Nữ tử sắc mặt mười phần khó xử, khó có thể chấp nhận người nói lời này lại là sư huynh nghiêm cẩn tuân thủ nghiêm tắc quy tắc: "Sư huynh, loại biện pháp này..."
"Sư muội, mỗi ngày biết bao nhiêu người phải táng thân vì Ma giáo, tan cửa nát nhà vì Ma giáo! Di nguyện của sư phụ trước lúc lâm chung chính là tiêu diệt Ma giáo, ngươi đã quên rồi sao?"
"Nhưng mà sư huynh, Ngọc cô nương là một người câm!"
Người câm thì giả trang Hạ Du thế nào?
Hơn nữa Ngọc cô nương nhu nhu nhược nhược, lại nhát gan yếu đuối mong manh như vậy, sao có thể diễn ra Hạ Du kiêu ngạo bất khuất không ai bằng?
"Ngươi không cần lo lắng việc đó". Nam tử bình tĩnh nói: "Ta đã truyền thư cho các môn phái khác, qua mấy ngày nữa họ sẽ tới, đến lúc đó chúng ta cùng thương lượng đối sách."
Nữ tử nhìn mắt Hạ Du, cắn môi dưới nói: "Dù sao cũng phải hỏi ý kiến của Ngọc cô nương chứ?"
"Tùy sư muội đi thuyết phục nàng."
Nam tử xoay người rời đi, nhìn ra được đối với Hạ Du nàng có ý kiến vô cùng lớn, chẳng ngại Hạ Du nàng đã chết 5 năm vẫn còn ôm mối hận, bất kể người ta chỉ nhìn giống nàng.
Hạ Du thấy hắn chán ghét nàng như vậy, hận không thể đem mình băm làm tám miếng thì nghĩ thầm: Năm đó ta cũng đâu làm gì phái Thanh Thành, còn không đi gây chuyện thị phi tí nào, toàn bộ thời gian đều nhìn chằm chằm Diệp Nguyệt Như.
Nữ tử khóe miệng hơi kéo, chỉ biết thở dài, tuy rằng nàng lòng mang chính đạo, nhưng hiện giờ chỉ có thể phối hợp với sư huynh. Nhìn Hạ Du, nàng trăn trở không biết khuyên nhủ thế nào, lại không biết khi đó nên làm thế nào để đảm bảo an toàn cho Hạ Du.
"Ngọc cô nương, những lời sư huynh vừa nói đều là lời nói lúc nóng giận, là vô tình thôi, Ngọc cô nương đừng để trong lòng."
Hạ Du gật gật đầu.
"Ta biết chuyện này đối với cô nương rất khó xử, nhưng trời ạ... Ấy, ý Ngọc cô nương là không quan trọng sao?"
Hạ Du lại gật đầu, dùng ngón tay dính nước trà để viết: "Tiểu nữ bị Thiên Nguyệt Cung bắt đi, đã biết họ có bao nhiêu độc ác, nay ta nguyện ý trợ giúp cô."
Nữ tử mặt mày hớn hở, vỗ ngực đảm bảo: "Ngọc cô nương có thể nghĩ thế này thì tốt quá, cô yên tâm đi, sẽ không nguy hiểm đâu, ta sẽ bảo vệ cô."
Hạ Du mỉm cười, viết cảm ơn.
Thiếu nữ, ngươi đúng là chưa trải đời hiểm ác mà.
5 năm, công lực hiện giờ của Diệp Nguyệt Như hẳn đã sớm vượt qua nàng năm xưa, rốt cuộc thời điểm nàng chết công lực nàng ta cũng chỉ kém ít nhiều, bằng không nàng sẽ không phải phóng nước, mà là phóng biển.
Hạ Du đồng ý chẳng qua là để mượn tay người kiếm phái Thanh Thành để lộ mặt trước Diệp Nguyệt Như, lấy cách khác để ở lại bên nàng ta, cũng chẳng sợ sẽ bị ngược một đợt.
Nàng cũng có hơi may mắn, lúc ấy mình nhất thầy nổi hứng, thuận tay cưa cẩm Diệp Nguyệt Như một hôig, tuy rằng chẳng biết Diệp Nguyệt Như đã lún sâu đến đâu, nhưng tầng quan hệ này rất có lợi với nàng, ít nhất Diệp Nguyệt Như sẽ không thẳng tay chém mình đâu... nhở?
