Edit: Mất động lực làm luận văn (Yuri318)
Beta: HungNguyen
Sau khi hô xong, Lâm Huệ cảm thấy cuống họng khó chịu, do hơi dùng sức quá mức, có điều cũng vì để nha hoàn nghe thấy được, đỡ uổng phí một màn kỹ xảo này.
"Ngươi chờ một lát rồi bảo các nàng múc nước, " nàng quay đầu căn dặn Mục Liễn, vào thời điểm này, bình thường đều là nam nhân ra mặt, nữ nhân không thích hợp yêu cầu nước, "Ngươi nhớ kỹ, đừng để bị lộ tẩy."
Nội tâm Mục Liễn đang mâu thuẫn vô cùng [1], nói thật hắn rất "muốn" Lâm Huệ, kiếp trước đã từng có ý định cưỡng đoạt nàng, cho nên cũng không xa lạ gì với cảm giác khó chịu này, cầu mà không được... Một khi thứ chảy trong huyết mạch đến từ mẫu thân bị đánh thức, dù hắn không chiếm được Lâm Huệ, cũng không từ thủ đoạn nào để giữ nàng lại, cho nên khi đó mẫu thân mới nói như vậy, để hắn đừng đi thích người khác. Mẫu thân đã sớm đoán được trước, một khi hắn thích ai đó, đã định trước sẽ không có kết quả tốt.
[1] Nguyên gốc "Thiên nhân giao chiến": bối rối, mâu thuẫn.
Đúng vậy, đến cuối cùng hắn cũng chui vào ngõ cụt giống như mẫu thân, khó mà dừng lại được, nếu không phải Lâm Huệ thì không được, cho dù đã sang một kiếp khác, thì ký ức kia cũng không bị chôn vùi.
Chỉ là hiện tại, khó chịu thì cũng chỉ có thể tự mình khó chịu thôi, trải qua chuyện của kiếp trước, hắn biết chuyện này tuyệt đối không thể ép buộc Lâm Huệ, bằng không sẽ chỉ phản tác dụng.
"Bị lộ tẩy thì cũng chỉ có mình nàng bị thôi." Hắn từ từ để bản thân bình tĩnh trở lại, giơ tay giật giật tay áo Lâm Huệ, "Viên phòng mà còn mặc quần áo sao, cả tóc của nàng nữa..." Bàn tay chụp lên đầu nàng, rồi nhẹ nhàng xoa.
Một đầu đầy tóc đen lập tức trở nên lộn xộn.
Lâm Huệ im lặng, trừng mắt nhìn Mục Liễn.
Mục Liễn nắm tay nàng giơ lên: "Tới đây, nàng cũng làm như vậy cho ta một chút."
Lâm Huệ:...
Ngu sao mà không làm, tay nàng liền vò loạn một trận.
Mục Liễn hoàn toàn không phản kháng lại.
Tóc của nam nhân vừa mềm mại vừa trơn mượt, vài sợi tóc lay động mang đến một mùi hương nhẹ nhàng, khoan khoái, giống như lá cây mùa hè, Lâm Huệ nghĩ thầm chạm vào cũng thật đã, còn đã hơn so với con chó nhà dì hai nuôi, lông này, không phải, tóc này cũng rất dài nữa.
Ngón tay nàng trượt dần xuống, định chải lông cho hắn.
Cảm thấy được Lâm Huệ sắp có ý đồ xấu, Mục Liễn không cho nàng xoa nữa, cao giọng phân phó Quế Tâm ở bên ngoài, để nàng ta chuẩn bị trước một chút nước nóng, đợi lát nữa sẽ tắm rửa.
Vậy khẳng định đã động phòng rồi, Quế Tâm vui vẻ, bước nhanh chạy đến chỗ của Khương Hoàng, kêu lên: "Động phòng rồi, điện hạ và vương phi động phòng rồi!"
"Hả?" Khương Hoàng không thể tin được, "Thật hay giả vậy?"
"Thật, ta nghe thấy có động tĩnh, hơn nữa, điện hạ còn cần nước nóng để tắm rửa, ngươi nhìn thử xem bây giờ là giờ nào, không viên phòng thì cần tắm rửa làm chi?"
Khương Hoàng hưng phấn đến mức không ngủ được: "Đi, ta và ngươi cùng đi qua đó."
