Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 68



Đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng gảy túi gấm nhỏ, tò mò bên trong là cái gì, liền mở ra xem xét.

Một sợi ánh sáng từ túi gấm bay ra. Trong nháy mắt, trong tay Thẩm Lưu Hưởng có thêm một kiện xiêm y. Vật liệu mỏng như lụa mỏng, trên áo điểm xuyết tinh quang dưới ánh trăng, trong đêm tối tỏa ra khí tức lạnh lẽo.

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc, y nhận ra chiếc áo này.

Từ gia là đại gia tộc luyện khí nổi danh lâu đời ở đại lục. Trong nguyên tác, Từ Tinh Thần có kiện pháp khí tên là Tiên Y. Sau khi thích Tố Bạch Triệt, đem người mang về Đế Cung, đầu tiên là lấy máu cho Tiên Y nhận chủ, sau đó cầm quần áo cho Tố Bạch Triệt mặc vào.

Tiên Y với chủ nhân tâm ý tương thông, vì thế sau đó, trừ Từ Tinh Thần hắn ra, những người khác dùng hết biện pháp đều không cởi được quần áo của Tố Bạch Triệt.

Lúc này Từ Tinh Thần cho y Tiên Y, hiển nhiên còn chưa nhận chủ.

Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng toát ra mấy dấu chấm hỏi, quay đầu hỏi: “Ngươi nhận ra cái áo này không?”

Chu Huyền Lan: “Nhận ra.”

Thẩm Lưu Hưởng vươn ngón trỏ thon dài, chọc chọc vào mặt mình: “Ta thoạt nhìn, như là rất cần cái thứ quần áo này sao?”

Chu Huyền Lan biểu tình biến hóa không ngừng, suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Sư tôn để nó nhận chủ, mặc vào.”

Thẩm Lưu Hưởng nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy không cần thiết. Nhưng tốt xấu gì cũng là tâm ý của Từ Tinh Thần, một mình buồn bực một lát, vừa suy nghĩ hình tượng của mình trong lòng Từ Tinh Thần có phải xảy ra vấn đề gì không, vừa cắt qua lòng bàn tay.

Một giọt máu rơi xuống chiếc áo, ánh sáng nhỏ vụn lóe lóe.

Thẩm Lưu Hưởng mặc vào, tiên y chớp mắt biến mất không thấy, trên người cũng không cảm thấy nặng hơn chút nào, hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của nó.

“Ngươi thử tới cởi quần áo ta một chút.”

Chu Huyền Lan khẽ nâng mi mắt, không nhúc nhích: “Tiên Y tùy theo tâm ý chủ nhân. Lúc này đệ tử làm như thế, là do sư tôn đồng ý, Tiên Y sẽ không ngăn cản.”

Thẩm Lưu Hưởng âm thầm lấy làm kỳ, duỗi tay buộc chặt đai lưng.

Lúc này, trên đầu truyền đến tiếng xé gió, cổ tay y căng thẳng, bị Chu Huyền Lan túm qua, ôm vào trong ngực, lắc mình lui ra sau đến mấy trượng.

Bụi mù tan đi, mặt đất xuất hiện một cái hố to.

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, nhìn thấy một sợi tóc đen của Chu Huyền Lan lắc lư trong tầm mắt, một lát mới tránh thoát khỏi lòng ngực hắn, “Cái gì vậy?”

“Ô ~” trong hố truyền đến tiêng ngâm đau.

Một con hồ ly đực ngã vào trong hố nằm thành hình chữ X, mắt đầy sao xẹt, da lông toàn thân dính đầy bùn đất, đến hoa văn trên trán đều trở nên dơ hề hề.

“Chết dưới hoa mẫu đơn, hồ ly cũng phong lưu.” Hoa Tiên thở ra một hơi, nói xong yên lặng rơi lệ.

Mấy năm không gặp, vậy mà Tố Bạch Triệt từ bạch hoa nhỏ đã biến thành hoa ăn thịt người. Hắn vốn thương tiếc mỹ nhân bị thương, xuống tay nhẹ một chút. Không ngờ tu vi của đối phương tinh tiến nhanh như vậy, trở tay liền đánh bay hắn. Sau này sẽ khó âu yếm rồi.

Hoa Tiên phiền muộn bò ra khỏi hố, ngửa đầu vừa nhìn, liền chú ý tới hai người bên trên hố.

Mỹ, mỹ nhân?!

