"Ký chủ, nam chính đang điều tra xem dược sư của thương hội chúng ta là ai, hắn nói muốn kéo ngài qua đó."
098 báo cáo với Lăng Sơ Nam.
"Ta biết rồi."
Lăng Sơ Nam nói.
"Ngươi đoán xem hắn sẽ dùng bao nhiêu tiền để lôi kéo ta?"
"....Công tác bảo mật của ngài tốt như vậy, có lẽ hắn sẽ không tìm ra ngài đâu."
098 nói. Chưa nói đến việc từ lúc thành lập thương hội Lăng Sơ Nam chưa hề nhúng tay vào chuyện gì mà ngay cả dược phẩm đều là của trước kia đã luyện sẵn, sau đó giao một đống cho Trịnh Minh Kiệt, từ đầu đến cuối Lăng Sơ Nam chưa từng lộ mặt. Cho dù nam chính có lợi hại như thế nào cũng không thể tìm ra được Lăng Sơ Nam.
"Ngươi quá coi thường nam chính rồi 098."
Đối với sự tự tin mù quáng của hệ thống nhà mình, sau đó liên tục bị vả mặt, Lăng Sơ Nam đã nhìn đến quen mắt.
Quả nhiên hai tuần sau, Tần Húc Dương liền hẹn gặp Lăng Sơ Nam.
Lúc nhìn thấy tên nam chính ở khung chat của Lăng Sơ Nam, 098 lần nữa không còn gì để nói. Tại sao nó lúc nào cũng ngốc như vậy, luôn muốn so trí thông minh với ký chủ làm chi chứ?
"Ký chủ, ngài định đến gặp nam chính sao?"
"Gặp chứ, sao lại không gặp?"
Lăng Sơ Nam nói xong liền trả lời tin nhắn của nam chính, hẹn thời gian gặp mặt.
"Bảo bối muốn ra ngoài à?"
Đến ngày hẹn, khó có khi Phong Bất Dự không bận việc gì, sớm đã cùng Lăng Sơ Nam vào trò chơi.
"Đúng vậy, em có hẹn gặp một người bạn, anh muốn đi cùng không?"
Lăng Sơ Nam nghiêng đầu hỏi.
098: Ký chủ, ngài đừng bị y lừa, y đã sớm điều tra hoạt động gần đây của ngài, hôm nay cùng ngài vào trò chơi sớm như vậy không phải là vì muốn cùng ngài đến gặp nam chính sao?
Có điều chuyện này 098 cũng chỉ dám suy nghĩ trong lòng, sau đó im lặng nghẹn xuống. Không thấy vẻ mặt đầy vui vẻ của ký chủ à?
Bên ngoài trôi qua hai tuần thì bên trong trò chơi đã được gần ba tháng.
Trong khoảng thời gian này, Tần Húc Dương quả thực đã sứt đầu mẻ trán. Ban đầu hắn vốn không đem cái thương hội kia để vào mắt, dù sao thì cho dù có so danh tiếng hay là so sản phẩm thì thương hội của hắn đều hoàn toàn đứng đầu, căn bản không cần kiêng kị bất kì kẻ nào.
Nói chính xác hơn là sau khi biết được giá cả của đối phương, Tần Húc Dương đã ôm tâm tình chế giễu mà gọi bên đó là Tinh Hỏa tiểu thương hội. Muốn đối đầu với hắn à, đúng là kiến chỉ ham đường.
Cho nên sau khi trưởng lão tìm được dược sư của thương hội bên kia, hắn cũng không thèm để ý.
Nhưng cố tình một thương hội nhỏ bé mà hắn khinh thường lại bất tri bất giác mà đoạt mất hơn phân nửa thị trường, càng đáng sợ hơn nữa là dược phẩm mà bọn họ bán ra, dược sư cao cấp nhất của hắn cũng không thể luyện chế được, chứ đừng nói đến việc hắn tự mình thăm dò, ngay cả tên dược phẩm cũng là lần đầu nghe thấy.
Chuyện này nói lên điều gì?
Chỉ có thể nói lên rằng dược sư của bọn họ và dược sư của hắn hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.
Nhìn doanh số bán hàng không ngừng giảm hơn một nửa,trong lòng Tần Húc Dương nóng như lửa đốt, không thể không bắt đầu hành động.