Nước nhanh chóng được rót vào thùng tắm, Quế Tâm đứng sau tấm bình phong nói: "Điện hạ, vương phi, có thể tắm rửa được rồi."
Trong tiểu thuyết thường thường cũng sẽ xuất hiện loại tình tiết này, Lâm Huệ nghe nói như thế liền nhớ đến một vài câu miêu tả, "Trên người chủ tử hiện đầy dấu đỏ, đó là những dấu vết lưu lại sau khi trải qua hoan ái, giống như trong nền tuyết trắng xuất hiện những đóa hồng mai... [2]"
[2] Hồng mai trong tuyết:
May mắn trước giờ nàng không cần nha hoàn tắm rửa, bằng không khẳng định sẽ "lộ ra chân ngựa" [3].
[3] "Lộ ra chân ngựa": lộ ra chân tướng, điểm yếu, điểm sơ suất
Lâm Huệ vừa định bước xuống giường, ai ngờ eo bị xiết chặt, cả người lập tức liền rơi vào lòng Mục Liễn, nàng cả kinh nói: "Ngươi làm gì vậy?"
"Nếu đã viên phòng, thì đương nhiên phải cần ta ôm nàng đi tắm rửa, bằng không những người kia sẽ hoài nghi."
Lâm Huệ:...
"Đừng nhúc nhích, ráng nhịn một chút, đến chỗ đó ta lập tức sẽ thả nàng xuống."
Sao nàng lại cảm thấy có điểm là lạ, Lâm Huệ đang định giãy dụa, lại nhìn thấy Quế Tâm đã thay bọn họ mở cửa, gương mặt mỉm cười nhìn nàng, biểu tình kia hệt như người mẹ già đã chờ đợi việc này từ lâu rồi.
Lâm Huệ đổ mồ hôi đầy đầu.
Đằng sau còn có Khương Hoàng, tiến lên nói: "Vương phi, sau khi tắm rửa xong có cần ăn chút gì không? Nô tỳ sẽ đi phân phó phòng bếp." Để bồi bổ thân thể.
"Không cần, ăn vào khó tiêu." Lâm Huệ mới không đói bụng đâu.
Mục Liễn phân phó: "Tiến vào thu thập chăn giường một chút đi."
Phải, đây mới là việc quan trọng nhất, Quế Tâm và Khương Hoàng vội vàng chạy vào trong phòng.
Mục Liễn ôm Lâm Huệ đi đến sương phòng bên cạnh.
Cổ áo của nữ tử đang tựa trong lòng hơi mở ra, ẩn ẩn lộ ra chiếc yếm màu xanh nhạt, huyết dịch trong người hắn lại cuồn cuộn một lần nữa, khiến gương mặt hắn hiện lên một tầng đỏ ửng.
Lâm Huệ cũng không khá hơn chút nào, ăn mặc không đủ còn bị ôm như vậy, có thể không xấu hổ sao được? Không nhịn được nữa liền nói: "Đủ rồi, thả ta xuống đi."
"Gấp cái gì, cũng không phải ta chưa từng ôm qua nàng, " Mục Liễn thản nhiên nói, "A Hồ, hình như nàng nặng hơn rồi."
"..."
Bởi vì gần đây không đi ra ngoài giao thiệp sao? Lâm Huệ ho nhẹ một tiếng: "Ai cần ngươi quan tâm ta có nặng hay không, mau thả ta xuống."
"Nàng không có xỏ giày."
Lâm Huệ:...
Mục Liễn ôm nàng đến sương phòng bên cạnh, Lâm Huệ thuận tay đóng cửa lại, rồi chỉ chỉ cái ghế bên kia.
Hắn đặt nàng lên ghế, rồi lập tức tiến tới múc nước trong thùng tắm.
Tiếng nước "tí tách" lập tức vang vọng cả phòng.
Chơi được một lát, hắn nói: "Thay trung y luôn đi."
Tắm rửa nào có đạo lý không thay đồ chứ, Lâm Huệ đã sớm bảo nha hoàn chuẩn bị trung y rồi cầm trong tay, thấp giọng nói: "Ngươi không được nhìn, không phải, ngươi cũng thay luôn đi, hai người chúng ta ai cũng không được quay đầu lại."
"Được." Mục Liễn đáp ứng.
Hai người ai thay đồ người nấy.
Lâm Huệ vẫn rất tin tưởng nhân phẩm của Mục Liễn, cho nên liền nhanh chóng thay đồ xong, đặt quần áo bẩn sang một bên.