——
Thiên Nguyệt Cung
Trấn nhỏ dưới chân núi Thiên Nguyệt đầy rẫy mật thám của Thiên Nguyệt Cung, nhưng Diệp Nguyệt Như sai sử những thám tử này làm việc, chỉ dùng để nghe ngóng tin tức của những người đó, nhưng cũng chẳng có hứng thú.
Dù sao trong thiên hạ này, không ai giết được nàng.
Bởi vì thi thể bị trộm mất, tâm tình Diệp Nguyệt Như rơi xuống trạng thái -100, người sáng suốt đều nhìn ra tâm trạng nàng không ổn, lúc báo tin tức cũng nơm nớp lo sợ, sợ nói sai một câu liền qua đời ngay tại chỗ.
Diệp Nguyệt Như trên mặt nở nụ cười: ""Ngươi, vừa nói cái gì?"
Đệ tửu hồng y quỳ phía dưới đã run nhè nhẹ, tốc độ nói cực nhanh, lời nói rõ ràng: "Thuộc hạ nhận được tin tức, người của kiếm phái Thanh Thành không biết tìm ở đâu được một nữ nhân giống tiền giáo chủ y đúc, đã gửi thư mời người của các môn phái khác đến trấn, định dùng nữ nhân kia để gài bẫy đối phó giáo chủ."
"Kiếm, phái, Thanh, Thành? Ha ha."
Diệp Nguyệt Như cười một tiếng, ngón tay thon dài gõ mặt bàn phía trước, nụ cười này khiến người ta khó lòng mà hiểu được.
Môn hạ cấp cao của Thiên Nguyệt Cung đều biết Diệp Nguyệt Như giấu thi thể Hạ Du trong hầm băng, mỗi ngày đều đến hầm ngây người mấy canh giờ liền. Sau khi Hạ Du chết, từng có người vì lấy lòng Diệp Nguyệt Như mà nói lời lỗ mãng về Hạ Du, người nọ bị Diệp Nguyệt Như giết ngay tại chỗ.
Diệp Nguyệt Như điên rồi.
Sau khi tự tay giết Hạ Du, thế mà nàng ta lại yêu, yêu Hạ Du đến mất trí.
"Được rồi, đều lui xuống đi, ta mệt rồi."
"Thuộc hạ cáo lui."
Diệp Nguyệt Như không nổi bão, không giết người khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Những người này sợ nhất là Diệp Nguyệt Như, nàng giết người tùy vào tâm tình, chỉ nói sai một câu thôi thì giây tiếp theo liền sẽ có người rơi đầu.
Đều nói gần vua như gần cọp, mà đối với những người Ma giáo, Diệp Nguyệt Như còn khó hầu hạ hơn cả lão hoàng đế, lão hổ.
Ngồi một mình trong Phong Nguyệt Điện, Diệp Nguyệt Như nở nụ cười quỷ quái, tay vuốt cằm: "Hóa ra là kiếm phái Thanh Thành ăn trộm. Ha ha."
——
Bên kia, Hạ Du không chút do dự đồng ý với kế hoạch của họ, điều này làm thái độ của nam tử với Hạ Du dịu đi đôi chút, không còn lạnh lùng khắc nghiệt như trước nữa.
Hạ Du vẫn giả vờ hèn nhát yếu đuối.
Hạ Du cũng từng là giáo chủ, đương nhiên sẽ biết rõ thực lực của mật thám trong trấn này, Hạ Du đoán chắc hẳn Diệp Nguyệt Như đã biết tin tức của mình, nếu thật muốn đến, nàng ta sẽ không để mấy người này chuẩn bị đầy đủ.
Vì lãng phí thời gian.
Nên nàng ta rất có thể sẽ đến ngay hôm nay.
Chuyển từ khách điếm đến thuê một sân nhỏ ẩn dật, hai đệ tử phái Thanh Thành này còn tính toán rất ổn.
Đáng tiếc họ còn không biết, từng lời ăn tiếng nói của họ đều bị Ma giáo giám sát, khó trách lần nào vây đánh cũng đều thất bại trở về.
Hạ Du ghét nhất uống thuốc bắc.
Nàng ghét cái mùi vị khó mà miêu tả được của thứ này.
Mỗi loại thuốc đều có một vị, nhưng chúng đều khó uống, vừa đắng lại vừa chát, có khi còn hơi chua.
Thân thể Hạ Du còn chưa khỏe, còn hơi váng đầu, người thì vừa nóng vừa lạnh, thấy vậy nên nữ tử kia còn tự mượn nồi nấu thuốc, đích thân đun thuốc cho nàng, thái độ tốt đến chẳng chê trách được điểm gì.