Ánh mắt Hoa Tiên đang muốn sáng lên một lần nữa, liền thấy rõ người bên cạnh người nọ, một hơi thiếu chút nữa không hít vào nổi.

Từ Chu Huyền Lan xưng vương ở Yêu giới, Hoa Tiên đối với Bát Hoang tránh được thì tránh, dù sao cũng là kẻ thù. Lúc trước hắn khinh thiếu niên nghèo, đánh pháp thuật vào người Chu Huyền Lan. Hiện giờ đối phương là Cửu Yêu Vương, nếu mang thù, lại phải sinh chuyện.

Hoa Tiên ước lượng thực lực địch ta xong, nghiêng đầu một cái, quyết định giả bộ bất tỉnh, tin tưởng chỉ cần khiêm tốn một chút, sẽ không ai nhận ra nguyên hình của hắn.

“Ồ? Tiểu Tiên Tiên?”

Thân cáo cứng đờ, tiếp tục giả chết. Đến tận khi bị Chu Huyền Lan xách từ đáy hố lên, ném lên mặt đất, “Sư tôn đang gọi ngươi. Tam Yêu Vương.”

Hoa Tiên hoàn toàn không biết giận, mở mắt ra, nhìn Thẩm Lưu Hưởng đang ngồi xổm sờ lỗ tai cáo của hắn, nhịn xuống xúc động hất bay tay y, ôn tồn nói: “Nước giếng không phạm nước sông, dĩ hòa vi quý được không?”

Tạo hóa trêu người, đại mỹ nhân là Thiếu Quân Đế Cung. Chu Huyền Lan là Cửu Yêu Vương.

Hiện giờ ai cũng không dễ bắt nạt.

Thẩm Lưu Hưởng nhéo nhéo lông trên lỗ tai hắn: “Ngươi tới Kỳ Lân Thành làm cái gì?”

Hoa Tiên: “Tìm người.”

Thẩm Lưu Hưởng phát hiện lông hồ ly sờ đặc biệt thoải mái, không nhịn được sờ soạng thêm mấy cái, sau đó bị đồ đệ nắm lấy tay, kéo ra.

“Sư tôn thích tộc yêu có lông?”

Thẩm Lưu Hưởng thản nhiên nói: “Vuốt thoải mái.”

Chu Huyền Lan rũ rũ lông mi dài thẳng: “Nếu nguyên hình đánh nhau, một chưởng của ta là có thể ấn chết bọn họ. Nguyên hình của đệ tử lợi hại hơn.”

Thẩm Lưu Hưởng nghĩ thầm, cái này không phải mọi người đều biết sao. Nhưng nhắc tới nguyên hình Long tộc, tâm y lại ngứa, nhịn không được nói: “Về sau, có thể cho ta sờ sờ...... Khụ,”

Cố kỵ những người khác ở đây, y ám chỉ mà chỉ chỉ cái trán, làm cái khẩu hình...... sừng rồng.

Chu Huyền Lan kéo khóe môi, “Được.”

Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy mỹ mãn, liếc mắt nhìn con hồ ly lông xù xù ngồi trên đống lá cây, ngón tay thon dài nhẹ động, lại nóng lòng muốn thử.

Chu Huyền Lan lên tiếng: “Tam Yêu Vương vẫn là biến trở về hình người thì tốt hơn. Nơi này nhiều sói, đợi lát nữa bị tha đi, truyền ra lại hủy mất anh danh cả đời.”

Hoa Tiên xoay chuyển tròng mắt, minh bạch ý này, thuận nước đẩy thuyền biến trở về hình người.

Hắn chỉ thích sờ mỹ nhân, không thích bị mỹ nhân sờ.

Hoa Tiên trên trán vẽ hoa văn, mở to một đôi mắt hoa đào sáng quắc, móc khăn lụa ra lau bụi đất trên mặt, “Sao các ngươi lại ở Kỳ Lân Thành?”

Bộ dáng hai người không có địch ý với hắn, làm hắn yên tâm không ít.

“Nói ra thì rất dài.” Trên đường trở về, Thẩm Lưu Hưởng kể lại chuyện cổ quái ở Kỳ Lân Thành.

Hoa Tiên tò mò, bất tri bất giác đi đến cửa thành, nhìn thấy Diệp Băng Nhiên, “Chuyện đệ tử Kiếm Tông mất tích ta cũng biết, chẳng lẽ có quan hệ với Văn Nhân Tần?”