"Ngươi xong chưa?"
"Rồi." Mục Liễn đã thay xong trung y trắng noãn liền bước tới, lần nữa ôm lấy nàng.
Nam tử nhìn dáng người không được cao lớn như hắn, thì cảm thấy nàng ở trong lòng hắn có vẻ thập phần nhỏ nhắn, xinh xắn, Lâm Huệ phải mở miệng nói chuyện để phá vỡ bầu không khí không được tự nhiên kia: "Hẳn sau này Phụ hoàng sẽ không lấy chuyện này để gây khó dễ cho ngươi nữa đúng không?"
"Ừ." Khóe miệng Mục Liễn nhếch lên,
"Đa tạ nàng, A Hồ, bằng không ta cũng không biết phải ứng phó ra sao."
"Đôi bên đều cùng có lợi, ta đã giúp ngươi, vậy ngươi cũng phải đáp ứng ta một việc." Nàng thế mà lại hi sinh tự do của mình, vì thấy ngốc tử Mục Liễn này hơi đáng thương.
"Nàng nói đi."
"Ta hi vọng ngươi sẽ không can thiệp vào sinh hoạt hàng ngày của ta, chẳng hạn như ta cần phải đi bàn bạc chuyện làm ăn, ngươi không thể ngăn cản được."
"Ta đã từng ngăn cản nàng khi nào sao? Nàng muốn đi nơi nào cũng được, " Mục Liễn ôn nhu nói, "Nhưng cần phải có ta đi cùng nàng, bằng không với tính tình của nàng, ai biết có thể bị lộ hay không."
"Đi theo giúp ta? Vậy mặc kệ chuyện ở Hộ bộ sao?"
"Ừ, Hộ bộ chẳng thú vị gì hết." Mục Liễn mỉm cười, "Vẫn là nàng thú vị nhất, A Hồ."
Lâm Huệ:...
Nàng cũng không phải đồ chơi gì!
Bên trong phòng ngủ, hai nha hoàn "hoan thiên hỉ địa" [4] đem chăn bị bẩn đi đổi, rồi đặt chăn sạch lên, lúc nhìn thấy Mục Liễn ôm Lâm Huệ đi tới, đều dùng ánh mắt vui mừng nhìn nàng, khiến Lâm Huệ nghĩ tới cảnh dì hai cười —— chắc cũng giống như vậy đi.
[4] "Hoan thiên hỉ địa": vui sướng khôn cùng.
"Lui ra ngoài cả đi." Mục Liễn đặt Lâm Huệ lên giường.
Hiện tại hai người thật là thân mật, Quế Tâm cao hứng muốn chết luôn, vội vàng lôi kéo Khương Hoàng lui ra ngoài.
Tuy nói chỉ là diễn một tiết mục nho nhỏ, nhưng Lâm Huệ cảm thấy cũng thật mệt mỏi, lập tức liền chui vào trong chăn, ai ngờ Mục Liễn cũng chui vào cùng, nhất thời nàng cảm thấy cái chăn không đủ lớn.
"Hiện tại chỉ có một cái chăn, nàng cũng nên nhanh chóng thích ứng đi." Mục Liễn giải thích, "Nếu lại đắp hai cái chăn, thì những việc đã làm trước đó cũng phí công vô ích."
Được thôi, dù sao Mục Liễn cũng là bệnh nhân, sẽ không chạm vào nàng, không phải mấy lần trước té xỉu đều được hắn ôm sao, có khả năng đã sớm động tay động chân rồi, Lâm Huệ cũng không để ý tiếp, liền nhắm mắt lại.
Lúc tin tức được truyền đến trong cung, Hoàng đế cực kì vui vẻ, liền tới chỗ Hoàng hậu uống một chén rượu, nói: "Không tệ, không tệ."
Hoàng hậu kỳ quái hỏi: "Không tệ cái gì? Có đại hỉ sự gì sao?"
Từ đầu tới cuối cũng không phải chuyện vẻ vang gì, thực chất nên sớm viên phòng nhưng lại kéo dài đến mấy tháng, hoàng đế vì giữ mặt mũi cho Mục Liễn, hiển nhiên cũng không nói ra, chỉ cười cười nói: "Không có gì, hôm nay tâm tình tốt, rượu này uống cũng có hứng hơn bình thường."
