óm rồi (11)
Edit: Kogi
Trong lúc bọn họ giao lưu, Chu Liễm Dung đã cất điện thoại di động, đi đến chỗ fans, dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi cô gái vẫn đang kích động cầm tai mèo và găng tay: "Tôi muốn mua lại thứ này."
An Minh Hối không hiểu sao mặt mình nóng bừng lên, chỉ cảm thấy hành động này thực sự khiến người ta lúng túng, liền vội vàng ngăn lại: "Đừng cười tôi nữa mà, tôi chỉ muốn cổ vũ anh với tư cách là người hâm mộ thôi."
Cô gái bất ngờ được tiếp xúc ở khoảng cách gần với thần tượng, kích động đến mức đỏ bừng mặt, không quan tâm gì nữa, cứ nhét hết mọi thứ vào ngực Chu Liễm Dung, đồng thời nói không cần trả tiền, có cơ hội tặng đồ cho nam thần cô đã rất vui sướng rồi.
Nhận được thứ mình muốn, Chu Liễm Dung cầm những món đồ hoàn toàn không phù hợp với hình tượng, bình tĩnh nhìn An Minh Hối: "Vậy thì tôi cũng chỉ muốn nhìn anh đeo thứ này, với tư cách là người được anh thích thôi."
Nghe Chu Liễm Dung nói như vậy, fan hâm mộ lại không kìm được hò hét, bọn họ vẫn chưa tháo mic trên cổ xuống, vì vậy những người đứng cách xa cũng nghe được, Tô Đạo Vu thẳng thắn phỉ nhổ: "Hai người bên kia sao mà buồn nôn thế?"
Thi Tuyết Đồng sâu xa cười nói: "Ôi chao, đúng là tình bạn cảm động làm sao, tôi thực sự ngưỡng mộ đấy."
Vu Ca điềm đạm nhìn mấy món đồ tai mèo, khẽ cảm thán: "Thật là muốn nhìn anh Sênh đeo nó, chắc là hợp lắm."
Hai ba giây sau, Cố Ngải vẫn luôn trầm mặc như không để ý chuyện bên ngoài lần đầu tiên gật gật đầu.
An Minh Hối cảm thấy cách nói này có vấn đề, nhưng lúc này cứ đeo bám vấn đề đó sẽ càng tô càng đen, thế nên dứt khoát đẩy Chu Liễm Dung về sân khấu, đồng thời giục tổ đại diễn nhanh chóng tiến hành hoạt động tiếp theo.
Mãi đến buổi chiều khi kết thúc ghi hình, ngồi lên xe về nhà mở Weibo ra, An Minh Hối mới biết vì sao mình lại có thêm một cái biệt danh kì quặc như vậy.
Cách lúc phát sóng kì đầu tiên của chương trình còn một khoảng thời gian nữa, nhưng buổi trưa tổ chương trình đã nhanh chóng cắt nối biên tập một đoạn trailer đăng lên Weibo và một số trang web video có liên quan, nội dung là quá trình từ sáng sớm gõ cửa nhà từng người đến khi sáu người tụ họp lại làm quen với nhau.
Mà biệt danh của anh đến từ một top comment được nhiều like nhất trong bài đăng của nick Weibo chính thức nhà đài: Đoàn đội ủng hộ phu thê đích thực là đây, đoạn sắp đồ gần như thể hiện rõ sự khác biệt giữa hành lý của bố và hành lý của mẹ vậy, thẳng nam Chu papa và vợ người ta An mama hai mũi tên bắn trúng tim tui rồi.
Bình luận này lên tít hàng đầu, nguyên nhân chủ yếu là vì Chu Liễm Dung dùng nick chính chia sẻ bình luận này đồng thời trả lời: Gõ sai chữ rồi kìa, phải là bố và mẹ mới đúng.
"..." Quay sang nhìn Chu Liễm Dung ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, rồi nhìn những người khác, đa số đều đang thả lỏng người dưỡng thần, thế là không nói gì, chỉ có thể bày tỏ tâm trạng của mình trong khu bình luận: Tôi cảm thấy trọng điểm mà anh để ý hơi có vấn đề.
***
Kì ghi hình đầu tiên kéo dài suốt hai ngày một đêm, đúng như Nhậm Tỉnh cam kết, chương trình này không cần An Minh Hối chuẩn bị gì nhiều, chỉ cần tự nhiên thể hiện bản thân là được.
Khiến anh đau đầu không phải là công việc này, mà là sự thân thiết và tin cậy khó hiểu Chu Liễm Dung đối với mình. Một người trước kia gần như không bao giờ quan tâm đến Weibo đột nhiên bắt đầu thường xuyên tương tác với một người khác trên đó, đứng từ góc độ Chu Liễm Dung đã thấy có chút khác người rồi, cho dù bây giờ phần lớn mọi người đều nhìn bọn họ với thái độ trêu chọc, nhưng về lâu về dài khó tránh khỏi sẽ có những lời đồn khó nghe.