Diệp Băng Nhiên cầm bội kiếm trong tay, tầm mắt dừng ở trên người Chu Huyền Lan.

Đối với pháp trận hắn có biết một chút, nhưng cũng không tinh thông, thỉnh giáo nói: “Lúc trước ta dùng kiếm khí đánh tới, chạm đến mặt tường liền biến mất không thấy, như đá chìm đáy biển. Ngươi có biết vì sao không?”

Hoa Tiên kinh ngạc. Theo hắn biết, Chu Huyền Lan rời khỏi Tu Chân giới chính là vì bị Kiếm Tông bức ép. Lúc này không bỏ đá xuống giếng đã là nhân từ, sao còn có thể hỗ trợ?

Nhưng ngay sau đó, liền nghe thấy Chu Huyền Lan nói: “Ta biết một cái pháp trận, Sâm La Vạn Tượng.”

Diệp Băng Nhiên nhíu mày, chưa từng nghe nói.

Chu Huyền Lan nghiêng đầu, hoãn thanh nói: “Sư tôn có còn nhớ trận pháp bên ngoài phủ đệ Văn Nhân Tần?”

Thẩm Lưu Hưởng gật gật đầu, pháp trận kia có thể di dời phương vị của người.

Chu Huyền Lan hướng y giải thích: “Đó là một nhánh của Sâm La Vạn Tượng. Trừ cái này ra, đặc điểm lớn nhất của pháp trận này, chính là một chữ “Tàng”, vạn vật có thể ẩn nấp, ẩn bên trong Sâm La Vạn Tượng.”

Chu Huyền Lan nhìn về phía lửa đen trên tường: “Nơi này có cửa thông nhập vào trong trận pháp đó.”

Thẩm Lưu Hưởng không hiểu ra sao: “Trận pháp này có phải rất lợi hại không?”

Chu Huyền Lan: “Đại trận thời kỳ Thượng cổ Hồng Hoang.”

Hoa Tiên đứng bên cạnh vuốt cằm, mắt đào hoa hồ nghi nheo lại: “Trận pháp thất truyền lâu như thế, sao ngươi lại biết được?”

Chu Huyền Lan cười như không cười: “Văn Nhân Tần còn có thể bày ra trận pháp, vì sao ta không thể biết?”

Hoa Tiên cân nhắc một chút, nghĩ thông suốt: “Có phải ở Đại Sơn Hải không? Sao cơ duyên của tiểu bối các ngươi người này lại tốt hơn người kia như vậy?”

Thẩm Lưu Hưởng gõ gõ tường: “Ngươi có biện pháp vào trận pháp không?”

“Có,” Chu Huyền Lan trầm mặc một khắc, nói: “Sư tôn ở lại đây chờ ta, ta giúp ngươi cứu đệ tử Kiếm Tông ra.”

Thẩm Lưu Hưởng lắc lắc đầu: “Là ta nợ nhân tình của Kiếm Tông, ngươi không cần như thế.” Ngày đó Kiếm Tông giam giữ Chu Huyền Lan, muốn giết bỏ. Bây giờ dựa vào cái gì bắt hắn đi cứu đệ tử Kiếm Tông?

Chu Huyền Lan suy nghĩ một lát, thỏa hiệp.

Hắn xoay người triệu đám người Lạc Ngư tới, dặn dò hồi lâu, mới đi đến dưới tường thành.

Chu Huyền Lan duỗi tay ấn lên tường đá lạnh băng, ngón tay nổi rõ khớp xương bất ngờ cào một cái, tựa như xốc lên màn che, toàn bộ gạch văn trên tường thành nổi lên dao động như sóng nước.

Một cánh cửa lớn bỗng chốc hiện lên trên mặt tường.

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc mở to mắt, Chu Huyền Lan giữ chặt y, dẫn đầu bước vào trong đó, Diệp Băng Nhiên theo sát đằng sau, chỉ còn lại Hoa Tiên đứng ngốc tại chỗ, mắt nhìn cửa lớn sắp biến mất, chung quy kìm nén không được tò mò theo vào.

Đợi đoàn người tiến vào, tường thành khôi phục như lúc ban đầu.

Trước mặt Thẩm Lưu Hưởng hiện ra ánh sáng, đợi dần dần tiêu tán, trong tầm mắt xuất hiện một con phố. Hai bên đường có lầu các, yêu tu không đếm xuể đi lại trên đường.