Sau khi biết được dược sư của Tinh hỏa tiểu thương hội kia là ai, Tần Húc Dương giống như bị một chậu nước lạnh dội lên đầu. Trước đây hắn luôn khinh thường con trùng bám đuôi Thanh Thảo Y Y kia, không ngờ hiện tại cậu lại trở thành dược sư chủ lực của thương hội đối địch, hơn nữa năng lực còn cao thâm khó dò.
Có điều cho dù thế nào hắn cũng phải lôi kéo người qua đây.
—Truyện chỉ đăng tại truyenhdd.com YuTuyTien, đọc ở truyenhdd.com hối còn không có, đọc ở page rác thì chờ thêm vài tháng nhé.
Vì để biểu đạt thành ý, nơi Tần Húc Dương hẹn Lăng Sơ Nam là tửu lâu tốt nhất trong trò chơi, một bữa ăn đã tốn ít nhất hơn một nghìn vàng, hơn nữa số vàng dùng để lôi kéo là hơn một vạn, ngoài ra hắn còn đưa Thanh Thảo Y Y đến đây ngồi chờ.
"Tại sao lại là cậu ta chứ?"
Đến ngày hẹn, Thanh Thảo Y Y ngồi ở tửu lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần lại.
"Em biết cậu ta có thể luyện dược nhưng cũng chỉ luyện ở mức tiêu chuẩn, không lẽ cậu ta gặp được kỳ ngộ gì rồi? Ví dụ như chức nghiệp ẩn gì đó."
"Đợi cậu ta đến sẽ biết thôi."
Có lẽ nghe Thanh Thảo Y Y nói liền nhớ đến chuyện cũ, cho nên trong mắt Tần Húc Dương liền lóa một đạo ám quang rồi biến mất, có điều rất nhanh đã khôi phục như cũ.
"Y Y, anh nhớ trước đây cậu ta rất thích em, lát nữa em nhớ nói tốt về thương hội của chúng ta một chút, biết đâu cậu ta sẽ đến đây. Sự tồn vong của thương hội hoàn toàn dựa vào em đấy."
"Yên tâm đi, thương hội của anh cũng là thương hội của em, em nhất định sẽ giúp anh."
Thanh Thảo Y Y vô cùng có lòng tin, sau đó cô ta nhìn thoáng qua cửa sổ.
"Sao cậu ta còn chưa tới nữa? Không phải đã hẹn mười một giờ à? Bây giờ đã là một một giờ rưỡi rồi."
"Chờ thêm một lát đi, bây giờ xưa đã không bằng nay rồi, đương nhiên cậu ta muốn cao ngạo một chút."
Tần Húc Dương trấn an nói.
"Ha hả, cũng đúng nhỉ."
Thanh Thảo Y Y cười lạnh một tiếng.
"Chào khách quan, mời vào."
Lúc này Lăng Sơ Nam đã đến dưới lầu, hai người phục vụ nữ xinh đẹp cúi người nghênh đón cậu.
098: "Ký chủ, Thanh Thảo Y Y cũng đến, bộ dạng của cô ta có vẻ không chào đón ngài cho lắm."
"Nam Châu, cậu đến rồi."
Vừa bước lên lầu, Tần Húc Dương đã đi đến đón Lăng Sơ Nam, nụ cười trên mặt vô cùng ân cần.
"Đã lâu không gặp, vị này là..."
Vừa nói hắn vừa nhìn về phái Phong Bất Dự.
Mặc dù thời gian Phong Bất Dự ở trong trò chơi không dài, nhưng dựa vào tốc độ thăng cấp ăn gian của y, hiện tại trên bảng xếp hạng mặc dù ở vị trí không cao, nhưng vừa hay lại đè lên trên tên Tần Húc Dương.
Vốn dĩ tâm nhãn của Tần Húc Dương không phải quá lớn, cho nên nếu nói hắn không biết Phong Bất Dự là không thể nào.
Lăng Sơ Nam cũng không thèm vạch trần tính toán của Tần Húc Dương, rất tự nhiên giới thiệu.
"Đây là người yêu của tôi, IG là Phong Bất Ngữ, có lẽ anh đã nghe qua cái tên này."
Nói xong gương mặt còn có chút đỏ ửng.
"Người... người yêu?"