Mặc dù chuyện bán hint nằm trong kế hoạch, nhưng đáng lẽ không nên để Chu Liễm Dung làm bên chủ động.
Vừa kết thúc công việc ghi hình, An Minh Hối liền ngồi vào một góc trong quán cà phê, gửi một tin nhắn cho Chu Liễm Dung: Cảm ơn anh đã gạt bỏ hiềm khích lúc trước coi tôi là bạn, nhưng tốt nhất là anh đừng hùa theo fans đùa giỡn nữa, như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng xấu đối với anh.
Chu Liễm Dung: Nếu gây ra phiền phức cho anh thì tôi rất xin lỗi.
Tốc độ trả lời vẫn cực kì nhanh, nhanh đến mức An Minh Hối nghi ngờ rằng đối phương nhìn chằm chằm điện thoại suốt cả ngày.
Anh trả lời: Đã nói rồi, tôi không quan tâm người khác đánh giá tôi như thế nào, nếu anh không tin thì tôi sẽ đau lòng đấy. Những lời tôi vừa nói đều rất nghiêm túc, anh nổi tiếng như vậy, ngộ nhỡ bị người nào ghen ghét đặt điều nói là đồng tình thì sẽ rất phiền phức
Chu Liễm Dung: Tôi cũng không mong anh sẽ để ý những chuyện đó, Nhậm Tỉnh sẽ giải quyết ổn thỏa, anh chỉ cần làm việc mình cần làm là được.
Đọc xong hai dòng chữ ngắn gọn, An Minh Hối không kìm được nụ cười, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê đăng ngắt, rồi mới tiếp tục nhắn lại: Chiều lòng fan như vậy, không sợ chiều tôi thành hư ngày càng quá quắt à?
Chu Liễm Dung: Không sao.
Anh trả lời: Đến tận bây giờ tôi cẫn không uống được cà phê, không ngấm nổi mùi vị đắng chát kiểu này, mà một ngôi sao hàng đầu như anh thì lại quá ngọt. Anh chưa từng nghĩ đến những khả năng tồi tệ khác sao? Ví dụ như có thể tôi sẽ làm một việc rất quá đáng với anh, có thể tôi là kẻ có nội tâm u ám, tôi tiếp cận anh chỉ là để tìm cơ hội hãm hại anh chẳng hạn?
Chu Liễm Dung: Muốn hãm hại tôi à, có lý do không?
An Minh Hối bị giọng điệu nghiêm túc này chọc cười, trong nụ cười lại mang theo chút khổ sở, anh nói đùa: Là người xấu, muốn tìm lý do chẳng phải rất dễ dàng sao, ví dụ như... Anh đứng trên đài cao cách tôi quá xa, nếu có thể kéo anh xuống, vậy chẳng phải càng tiện cho tôi độc chiếm nam thần ư?
Lần này đối phương im lặng một hồi lâu cũng không trả lời, An Minh Hối nhíu mày, cảm thấy chắc mình đùa hơi quá trớn, vội vàng gõ chữ: Chỉ đùa thôi, đừng tưởng thật
Dòng tin nhắn này còn chưa kịp gửi đi, hộp tin nhắn đã nhảy ra câu trả lời, một dòng chữ khiến anh kinh ngạc không nói nên lời, chỉ có thể sững sờ nhìn mấy chữ ngắn ngủi đó.
Chu Liễm Dung nói: Nếu được thì tôi rất biết ơn.
***
"Anh gì ơi, anh có ổn không? Cần tôi gọi xe cứu thương giúp không?"
Một cô gái đi ngang qua cúi xuống nhìn người đàn ông trước mặt, đối phương đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, lúc này đang dựa vào cột điện ngồi dưới đất, một tay cầm chặt điện thoại di động, tay kia che mặt, dồn dập thở dốc, toàn thân run lẩy bẩy.
Chu Liễm Dung đã không nghe được gì nữa, trong lòng chỉ còn lại giả thiết mà An Minh Hối vừa mới đưa ra.
Đến giờ, cuối cùng thì hắn cũng biết thứ mình luôn thiếu sót là gì, cảm giác không thỏa mãn ngày càng bành trướng dạo này bắt nguồn từ đâu.
Muốn được An Minh Hối chú ý, được dõi theo như lúc bị bám đuôi, giống như khoảnh khắc vừa mở mắt ra đã đối diện với một ánh mắt lo lắng mà trong trẻo, khoảnh khắc ấy sẽ khiến người ta nảy sinh ảo giác mình là thứ quý giá nhất của đối phương.
