Khả Hân vừa sửa soạn xong thì chuẩn bị bước ra khỏi phòng, nhưng ngay khi thấy Mặc Lăng Vũ đang đứng trước cửa bày cái bộ mặt như chuẩn bị hỏi tội thì cô lại chần chừ không dám bước ra.
“Sao? Hôm qua làm gì sai trái lên không dám đối mặt với tôi à?”
Mặc Lăng Vũ không lạnh không nóng mà tra hỏi, còn Khả Hân cũng vô cùng thanh thản:
“Đâu có? Anh đang chặn đường tôi đấy, tôi chui qua nách anh để đi à?”
Khả Hân vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, cô coi chuyện ngày hôm qua như một giấc mộng không đáng có.
Anh không nghe được lời giải thích rõ ràng của cô thì nhíu mày tức giận mà bỏ đi. Còn cô thì vẫn lơ ngơ không thể hiểu anh giận cô là vì chuyện gì.
“Đừng có nói tôi lấy mất nụ hôn đầu của anh nên anh mới thái độ dữ dội như thế nhé…?”
Mà Khả Hân không hề biết chuyện Mặc Lăng Vũ tức giận vốn không phải chuyện này…
Nói gì thì nói, Khả Hân cũng không định ngồi nghĩ cả ngày với cái vấn đề đó. Hôm nay tuy cô không có lịch quay, nhưng cô vẫn phải tới Hoa Nghệ theo lịch trình làm việc. Và dĩ nhiên cô phải đi cùng với người đại diện của mình.
Nguyệt Chân đã hứa sẽ tới đón cô sớm, nhưng tới gần trưa vẫn chưa thấy chị ta xuất hiện. Đêm qua Khả Hân vì suy nghĩ vớ vẩn quá nhiều mà quên sạc pin điện thoại, nên bây giờ cô không có gì để liên lạc với Nguyệt Chân. Vì thế cô đành đứng đợi người đại diện siêu uy tín của mình.
Nói đợi là đợi thật, nửa tiếng đồng hồ sau mới thấy chị ta xuất hiện.
“Chị làm gì mà lâu thế? Kêu đón người ta sớm vậy mà giờ mới tới.” Khả Hân bày tỏ rõ sự bất mãn.
Nhưng Nguyệt Chân lại ngáp ngắn ngáp dài, qua loa biện hộ:
“Hưm, đêm qua sau khi về tôi mất ngủ, dậy cái là tôi bay sang đón cô liền rồi.”
Khả Hân không biết nói gì nên cũng thôi, bọn họ đi thẳng tới Hoa Nghệ.
Khi bọn họ tới nơi thì không biết là mấy giờ.
“Mấy giờ rồi chị Nguyệt?” Khả Hân hỏi.
Nhưng Nguyệt Chân lại trả lời cộc cằn:
“Không biết.”
“Không biết?”
“Tôi không mang điện thoại.”
Khả Hân chán chẳng buồn nói nữa, nhưng một số người khác xung quanh công ty khi nhìn thấy cô thì lại bắt đầu to nhỏ.
“Là cô ta đúng không?”
“Chính là cô ta.”
Không biết bọn họ đang nói gì, Khả Hân cũng không thèm quan tâm tới, chỉ có Nguyệt Chân không quen nghe mấy lời đàm tiếu này mới cau mày nhíu mắt tỏ ra khó chịu.
“Rốt cuộc đám người kia đang nói cái quái gì?” Nguyệt Chân hỏi.
“Kệ bọn họ, chúng ta đi thôi.”
Khả Hân cùng Nguyệt Chân vừa mới đi xa khỏi cái hành lang ồn ào kia lại tiếp tục đi tới cuối hành lang tràn ngập sự khiêu khích.
“Ô, không phải cô chị yêu dấu của em đây sao?”
Huyền Giai Mẫn đi tới gần cô, tỏ ra thân thiện nhưng lại ngập mùi giả dối, miệng vẫn kính cô một tiếng chị ngọt xớt khiến cô buồn nôn vô cùng.
“Vâng, cô em đây là muốn nói gì với cô chị này vậy?”
Khả Hân cũng không chịu thua mà đáp trả.
“Ơ chị sao lại lạnh lùng với em như thế? Em chỉ muốn giới thiệu người đại diện của mình thôi mà?”
Khả Hân cười cười, nếu chỉ đơn thuần là chuyện này thì cô ta chẳng cần gì phải dùng cái giọng điệu đắc ý đó đi giới thiệu. Mà biểu cảm của cô ta lại giống như đã giăng bẫy chờ cô nhảy vào vậy.
“Đây là Thiệu Lân, anh ấy…”
Cô ả chưa kịp nói xong lời giới thiệu thì liền bị Khả Hân ra tay chặn miệng.
“Chị không cần biết chuyện đó. Nói đi, em tới đây gặp chị thế này là có ý gì?”
Với những chuyện từ khi bước chân vào nơi đây, cô đã thừa biết chắc chắn có chuyện liên quan đến mình.
“Thôi nào, em chỉ là giới thiệu anh ấy cho một người nổi tiếng như chị thôi mà. Tối ngày hôm qua chị hot đến vậy cơ mà.”
Cô ả sau khi nói lời mờ ám thì vỗ vai cô rồi rời đi, người đại diện của cô ta nâng cái mắt kính tỏ ra huyền bí nhìn cô, xong cũng nhanh bước đi theo Huyền Giai Mẫn. Ánh mắt của hắn khiến cô lại có chút dè chừng.
“Tôi vẫn chưa thấy cô em gái này giống cô chút nào, trông cô ta… cứ giả giả sao ấy.” Nguyệt Chân cũng có thể nhìn ra sự giả tạo của cô ta.
“Đồ giả vô vàn hàng thật vô giá. Kệ cô ta, chúng ta đi thôi.”
Sau đó cả Nguyệt Chân và Khả Hân đi tiếp tới nơi tổng giám Trần đã dặn dò từ hôm qua. Nhưng chỉ vừa mới bước vào đã bị chửi xối xả.
“Giỏi! Một tiểu minh tinh như cô giỏi lắm!”
Khả Hân sớm đã chuẩn bị tinh thần nên cũng không tỏ ra bất ngờ.
“Đúng là một cô nhóc vô liêm sỉ!”
Nguyệt Chân nóng tính vì thái độ bất cần của cô ta, liền lớn tiếng quát tháo:
“Mày lên giọng với ai? Mày có…”
Nhưng Khả Hân nhanh chóng cản cô lại.
“Xin lỗi, chúng tôi không hiểu ý của chị, chị có thể nói rõ hơn được chứ?”
Nghe lời này của Khả Hân, tổng giám Trần đầy tức giận mặt ném thẳng vào mặt cô một tệp ảnh. Mà trên đó lại là những tấm ảnh ôm ấp của Khả Hân và Từ Viễn Phong. Những tấm ảnh này là chụp từ tối hôm qua?
“Muốn nổi tiếng là phải do thực lực và tài năng. Công ty chúng tôi sẽ không giải quyết mấy vụ bê bối này của một tiểu minh tinh muốn trèo cao như cô đâu.”
“Này, đừng có không biết phải trái như vậy, rõ ràng…”
Nguyệt Chân định nói ra sự thật đêm qua, nhưng tiếp tục bị Khả Hân bịp miệng không cho nói.
“Tổng giám cô không cần lo, chuyện này tôi sẽ tự giải quyết.”
Rồi trực tiếp lôi kéo Nguyệt Chân đi.
“Ha, giải quyết? Muốn giải thích sao? Tôi lại muốn xem xem cô làm sao mà dẹp chuyện này.”