Tần Húc Dương há miệng, biểu tình phá lệ buồn cười.
Thanh Thảo Y Y cũng không khá hơn bao nhiêu. Trước kia Lăng Sơ Nam tỏ ra thích cô ta như vậy, lần này cậu đến đây cô ta vốn dĩ đã tính toán sẵn, chơi trò mập mờ với cậu một chút cũng không tính là gì. Đột nhiên nghe cậu nói đã có người yêu, hơn nữa còn là đàn ông, thật sự quá khó tin.
Ở đây ngoại trừ Lăng Sơ Nam, người bình tĩnh nhất là Phong Bất Dự, đương nhiên nếu xem nhẹ vui vẻ trong mắt của y và ý cười tràn ngập trên gương mặt.
Đây là lần đầu tiên Lăng Sơ Nam giới thiệu y như vậy trước mặt người khác, so với chú dễ nghe hơn nhiều.
Nhìn biểu hiện mất mặt của người nọ, Lăng Sơ Nam liền duỗi tay nhéo y một cái, liền nhận được một nụ cười ngây ngốc.
Lăng Sơ Nam: "....Nhìn rất ngu."
098: "Đúng vậy."
—Truyện chỉ đăng tại truyenhdd.com YuTuyTien, đọc ở truyenhdd.com hối còn không có, đọc ở page rác thì chờ thêm vài tháng nhé.
Người đã đến đông đủ, đồ ăn liền nhanh chóng được dọn lên, sau khi biết Lăng Sơ Nam đã có người yêu, lòng tự tin tràn đầy của Tần Húc Dương dường như đã bị đả kích, con đường của Thanh Thảo Y Y hiển nhiên sẽ không đi đến đâu.
Có điều rất nhanh Tần Húc Dương đã nghĩ thông, người không dùng được thì hắn còn có tiền, hắn không tin tên nhóc này sẽ không động tâm trước lợi ích của mình.
Thấy nam chính không nói lời nào, Lăng Sơ Nam liền lên tiếng trước: "Anh tìm tôi có chuyện gì vậy? Không lẽ muốn cùng tôi ôn lại chuyện cũ à?"
Tần Húc Dương nở một nụ cười ấm áp, đem món ăn bên cạnh mình đẩy đến trước mặt Lăng Sơ Nam.
"Nào nào nào, trước hết cậu hãy thử món cá trắm đen phỉ thúy này đã, đây là món ăn đặc trưng của Bách Vị Lâu đấy, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Lăng Sơ Nam liếc nhìn con cá đủ màu sắc và mùi vị trên đĩa, nhưng không hề động đũa.
Phong Bất Dự đúng lúc mở miệng: "Nếu không có việc gì vậy tôi còn có chuyện cần làm, xin phép đi trước."
"Nam Châu."
Ngay khi Phong Bất Dự và Lăng Sơ Nam đứng lên, đã bị chặn lại, mà người đó chính là Thanh Thảo Y Y vẫn luôn không nói gì. Cô ta liếc nhìn Phong Bất Dự, sau đó lần nữa tập trung lên người Lăng Sơ Nam.
"Mặc dù đã không liên lạc nhưng tôi nghĩ chúng tôi vẫn là bạn của nhau."
Lăng Sơ Nam có chút do dự, sau đó dừng lại.
Thấy Lăng Sơ Nam đứng lại, Thanh Thảo Y Y liền cười vui vẻ.
"Hai người ngồi xuống trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện."
Mặc dù lời nói là hướng về Lăng Sơ Nam, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn luôn dừng trên mặt Phong Bất Dự, khi thấy y nhìn sang liền xấu hổ quay mặt đi.
"Không cần, tôi và Tiểu Nam còn có nhiệm vụ phải làm, có việc gì thì nói nhanh đi."
Vẻ mặt Phong Bất Dự vô cùng lạnh nhạt, hù cho hai người sửng sốt một hồi.
Tần Húc Dương đứng lên nói: "Vậy tôi sẽ nói ngắn gọn một chút, Nam Châu, thương hội Thừa Thiên của chúng tôi muốn mời cậu trở thành dược sư chủ lực, cậu không cần phải lo lắng về đãi ngộ, chúng tôi sẵn sàng cung cấp tất cả các dược liệu cần thiết để luyện chế dược phẩm, lợi nhuận chia bảy ba, cậu bảy, thương hội ba. "
Nghe thấy điều kiện này, Thanh Thảo Y Y liền cau mày, vẻ mặt có chút lo lắng, có điều cô ta nhanh chóng nở nụ cười.