Săn sóc tinh tế đến thế, khiến Hạ Du không khỏi cảm thán, đệ tử chính phái này đúng là thanh niên ba tốt, là thiên sứ nhỏ thích giúp người mà.
Hạ Du cũng muốn làm người tốt, nhưng tiếc thay lần nào nàng cũng phải đóng vai ác, còn là cái loại vai ác không tẩy trắng nổi.
Nữ tử thấy Hạ Du nhìn chằm chằm bát thuốc ngây người thì phì cười: "Cô không muốn uống thuốc nữa hả?"
Hạ Du nhấp môi dưới, nhìn nàng đầy u oán, lòng đầy bất đắc dĩ bưng bát thuốc, ngửi mùi thuốc nghĩ, nếu như có người nội lực thâm hậu, trực tiếp truyền nội lực là xong, không phải uống ba cái đồ đắng ngắt này.
Hạ Du đang muốn uống thuốc, thì thấy nữ tử bên cạnh bỗng đứng phắt dậy, rút kiếm đâm về phía sau, Hạ Du quay đầu lại, thấy một thân hồng y rực rỡ, một nử nhân mang gương mặt thật quen mắt.
Quả nhiên hôm nay nàng sẽ đến.
Nữ tử không phải đối thủ của Diệp Nguyệt Như, bị nội lực trên tay áo nàng đánh văng vào tường.
Một tiếng leng keng vang lên, bát thuốc văng tung tóe trên mặt đất, tuy rất sợ Diệp Nguyệt Như, nhưng Hạ Du vẫn làm bộ nôn nóng chạy đến bên nữ tử.
Hạ Du mới đi được hai bước thì đã bị một bàn tay tinh tế hữu lực giữ lại, mà Diệp Nguyệt Như nhìn người còn đang sống sờ sờ, tâm tư rối bời.
Lúc đầu nàng nghĩ người kiếm phái Thanh Thành trộm thi thể, còn cố ý bịa đặt nói dối nàng, nhưng không ngờ, quả thật là Hạ Du.
Nàng còn sống, chưa chết.
Khuôn miệng đang mím chặt của Diệp Nguyệt Như dần nở nụ cười, âm thanh nhu hòa gọi một tiếng: "Sư muội."
"Ma đầu! Ngươi mau buông nàng ra!"
Nữ tử ho khan hai tiếng, thấy Hạ Du bị Diệp Nguyệt Như bắt được, trên mặt đầy hoảng sợ mà cố gắng đứng lên, trông y hệt những đệ tử chính phái kia, đánh không lại người ta còn muốn mắng, nghĩ mình là vai chính phim hoạt hình có thể bùng nổ sức mạnh hay sao.
"Ồ?"
Diệp Nguyệt Như nhìn nữ tử có vết máu trên miệng, cười khẽ một tiếng, vốn muốn thuận tay giải quyết luôn nàng, lại bị Hạ Du ngăn lại, hệt như Hạ Du vì nàng kia mà cầu xin.
Diệp Nguyệt Như thong thả cúi đầu nhìn Hạ Du, Hạ Du vẫn mang vẻ mặt sợ hãi phát khóc, đôi tay gắt gao nắm lấy tay nàng mà hai mắt rưng rưng nhìn về phía nàng kia.
"Ngọc cô nương!"
"Sư muội, muội nói tỷ là người trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng muội mới là người lưu tình khắp nơi đấy chứ?"
Diệp Nguyệt Như lại cười một tiếng, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía nàng kia, giũ đôi tay Hạ Du đang ngăn mình ra định hạ sát chiêu, không ngờ một bóng người áo xanh bỗng xuất hiện chắn trước mặt nữ tử.
"Thì ra là ngươi."
Diệp Nguyệt Như thu tay, dảng vẻ vân đạm phong khinh cứ như người mới tung hoàng sát khí chẳng phải nàng.
Nam tử nhìn Diệp Nguyệt Như đầy phức tạp, muốn nói lời tàn nhẫn, cũng muốn hỏi nhiều điều, nhưng cuối cùng chẳng thốt lên nửa lời, chỉ nghiến chặt răng che chở sư muội mình.
"Dù sao cũng từng quen biết, hôm nay liền tha cho hai sư huynh muội các người một mạng. Lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu."
Diệp Nguyệt Như đối mắt với nữ tử, rồi bắt lấy tay Hạ Du dùng khinh công rời đi.
Nữ tử ngồi sụp xuống đất, ho khan đến hộc máu, yếu ớt mười phần: "Sư huynh..."