Hoàng hậu liền rót một chén cho ông, đồng thời thương lượng chuyện của Mục Kiêu: "Phải chăng cũng nên tứ hôn cho Kiêu nhi luôn, đúng lúc sang năm cũng cần phải khai phủ."
Hoàng đế trầm ngâm: "Nàng hỏi trước một chút xem nó có ngưỡng mộ người nào trong lòng không, nếu thích hợp, thì trẫm sẽ lập tức tứ hôn, nếu không có, thì lại tiếp tục thương nghị [5]."
[5] Thương nghị: bàn bạc để quyết định công việc.
Hai chữ "thích hợp" này quả thực khó nói, Hoàng hậu nghĩ thầm, trong mắt ông ấy, rốt cuộc như thế nào mới thích hợp chứ? Là như Hứa Ngọc Lâm, vẫn như Trịnh Tâm Lan, hay như Lâm Huệ? Nghĩ đến người trước, bà liền thở dài nói: "Hôm qua đã phái thái y tới kiểm tra cho Ngọc Lâm, vẫn không có bất kỳ tiến triển gì cả, đáng thương Dực nhi mỗi ngày đều canh giữ bên người nàng, cả người đều gầy đi một vòng, Hoàng thượng nếu rảnh rỗi thì vẫn nên khuyên nó một chút đi, thiếp thân khuyên cũng không được."
Ngón tay Hoàng đế vuốt ve chén rượu: "Chờ qua một khoảng thời gian nữa, tự nhiên nó sẽ tốt lên thôi, hiện tại ai khuyên cũng không được."
"Thiếp chỉ sợ về sau, lỡ như Ngọc Lâm... Không biết Dực nhi sẽ như thế nào!" Hoàng hậu đề nghị, "Nếu không thì Hoàng thượng vẫn nên tìm chút việc cho Dực nhi làm đi, dời đi sự chú ý của nó một chút, ở trong nhà suốt cũng không tốt."
Hoàng đế trầm ngâm: "Để Trẫm suy nghĩ thêm một chút đã."
Tháng sau là tết Trùng Cửu [6], vào ngày lễ này, tất cả mọi người đều sẽ uống rượu hoa cúc [7], ăn bánh ngọt hoa cúc, nếu có thời gian nhàn hạ, tự tại thì sẽ còn đi leo núi thưởng cúc, Lâm Huệ cảm thấy hoa cúc này y như trở thành nhân vật chính, liền tiếp tục vẽ vài bản thiết kế đồ trang sức lấy hoa cúc làm chủ đạo.
[6] Tết Trùng Cửu (tết Trùng Dương) theo phong tục của người Trung Quốc là vào ngày 9 tháng 9 Âm lịch hàng năm. Tết Trùng cửu lấy sự lặp lại của hai số 9 càng nói lên một thời điểm ở đỉnh cao nhất. Đó là tiết khí cao nhất, đẹp nhất trong mùa của một năm. Đó là sự trường thọ trong cuộc sống.
[7] Rượu hoa cúc
Bởi vì lúc trước rất được hoan nghênh, nên nàng cũng được tiếp thêm lòng tin, lần này vẽ càng thuận buồm xuôi gió.
Đúng lúc Bùi Cảnh đến bẩm báo công việc, nói vị Mạnh sư phó có tay nghề tinh xảo kia đã thu mười vị đồ đệ, mỗi người đều rất thông minh, Lâm Huệ vô cùng cao hứng: "Cuối năm nay để bọn họ có cơ hội thể hiện tay nghề một chút, tư chất tốt thì để Mạnh sư phó lưu tâm nhiều hơn, phải rồi... Những bản vẽ đồ trang sức này ngươi mang tới cho bọn họ chế tác đi."
"Vâng, vương phi." Bùi Cảnh nhận lấy rồi nhìn kỹ một chút.
Thật ra Lâm Huệ vẽ cũng không có gì đặc biệt bất ngờ, nhưng kỳ lạ là chỉ cần dựa theo vị trí nàng đưa ra mà khảm nạm bảo thạch đúng màu sắc đã chọn, thì cây trâm kia lập tức sẽ hiện ra nét đặc biệt của nó, có thể thấy được nàng hiểu biết rất nhiều về bảo thạch.
"Vương phi, có điều bảo thạch đã không còn thừa nhiều lắm." Bùi Cảnh nói ra sự thật, "Chỉ có thể chống đỡ đến cuối năm, mà còn là trong trường hợp không chế tác thêm nhiều đồ trang sức nữa."