"Tôi tin với điều kiện như vậy, không có bất kỳ thương hội nào dám đưa ra. Nếu cậu đồng ý, tôi sẵn sàng làm hiệp định cam kết với cậu."
Thấy Lăng Sơ Nam không nói gì, Tần Húc Dương liền nói tiếp: "Nhân phẩm của tôi ai cũng đều biết. Tôi chắc chắn sẽ không lừa cậu."
"Đương nhiên, nếu ... người yêu của cậu..."
Tần Húc Dương vẫn có chút khó xử khi phát âm hai chữ này, dù sao thì từ trước đến nay, dù sao thì trước ngày hôm nay hắn chưa từng thấy một cặp đồng giới nào như hai người Lăng Sơ Nam.
"Nếu cậu đồng ý chuyển đến thương hội của chúng tôi, tôi có thể giao cho cậu một vị trí trưởng lão."
Cho dù là thương hội nào thì vị trí trưởng lão cũng sẽ có đãi ngộ không thấp, đặc biệt là trong một thương hội kinh doanh lớn như thương hội Thừa Thiên của Tần Húc Dương, càng không cần nói đến đãi ngộ của các trưởng lão.
Dưới sự cám dỗ của lợi ích, hắn không tin sẽ có người không động tâm.
Quả nhiên, Lăng Sơ Nam kéo Phong Bất Dự ngồi xuống một lần nữa.
Nhìn thấy hành động của bọn họ, trong lòng Tần Húc Dương vừa tự đắc vừa khinh bỉ, tên nhóc nghèo hèn thì vẫn là nghèo hèn thôi, cho dù ở gần một người nhìn qua có vẻ đẹp trai lại giàu có thì cũng không thể thay đổi được sự nghèo nàn kiết sát của mình. Nhân tiện hắn cũng cảm thấy điều kiện của mình đưa ra quá cao, nếu đối phương đồng ý thì chẳng phải là thương hội bọn họ sẽ không có lợi nhuận sao.
Nhưng dù thế nào đi nữa cũng phải kéo người qua đây trước đã, đến lúc đó muốn cắt xén lợi nhuận như thế nào không phải là do hắn định đoạt à.
Đang lúc tính toán vô cùng vui vẻ, Tần Húc Dương đột nhiên nghe thấy Lăng Sơ Nam - người mà hắn tưởng rằng sẽ vui vẻ đồng ý - lên tiếng, nhưng đáp án lại hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ.
Giọng nói của Lăng Sơ Nam vẫn giống như trong ấn tượng của Tần Húc Dương, thanh âm trong trẻo và mềm mại của một thiếu niên, lúc mới nghe có vẻ không tự tin, có điều lần này lại khiến hắn cảm thấy đặc biệt chói tai.
"Tôi xin lỗi, tôi không thể đồng ý."
Sắc mặt Tần Húc Dương lập tức thay đổi, lúc đỏ lúc trắng, hiển nhiên không phải là sắc mặt vui mừng, nhưng cảm xúc này nhanh chóng bị hắn đè nén, sau đó nở nụ cười vô cùng khó coi.
"Tại sao?"
Sau đó, mặc cho nam chính có dùng cách nào để giữ lại, Lăng Sơ Nam vẫn kéo Phong Bất Dự rời đi mà không hề ngoảnh lại.
"Nam Châu, cho dù như thế nào thì tôi cũng hy vọng cậu sẽ xem xét lại. Thương hội của chúng tôi là thương hội đứng đầu trong trò chơi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu đâu. Mặc dù thương hội hiện tại của cậu đang phát triển mạnh mẽ, nhưng có thế nào thì nó cũng chỉ là một thương hội nhỏ, có câu nước chảy xuống chỗ thấp, người đi lên chỗ cao, tôi tin cậu sẽ hiểu được."
Tần Húc Dương nói, trong đó không thiếu tư thế uy hϊếp.
"Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ kỹ về điều đó."
—Truyện chỉ đăng tại truyenhdd.com YuTuyTien, đọc ở truyenhdd.com hối còn không có, đọc ở page rác thì chờ thêm vài tháng nhé.