"Sư muội đừng nói nữa, để ta chữa thương cho muội."
"Ngọc cô nương..."
"Tạm thời sẽ không có việc gì, sư muội đừng quá lo lắng."
——
Hạ Du dự đoán trật lất.
Hạ Du dự đoán rằng, Diệp Nguyệt Như hận mình nhiều hơn yêu, chẳng cần biết nàng có phải người kia chết đi sống lại hay không, thì cũng đều cùng mình đi con đường yêu hận dây dưa một đợt, nàng đều chuẩn bị sẵn tinh thần bị Diệp Nguyệt Như tra tấn rồi đây này.
Nhưng mà...
Hạ Du bị ôm chặt trong vòng tay Diệp Nguyệt Như, Diệp Nguyệt Như dùng khing công vội đi.
Diệp Nguyệt Như ôm rất chặt, nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập của Diệp Nguyệt Như. Nếu mình thật sự muốn hại nàng, mang ý nghĩ giết chết nàng mà đến, vậy hiện tại hoàn toàn có thể khiên Diệp Nguyệt Như bị thương nặng.
Nàng ta làm gì vậy chứ?
Hạ Du bối rối rồi.
Nàng tưởng tượng đây là phó bản cấp địa ngục cơ mà, sao Diệp Nguyệt Như hắc hóa đầy cấp này nhìn như, nhìn như không quá ghét nàng.
Bởi vì mới gặp lại nên kích động, tạm quên đi thù hận hả?
Hạ Du quyết định đợi quan sát tình hình.
Diệp Nguyệt Như mang Hạ Du về nơi ở của nàng, đóng giữ của, ai cũng không được vào.
Trở lại phòng mình, Diệp Nguyệt Như mới tạm buông lỏng tay, cũng bình tĩnh lại sau niềm vui sướng ngất ngây.
"Sư muội."
Hạ Du vẫn giả ngu, kinh sợ nhìn nàng mà lui về sau, sợ nàng ta tổn thương mình.
Diệp Nguyệt Như hơi trầm mặc, bắt lấy tay nàng: "Sư muội đừng sợ, tỷ biết sai rồi."
Hạ Du thật sự không lường trước loại tình huống này, Diệp Nguyệt Như thế mà lại đi xin lỗi mình.
Khó khăn như địa ngục đâu rồi?
"Muội còn sống, thật tốt quá." Diệp Nguyệt Như nhìn nàng, vẻ mặt dần như mê muội, nàng duỗi tay vỗ về gương mặt Hạ Du: "Tỷ sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó nữa đâu, sư muội."
"Tỷ đã nghĩ rồi, chỉ có muội, chỉ có muội là ta phải có được." Tay Diệp Nguyệt Như bỗng tăng thêm sức lực, gương mặt tươi cười mà tái nhợt: "Sư muội, ở lại bên ta, không đi nữa, tỷ sẽ không buông tay muội nữa, tuyệt đối không."
Hạ Du nhìn nàng, lòng lại nghĩ, đầu óc Diệp Nguyệt Như không hỏng đó chứ.
Vẻ mặt này giống hệt biểu cảm khi Diệp Nguyệt Như giết mình lúc trước.
Hạ Du thấy trong lòng ớn lạnh.
"Tỷ chỉ cần muội ở lại thôi."
Hạ Du nghẹn lời, chẳng biết mình có nên giả vờ tiếp không, nàng rất muốn nói gì đó, nhưng lại sợ đây chỉ là cái bẫy của Diệp Nguyệt Như.
Dù sao Diệp Nguyệt Như đã không còn thánh mẫu như trước, chắc hẳn đầu óc cũng nhanh nhẹn lên nhiều, không dễ lừa như xưa nữa.
Thấy vẻ mặt Hạ Du đầy hoảng sợ và kháng cự mãi không biến mất theo lời nói của mình, Diệp Nguyệt Như dần trầm mặc.
Bàn tay đang nắm lấy cổ tay Hạ Du đột nhiên chạm đến vòng eo nàng, sau đó từ vòng eo mò lên trên tìm kiếm. Hạ Du thay đổi sắc mặt, hiện giờ nàng không có nổi một tia nội lực, tay trói gà không chặt, sao địch nổi Diệp Nguyệt Như.
Nói chuyện? Không nói lên lời luôn ấy?
Đúng thời điểm tay Diệp Nguyệt Như luồn vào áo nào, lý trí của Hạ Du đứt phựt, nàng nhịn không được mà hô to: "Không được!"