Ngoài trên đỉnh đầu đen nhánh một mảnh, thì nơi đây giống như đúc Kỳ Lân Thành ngoài kia, như một thành phố ngầm.

Chu Huyền Lan nhíu mày: “Đều là hỗn loại.”

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt. Bọn họ xuất hiện lập tức khiến cho những người khác chú ý, có người đã đi tới, Thẩm Lưu Hưởng vội vàng móc ra ô đan chia cho mỗi người một viên.

“Ăn đi, bằng không sẽ bại lộ.”

“Các ngươi là ai? Sao chưa từng thấy qua?”

Người tới thân hình cao lớn, mặc áo tang bằng vải thô, ngửi ngửi thứ mùi khó ngửi trong không khí, nghi ngờ trên mặt mới biến mất, “Không phải người bản địa, từ bên ngoài mới tới?”

Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt, từ túi trữ vật móc ra một viên thú hạch trong suốt, ném qua: “Mới tới, mong chiếu cố.”

Người nọ biểu tình biến đổi, hai mắt tỏa ánh sáng bắt lấy thú hạch, cười sang sảng, “Khách khí, nói cái gì mà chiếu cố? Chúng ta đều là thứ bị hai tộc nhân yêu vứt bỏ. Không hỗ trợ nhau thì còn ai giúp chúng ta?”

Tròng mắt Thẩm Lưu Hưởng hơi đổi: “Đại ca là người bản địa?”

“Đúng vậy. Ở đây tám chín phần mười đều là người bản địa, lớn lên ở nơi này. Ngoại lai như các ngươi mới là thứ hiếm lạ.”

Người nọ thưởng thức thú hạch, “Nếu các ngươi đã tới chỗ này, nhất định bên ngoài đã nhận hết tra tấn! Không sao, đi vào đây cứ an tâm ở lại. Chúng ta giấu tài. Một ngày nào đó, Yêu Vương sẽ dẫn dắt chúng ta lao ra! Đem những kẻ đó cùng Yêu giết đến thống khoái, trả thù trở lại!”

“Về sau tam giới nhất định là thiên hạ của hỗn loại chúng ta!” Khi nam tử nói lời này, vừa thành kính lại chắc chắn.

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng hơi trầm xuống, phiến thành này không biết rộng lớn bao nhiêu, nếu đều là hỗn loại, số lượng khổng lồ như thế từ đâu mà đến? Sợ là tất cả hỗn loại bên ngoài tam giới, đều không bằng một phần ở nơi này.

Đợi người đi rồi, trong lòng Hoa Tiên gõ trống: “Ta cảm thấy không ổn. Nếu không trở về đi.”

Chu Huyền Lan: “Nơi này tới dễ dàng, trở về lại không đơn giản như vậy.”

Hoa Tiên hận không thể trở lại lúc trước, hung hăng tự đập cho mình mấy cái, tới làm đục nước cái gì!

Hắn nhìn số lượng hỗn loại nhiều đến không bình thường, ẩn ẩn đã có phỏng đoán. Nếu là thật, Văn Nhân Tần chính là kẻ điên không thể nói lý, mưu đồ quá lớn. Truyền ra ngoài, toàn bộ tam giới đều không dung nổi hắn!

Diệp Băng Nhiên cũng đại khái đoán được một chút, mặt mày lộ ra lạnh lẽo, cầm bội kiếm trong tay đi lại khắp nơi. Bỗng nhiên thân kiếm xẹt ra một đạo ánh sáng.

“Ở bên này,”

Mấy người theo đường chỉ của bội kiếm, lại đi đến đường cụt, một tầng kết giới vô hình ngăn ở phía trước, dùng linh lực thử không có kết quả. Ở đây có một người tinh thông trận pháp, vì thế tất cả ánh mắt đồng thời hướng tới Chu Huyền Lan.

Chu Huyền Lan cũng không nhiều lời, ném mấy chục viên linh thạch, cảnh tượng xung quanh mọi người nháy mắt biến đổi, xuất hiện ở một cửa động đá chật hẹp tối tăm.

Chu Huyền Lan đi tuốt đằng trước, tay phải khẽ nâng che trước người Thẩm Lưu Hưởng. Càng đi, không gian trong động càng lớn, một ít thanh âm ồn ào ẩn ẩn từ chỗ sâu truyền đến.

Đi được thời gian nửa nén hương.