Chỉ mới tưởng tượng thôi mà toàn thân hắn đã nóng rực, trái tim đập nhanh bất thường, đầu óc bị cảm xúc khó diễn tả thành lời lấp đầy.
Cô gái kia đã lấy điện thoại ra định gọi cấp cứu, đúng lúc này Chu Liễm Dung đứng bật dậy, như không nhìn thấy cô gái, nhanh chóng lách mình xông vào quán cà phê ở bên kia đường.
Một người bất ngờ xông vào quán cà phê đang yên tĩnh là chuyện vô cùng gây sự chú ý, nhưng trước khi mọi người kịp phản ứng, Chu Liễm Dung đã đứng trước mặt An Minh Hối, sau đó kéo khẩu trang của mình xuống cúi đầu hôn lên đôi môi mình ao ước vô số lần.
"Ưm!"
Kinh ngạc mở tròn mắt, giây phút này An Minh Hối cảm thấy não mình trống rỗng như bị chết máy, vừa không đánh giá được tình huống hiện tại, vừa không biết nên phản ứng như thế nào.
Đến khi có một thứ mềm mại ướt át liếm qua môi, anh mới hoàn hồn lại, phản ứng đầu tiên sau khi đẩy Chu Liễm Dung ra chính là kéo khẩu trang của đối phương lên, sau đó ném một tờ giấy bạc xuống mặt bàn, kéo người nhanh chóng cúi thấp đầu chạy ra khỏi quán cà phê.
Chạy một mạch, đến khi chắc chắn rằng phía sau không có ai đuổi theo, người xung quanh cũng không chú ý đến bên này, An Minh Hối mới thở phào nhẹ nhõm, móc một chiếc kính râm trong túi ra đeo cho Chu Liễm Dung, xác nhận khuôn mặt cuốn hút này đã được che chắn chặt chẽ rồi mới bắt một chiếc taxi - Nếu sớm biết xảy ra chuyện như vậy, anh đã không từ chối lời đề nghị đưa đón của trợ lý.
Tài xế là một người đàn ông trung niên, trông có vẻ sẽ không nhận ra bọn họ. An Minh Hối mừng vì mình không nổi tiếng, cũng không dám nhiều lời, chỉ hỏi Chu Liễm Dung một câu: "Trước hết về nhà tôi đã nhé, được không?" Việc gấp trước mắt là tìm một chỗ để nói chuyện tử tế.
Có được cái gật đầu đồng ý của Chu Liễm Dung, An Minh Hối liền đọc địa chỉ cho tài xế, sau đó làm động tác bảo đừng lên tiếng, lấy điện thoại ra hiệu cho hắn, rồi cúi đầu tiếp tục gõ chữ trong giao diện tin nhắn.
An Minh Hối: Anh...Vừa rồi hành động lỗ mãng quá
Chu Liễm Dung: Xin lỗi.
Khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa mét, nhưng mỗi người lại cầm một chiếc điện thoại để nói chuyện thực sự hơi buồn cười. Liếc mắt nhìn Chu Liễm Dung yên lặng ngồi bên cạnh, An Minh Hối không thể nhìn thấy vẻ mặt của đối phương qua lớp ngụy trang kín mít, nhưng trực giác nói cho anh biết hắn vẫn giống như bình thường, bởi vì lúc gửi tin nhắn người này vẫn cẩn trọng vô cùng, đến dấu chấm câu cũng không sót một dấu.
An Minh Hối: Sao tự nhiên làm như vậy? Có lý do gì không?
Chu Liễm Dung: Anh không thích à?
An Minh Hối: Vấn đề này thực sự... Tôi nghĩ người thích bị cưỡng hôn bất ngờ chắc cũng không nhiều đâu? Nếu tôi là con gái thì còn được...
Chu Liễm Dung: Vì sao?
Chu Liễm Dung: Sao lại không thích?
Chu Liễm Dung: Trong thư anh viết cho tôi anh nói mình thích như vậy...
Ba tin nhắn liên tiếp như ba quả lựu đạn nổ tung trong đầu An Minh Hối, anh không ngờ Chu Liễm Dung lại biết người viết thư tình là mình, lại không dám đoán thái độ bỗng nhiên kích động của đối phương là vì sao.
An Minh Hối: Anh nghỉ ngơi một lát đi, khi nào xuống xe chúng ta từ từ nói tiếp
Chu Liễm Dung: Không hôn cũng được, nhưng tôi vẫn muốn nhìn anh.
An Minh Hối: Đợi về nhà rồi hãy nói đi [Khóc] Ít nhất cũng cho tôi thời gian suy ngẫm đã.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật kí làm việc của An bảo
Tôi, phản diện, bị nhân vật chính cưỡng hôn.
Hôm nay ngày mấy, tận thế à?
Nếu không thì...tại sao lại xảy ra một chuyện hoang đường như thế?
Chu tiên sinh...(っ *//////////*c)