Mặc Lăng Vũ thấy Nguyệt Chân gọi tới mấy cuộc liền thì không biết cô gấp gáp như thế là vì chuyện gì, vì thế anh cũng mau chóng gọi lại.
Chưa kịp nói gì, Mặc Lăng Vũ đã bị một trận chửi của Nguyệt Chân:
“Thằng khốn này, mày bây giờ mới chịu nghe máy à? Có biết mấy giờ rồi không mà còn giữ Khả Hân hả? Cô ta hôm nay có lịch ở trường quay mới anh quên rồi à?”
Mặc Lăng Vũ đang cảm thấy phiền muộn thì gặp ngay cái chất giọng dũng mãnh của Nguyệt Chân khiến anh tỉnh táo hẳn, chỉ là hơi chút nhức đầu.
“Khả Hân nào? Chỗ tôi không có cái người mà cô tìm đâu ạ. Vui lòng đi ra chỗ khác đi chỗ khác đi bà cô ạ!” Sau đó anh trực tiếp dập máy, còn nghe nữa chắc anh sẽ phiền tới chết mất. Những cuộc gọi tiếp theo của Nguyệt Chân anh cũng không bắt máy nữa.
Sau chuyện vừa rồi anh ta phải trở về xếp lại cả bàn cờ, anh không thể cứ đứng yên trên cái thế bất lợi này. Mặc Lăng Vũ biết phải làm gì rồi, anh phải tìm Tần Gia Luân bàn chuyện trước đã…
Thuấn Dư ở dưới xe đã sớm mở cửa cho ông chủ của mình bước vào. Mặc Lăng Vũ cũng dần tiến tới rồi hỏi anh ta:
“Gọi Tần Gia Luân tới chỗ cũ đi, có chuyện phải bàn rồi.”
“Ầy, chắc anh ta đang bận lắm boss ơi, lúc nãy tôi trở về có bắt gặp anh ta, có chào hỏi vài câu qua loa rồi anh ta chạy đi nói đi bắt chó con gì gì đó. Tôi không nghĩ nhiều vả lại cũng đang gấp nên cũng sớm bỏ đi, chỉ biết anh ta đi cùng với cả một lũ người đông lắm. Boss nói xem có khi nào anh ta đi bắt chó sói hay không haha.” Thuấn Dư kể lại chuyện gặp Tần Gia Luân trên đường.
Mặc Lăng Vũ lại suy tư một hồi, xong anh lại phát giác ra điều gì đó. Mọi chuyện không thể nào trùng hợp như thế được.
“Cậu ta đi về phía nào?”
“Ờm, hình như là về phía khu biệt thự, mà cũng không hiểu anh ta tìm con chó nào ở đó, nếu có thật thì cảnh vệ cũng bắn chết từ lâu rồi.”
Xung quanh khu biệt thự đó có mười nhóm cảnh vệ bí mật nấp đi sẵn sàng cho kẻ lạ bay xuống núi nếu dám lại gần. Đừng nói con chó, tới cả một con muỗi cũng khó lòng bay vào trong.
“Làm càn hết sức, cái tên này lại ngu xuẩn nữa rồi. Mau liên lạc với Nguyệt Chân cùng đội cảnh vệ truy tìm dấu vết của Tần Gia Luân với Huyền Khả Hân đi, nếu không nhanh là lại diễn ra cảnh hai con gà con đá nhau tới chết đấy!”
Nguyệt Chân sau khi được báo tin cũng tức tốc trở lại khu biệt thự kia, cả đám người bọn họ lục sục khắp nơi để tìm đám người Tần Gia Luân và Khả Hân. Dù Mặc Lăng Vũ đã dùng cả con chip định vị cài trong điện thoại của Khả Hân rồi nhưng thứ bọn họ tìm được chỉ là cái điện thoại bị rơi ở trong rừng. Còn Khả Hân thì bọn họ vẫn chưa thể tìm ra.
Lúc này Khả Hân đã bị đám người Tần Gia Luân trói lại trên ghế, cô vẫn chưa tỉnh vì liều thuốc mê.
Bỗng có một làn nước lạnh tạt thẳng vào mặt Khả Hân, khiến cô không muốn tỉnh cũng phải tỉnh.
“Zô, dậy rồi đấy à? Còn muốn chạy nữa không?”
Tần Gia Luân ngồi chễm chệ trên ghế, thần sắc cũng thật muốn dọa người, chỉ tiếc nó chưa đủ để dọa Khả Hân.
“Tần thiếu hết người để trọc rồi à? Bắt tôi lại là muốn gì? Đừng nói anh là fan của tôi nên mới điên cuồng như thế nhé? Tôi sợ đấy.” Khả Hân cũng khinh khỉnh đáp lời, cô giả như không biết lý do anh ta bắt cô lại.
“Còn giảo biện? Khi không thấy tôi đến sao anh lại phải sợ hãi tháo chạy như thế, phải chăng là có tật giật mình?”
“Không không anh sai rồi, giác quan của phụ nữ rất mạnh, và chính việc tôi bị bắt tới đây đã chứng minh điều đó.” Khả Hân lý trí nói, cô đang cố gắng câu giờ để phá sợi dây trói cô bằng con dao nhỏ dắt bên hông. Cô chỉ mong không có ai phát giác ra chuyện này.
“Nếu lỡ như cô nói, tôi thật sự là fan não tàn của cô thì sao?”
Nghe lời này của Tần Gia Luân, cô bất giác bật cười:
“Làm gì có fan nào trói buộc thần tượng thế này, fan não tàn cũng biết thương hoa tiếc ngọc, còn anh thì như muốn giết tôi tới nơi rồi.”
“Sợ chết? Sao cái lúc hãm hại em tôi cô không sợ đi.”
Vừa nói anh ta vừa tức giận thay cho Huyền Giai Mẫn, người anh này cũng tốt với ả quá rồi.
“Ý anh nói là chuyện gì vậy? Chuyện đưa con nhóc đó lên giường của đại gia hay chuyện giúp nó thành người nổi bật nhất đêm qua?”
“Cô!”
Tần Gia Luân tức nói không lên lời, cô vậy mà công khai những việc khốn nạn đó với cô em của anh ta mà không hề có thái độ hối lỗi. Anh ta đã chán việc đối đáp không đâu với cô nên liền giở trò định động thủ. Anh ta cầm cây súng dí thẳng vào thái dương của cô.
“Định giết người diệt khẩu sao? Anh có chịu được cơn thịnh nộ của Mặc Lăng Vũ không? Nếu không thì nên cân nhắc đi nhé.”
Khả Hân vẫn giữ bình tĩnh không hoảng, nếu cô sợ thì bọn họ sẽ càng lấn tới mà thôi.
“Cô tâng bốc bản thân quá cao rồi, Mặc Lăng Vũ sao có thể chỉ vì cô mà tức giận với tôi được? Cô là cái thá gì chứ.”
Thần sắc Khả Hân chuyển đổi, cô dần trở lên vui vẻ khuôn miệng cũng khẽ nhấc lên. Cô không diễn nữa mà khiến sợi dây trói mình kia rơi xuống. Khả Hân bẻ khớp tay trước sự ngỡ ngàng của đám người đó.
“Tôi tin điều đó.”
Khả Hân tràn ngập tự tin, bởi Mặc Lăng Vũ đang đứng phía cửa lớn khuôn mặt đằng đằng sát khí tiến tới gần…