Tiếng kêu rên rỉ đau đớn càng thêm rõ ràng, Thẩm Lưu Hưởng nhăn chặt mày, Chu Huyền Lan đứng ở chỗ rẽ đột nhiên ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía y, “Nơi này có rất nhiều tiểu hỗn loại chưa hóa thành hình người, sư tôn đừng sợ.”

Thẩm Lưu Hưởng gật gật đầu, đi qua. Tầm mắt vừa nhìn lên phía trước

Đồng tử bỗng chốc co rút lại.

Chỉ thấy trên mặt đất ẩm ướt bẩn thỉu, bày đầy lồng sắt nhỏ. Mỗi cái lồng sắt, đều nhốt một thân hình nhỏ máu chảy đầm đìa, thân hình nửa người nửa yêu.

Không trung tràn ngập thứ mùi tanh tưởi. Thẩm Lưu Hưởng thuận theo hướng mùi phát ra, nhìn thấy rất nhiều thi thể đang phân hủy.

Chu Huyền Lan nắm lấy bàn tay hơi lạnh của y, giải thích nói: “Thời điểm hỗn loại hóa thành hình người cực kỳ nguy hiểm, hơi vô ý một chút là tính mạng khó bảo toàn. Nơi này giam giữ đều là hỗn loại sắp hóa thành hình người. Nếu thành công, hẳn là có thể từ nhà giam đi ra ngoài.”

Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng khó coi trả lời một tiếng.

Mặt Diệp Băng Nhiên kết ra sương lạnh, bội kiếm trong tay đột nhiên không chịu khống chế, bay thẳng hướng đối diện cửa động.

Mấy người đuổi theo.

Nơi linh kiếm dừng lại, ngọn lửa màu đen xoay quanh trên không trung, vách đá xung quanh tạc ra rất nhiều động lớn lớn bé bé, trong mỗi động đều có đệm chăn đơn giản, mà không trung, tràn ngập thứ mùi quỷ dị.

Thẩm Lưu Hưởng hơi ngửi ngửi, đã bị bưng kín miệng mũi: “Sư tôn nín thở.”

Hoa Tiên biểu tình cổ quái: “Đây là Lạn Tình Hương.” Hắn đều khinh thường chơi một loại thôi tình hương.

Bội kiếm vòng vòng giữa không trung, làm như bị lạc phương hướng. Đến tận một khắc kia, đột nhiên hóa thành cầu vồng đụng vào một chỗ trên vách đá.

Khóe mắt Diệp Băng Nhiên chợt tắt, ầm ầm ra tay.

Khắp không gian rung chuyển, phiến vách đá kia vỡ thành bột phấn, hai nhà giam thật lớn hiện ra, giam giữ riêng tu sĩ cùng yêu tu.

“Kiếm Tôn?!”

“Kiếm Tôn tới! Kiếm Tôn mau cứu chúng ta!”

“Cứu ta, Kiếm Tôn cứu ta a! Ta không muốn hoan hảo với người Yêu tộc! Ta không muốn sinh ra thứ không phải người không phải Yêu!”

Đệ tử Kiếm Tông xen lẫn trong một đám tu sĩ, thấy thân ảnh Diệp Băng Nhiên, trên mặt từ tuyệt vọng chuyển sang mừng như điên. Một bên hô to, một bên cách lồng sắt không chịu nổi khóc lớn.

Diệp Băng Nhiên lập tức ra tay, bị Hoa Tiên một phen ngăn lại, “Ngươi bình tĩnh một chút, đừng quên những hỗn loại bên ngoài kia! Mỗi người một kích là có thể làm ngươi và ta táng thân ở nơi này!”

Hỗn loại tuy bị người ghét bỏ, nhưng kỳ thật có được ưu điểm của hai tộc nhân yêu, ở phương diện tu luyện được trời ưu ái, có thể được coi là con cưng của trời.

Những hỗn loại đi lại trên phố kia, nhìn thường thường vô kỳ, kỳ thật không phải là nhỏ, huống chi nhân số đông đảo. Lúc này mạo muội hành sự, bọn họ sợ là đến tro cốt đều không còn lại chút nào.

Diệp Băng Nhiên lạnh mặt thoáng nhìn: “Ngươi có biện pháp tốt hơn?”

