Vũ:
“Ý cậu là việc tôi với cậu đồn đoán là một cặp đoạn tụ ư? Đến tôi còn nghi ngờ giới tính của cậu nữa mà… Cậu mau nói đi, có phải cậu không lên được...”
Chưa kịp nói hết câu thì Tần Gia Luân bị Lăng Vũ đã thẳng anh ra khỏi phòng làm việc của anh.
“Đúng là nóng nảy mà… Thôi vậy, mình vẫn nên là đi xem em ấy đã rảnh chưa.”
Tại một nơi khác…
Trước mắt là bản hợp đồng quyết định vận mệnh của Khả Hân, cô cầm bản hợp đồng đầy trân trọng, đọc từng điều lệ trong bản hợp đồng.
“Khả Hân, bản hợp đồng này có gì khiến cô không vừa ý sao?” Thuấn Dư đứng bên cạnh hỏi cô.
“Không.”
Vừa dứt lời, Khả Hân vừa đặt bút ký vào bản hợp đồng. Cô đơ một hồi ra chỉ là đang chiêm nghiệm giây phút này mà thôi.
Khả Hân nhìn bản hợp đồng kia, cô không ngờ mình vậy mà đã kí nó rồi. Cô chưa kịp vui vẻ được lâu thì lại gặp một cái bản mặt đáng ghét nặc mùi son phấn. Xem ra vẫn là như kiếp trước, cô em gái của cô vẫn là chui được vào đây rồi.
“Ủa, sao chị cũng ở đây?”
“Chị phải hỏi em mới đúng. Sao em lại ở đây? Còn nữa, đêm qua em sao không về nhà?”
Đối với lời nói của Khả Hân, Huyền Giai Mẫn lại thượng cái mặt lên mà nói:
“Chị à, chắc em không quay về ngôi nhà đó nữa đâu. Chị có lẽ không biết, vì hôm qua em biểu hiện quá xuất sắc nên được Hoa Nghệ mời thẳng vào đây."
Chưa hết, ả ta lại tiếp tục nói:
“Chỗ ở cũng được họ sắp xếp cho rồi. Em cũng muốn mời chị sống chung, chỉ là hơi bất tiện a~”
Không ngoài dự liệu, những lời nói mà cô em gái cô nói ra không khác gì ngày xưa là mấy. Những lời của cô em gái vừa mới nói ra, một câu cô cũng không thèm tin. Khả Hân thừa biết đằng sau cô ta chắc chắn có người chống lưng cho. Nhưng cô cũng lười quan tâm.
“Ừ, tùy em.”
Sau đó Khả Hân liền mặt lạnh rời đi.
Vừa đi được vài bước, Khả Hân liền vô ý va phải một người.
“Tôi xin lỗi, tôi sơ ý rồi.”
Người kia trông tầm khoảng 30 tuổi, có nét dữ dằn không dễ đụng. Khả Hân không sợ cô ta, chỉ là người sai là cô nên cô mới cúi đầu.
“Cô là Huyền Khả Hân?”