Sau khi hai người đã đi xa, Thanh Thảo Y Y vẫn luôn bị Tần Húc Dương chặn không cho lên tiếng, bất mãn nói: "Tại sao cậu ta lại trở thành như vậy? Không phải chỉ là bám vào đàn ông thôi sao? Ngay cả điều kiện tốt như vậy cũng từ chối."
"Đừng lo lắng, cậu ta nhất định sẽ đồng ý."
Lúc này Tần Húc Dương mới bình tĩnh lại.
"Bất kỳ thương hội nào cũng không thể đưa ra điều kiện tốt như của chúng ta. Cậu ta làm vậy chẳng qua là để chúng ta nhìn mà thôi."
"Em nhớ trước đây cậu ta rất ngu ngốc, tại sao bây giờ lại trở nên thông minh như vậy?"
Thanh Thảo Y Y có chút không thể tin.
"Người đàn ông bên cạnh cậu ta không phải là người dễ đối phó."
Tần Húc Dương cười lạnh.
"Nếu không phải anh thật sự không quen biết y, anh rất nghi ngờ y có thù oán với anh."
"Tại sao lại như thế?"
"Mặc kệ là như thế nào thì cho dù anh có lên bao nhiêu cấp, cuối cùng thứ hạng của y cũng cao hơn anh một bậc."
Nói đến đây vẻ mặt của Tần Húc Dương giống như đã ăn phải ruồi bọ.
Tần Húc Dương đang đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, không hề phát hiện ra vẻ mặt trầm tư của Thanh Thảo Y Y.
Lăng Sơ Nam trở lại thương hội của mình.
"098, ngươi đem bằng chứng Thanh Thảo Y Y lén lút kiếm tiền riêng mà ta đã yêu cầu thu thập gửi cho nam chính."
"Vâng, ký chủ."
098 đáp, sau đó có chút kỳ quái.
"Tại sao Thanh Thảo Y Y lại làm như vậy? Không phải cô ta rất thích nam chính sao?"
"Ngươi quên rằng cô ta và Tử Sắc Tường Vi là bạn tốt của nhau à, hơn nữa còn có bài viết trên diễn đàn của trường. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy, nếu cô ta vẫn một lòng với nam chính thì mới kỳ lạ."
Lăng Sơ Nam đang có tâm trạng tốt liền hảo tâm giải thích cho 098.
"Cho nên tiền vẫn đáng tin hơn."
Mấy tuần tiếp theo đó, nam chính đã gửi rất nhiều lời mời đến nhưng đều bị Lăng Sơ Nam từ chối, đồng thời dưới sự nỗ lực của Trịnh Minh Kiệt, thương hội Tinh Hỏa chính thức trở thành thương hội lớn ngang ngửa với thương hội Thừa Thiên của nam chính, thậm chí còn có xu thế vượt mặt.
"Giá trị nghịch tập + 5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 85%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
"Ký chủ, mấy ngày nay Thanh Thảo Y Y đã liên hệ với Trịnh Minh Kiệt. Cô ta nói rằng muốn đi ăn máng khác và gia nhập thương hội của chúng ta."
Hôm nay Lăng Sơ Nam đang thử nghiệm các loại thuốc mới, 098 liền báo cáo.
"Trịnh Minh Kiệt đồng ý. Ký chủ, không lẽ ngài thật sự muốn để Thanh Thảo Y Y đến thương hội của chúng ta à?"
Lăng Sơ Nam chỉ cười không nói, một lúc sau, Trịnh Minh Kiệt đã gõ cửa đi vào.
"Dĩ Ninh, phó hội trưởng của thương hội Thừa Thiên tên Thanh Thảo Y Y, em có biết cô ta không? Gần đây cô ta đã ồn ào với thương hội Thừa Thiên, hình như là về việc chia lợi nhuận. Khôn ngờ cô ta lại tham nhũng rất nhiều tiền của thương hội, haha, cô ta còn cho rằng chúng ta không biết, cho nên liền muốn gia nhập thương hội của chúng ta. Đúng là kỳ lạ."
Trịnh Minh Kiệt là một người ngay thẳng, từ trước đến nay hắn không thích những người không có nhân phẩm như vậy.