Đáng tiếc chế tạo máy móc còn khó hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, dù sao nàng cũng không phải thợ cơ khí.
Lâm Huệ suy nghĩ: "Lúc trước ngươi đã từng đi mua bảo thạch, lần này lại phải làm phiền ngươi đi một chuyến nữa, chuyến này nên mua nhiều một chút rồi hãy quay trở về, ngoài ra, ta hi vọng ngươi có thể cẩn thận nghe ngóng máy chạm khắc mài dũa ở nước Cao Miên, hỏi thêm một chút do ai tạo ra, sử dụng chất liệu gì... Không cần phải tiết kiệm tiền bạc, đừng bỏ qua bất kỳ tin tức nào."
Chẳng lẽ vương phi tính tự chế tạo một cỗ máy sao? Bùi Cảnh mang theo sự nghi ngờ này mà cáo lui.
Lâm Huệ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ tới chuyện lần trước Bùi Cảnh gặp phải giặc cướp, tuy nói đã bình yên vô sự, nhưng cũng khiến người ta vô cùng lo lắng.
Lần này nàng trái lại còn chuẩn bị mấy vạn lượng ngân phiếu!
Đợi buổi tối Mục Liễn trở về, Lâm Huệ liền thương lượng với hắn việc mượn thêm vài bảo tiêu có thân thủ tốt: "Ta muốn mượn dùng trong hơn hai tháng, ngươi yên tâm, việc ăn ở của bọn họ sẽ do ta chi, ta sẽ còn ban thưởng tiền bạc cho bọn họ ngoài định mức."
"Để làm cái gì, bảo hộ Lâm cô nương sao?"
"Không phải, để đi Tuyết châu mua bảo thạch, cửa hàng của ta sắp dùng hết rồi. Nghe nói con đường kia cũng không yên ổn, lại có giặc cướp, những hộ vệ kia của ta có võ công không tốt cho nên cần mượn dùng của ngươi một chút."
"À." Mục Liễn thản nhiên nói, "Vậy nàng không cần phải đi nữa, bởi vì trước đó ta đã phái người đến đó mua lại tất cả bảo thạch."
"A!" Lâm Huệ cực kì kinh ngạc, "Ngươi cần bảo thạch để làm gì?"
"Tặng cho nàng." Hắn cười một tiếng.
Mặt mày trong nháy mắt trở nên ấm áp tựa như một làn gió xuân.
Lâm Huệ ngây dại: "Tặng cho ta..."
"Chẳng phải nàng thích bảo thạch sao? Sau này nàng không cần phải lo lắng về thứ này nữa, nàng muốn bao nhiêu thì ta sẽ tặng cho nàng bấy nhiêu." Chỉ cần nàng không đi Tuyết châu là được.
"Không phải, " Lâm Huệ tỉnh táo lại, "Không phải vấn đề này, vấn đề là tại sao ngươi lại muốn tặng cho ta?"
Thần sắc nàng vô cùng nghiêm túc, Mục Liễn nghĩ thầm vậy mà cũng không hiểu sao?
Hắn cụp mắt nhìn nàng: "Bởi vì ta cảm thấy nàng thật đáng yêu, A Hồ."
Cái gì?
Cái tính từ này thế mà có một ngày đặt lên đầu nàng? Nàng hoàn toàn chẳng dính dáng gì với đáng yêu hết? Không đúng, hẳn là hắn cảm thấy hồ lô tinh đáng yêu mới đúng.
Đúng vậy, xem phim hoạt hình thấy anh em Hồ Lô rất dễ thương, nho nhỏ, lại hay nhảy nhót.
Lâm Huệ quyết định phải giải thích một chút, không muốn sinh ra hiểu lầm gì.
"Thật ra ta không đáng yêu chút nào hết, " nàng sợ nha hoàn nghe thấy, nên xích lại gần Mục Liễn rồi thấp giọng nói, "Nguyên hình của ta thật ra rất đáng sợ, thật đó, đặc biệt đặc biệt đáng sợ! Không có tay, không có chân, thêm một cái miệng rộng, ngoài ra còn có một cơ thể đặc biệt lớn, đã biết chưa?"
Khóe miệng Mục Liễn nhếch lên một chút: "Thật sao? Quá đáng yêu, lúc nào để cho ta nhìn một chút?"
Lâm Huệ:... Khẩu vị thật nặng!