Hoa Tiên nói: “Đương nhiên là rời đi trước! Đem Văn Nhân Tần âm thầm bắt lấy, mạnh mẽ làm chuyện hỗn loại truyền ra. Hành vi lần này, tất nhiên lọt vào tam giới tru sát!”

Hai người đang nói chuyện, một trận gió nhẹ thổi tới, lửa đen trên không trung hơi hơi lay động.

Thẩm Lưu Hưởng móc Ngọc Giản ra, dù có truyền linh lực vào như thế nào, bên trong đều không có nửa điểm phản ứng, y nhăn mi. Lúc này, vài sợi lửa đen đột nhiên đánh úp lại phía y.

Thẩm Lưu Hưởng phản ứng cực nhanh nhảy ra ngoài mấy trượng, những ngọn lửa đó đánh vào không khí, lại bám riết không tha đuổi theo, ý đồ cuốn lấy y.

Đang né tránh, Chu Huyền Lan chợt xuất hiện bên cạnh, đem y kéo vào trong lòng ngực, trở tay bày ra kết giới, đem ngọn lửa nhảy động ngăn cách bên ngoài.

Lạnh lùng nói: “Nếu tới rồi, hà tất phải trốn.”

Tiếng cười to vang lên, lửa đen nóng rực rút đi, hóa thành một nam tử tóc đỏ, thở dài nói: “Thành thành thật thật đợi ở Kỳ Lân Thành có gì không tốt, một hai phải tự tìm đường chết?”

Lúc trước Văn Nhân Tần đang ở phủ đệ, phát hiện cửa lớn pháp trận bị người mở ra, lập tức đuổi theo.

Hắn vốn tưởng rằng cửa vào trận pháp có thể chống được chờ luyện ra quỷ đan. Không nghĩ đã xem nhẹ Chu Huyền Lan, nhanh như vậy đã tìm được cửa lớn, làm hắn có chút trở tay không kịp. Hiện giờ, mấy người trước mắt này đều biết hắn làm cái gì ở đây, tự nhiên không giữ được nữa.

Đương nhiên, ngoài một người.

Văn Nhân Tần vươn tay, tầm mắt dừng ở trên ngươi Thẩm Lưu Hưởng, thấp giọng nói: “Ta không hy vọng ngươi đứng đối lập với ta, đến bên cạnh ta đi.”

Thẩm Lưu Hưởng biểu tình hờ hững, vẫn không nhúc nhích.

Sắc mặtVăn Nhân Tần trầm xuống. Lúc này, Diệp Băng Nhiên đột nhiên ra tay, một lòng lưỡng dụng, phá vỡ xiềng xích trong lao sắt, đồng thời đánh ra một đạo kiếm khí về phía Văn Nhân Tần.

Hoa Tiên thấy thế, cũng ra tay.

Nếu việc này không thể làm khác, vậy thì bắt giặc bắt vua trước.

Văn Nhân Tần vẫn chưa cho bọn họ cơ hội, thân ảnh chợt lóe xuất hiện ở chỗ cao, quan sát phía dưới, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía Chu Huyền Lan, “Ta không biết ngươi đối với trận pháp tạo nghệ cao bao nhiêu. Nhưng tại Sâm La Vạn Tượng này, ta là chúa tể, có làm cái gì ngươi đều không ngăn được.”

Văn Nhân Tần lạnh lẽo cười cười: “Nơi này có mấy vạn hỗn loại ta tỉ mỉ bồi dưỡng, chính là Đại La Kim Tiên tới, đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta. Giết các ngươi dễ như trở bàn tay.”

Hắn nâng tay lên, sắp sửa thay đổi phươmg vị của mấy người. Trừ Thẩm Lưu Hưởng, ném tất cả đến chỗ hỗn loại.

Lúc này, Chu Huyền Lan nhếch môi mỏng lên, trên mặt tràn ra một mạt ý cười nhạt nhẽo: “Vậy sao? Nhưng ta lật tung nơi này, cũng dễ như trở bàn tay.”

Dứt lời, khắp không gian kịch liệt chấn động.

Một phiến cửa lớn hiện ra.

Đám người Lạc Ngư tinh bì lực tẫn nằm liệt trên mặt đất, bên cạnh linh thạch vỡ vụn chồng chất như núi, “Rốt cuộc, rốt cuộc cũng thành, cửa lớn trận pháp đã mở ngược!”

Bên dưới những đám mây đen, Kỳ Lân Thành vô cùng yên tĩnh đột nhiên nổi lên sóng gió.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv