Chu Huyền Lan nhìn chằm chằm vào đôi mắt phượng câu nhân, trở tay đánh nát tảng đá phía sau.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, ảo cảnh vỡ vụn, tảng đá hóa thành một đám sương đen, trộn lẫn màu máu, thấy nó sắp biến thành một đạo cầu vồng chạy trốn.
Chu Huyền Lan thi pháp bắt lại.
Mộng Yểm thú quen với việc trộm Thức Hải, chế tạo ảo cảnh. Nhưng năng lực cứng đối cứng lại không mạnh. Hơn nữa đối mặt với Chu Huyền Lan, tựa hồ luôn có ý sợ hãi kiêng kị. Cho nên rất nhanh đã bị bắt lấy.
Chu Huyền Lan biến nó thành một đoàn khí đen, quấn quanh cổ tay. Ngay sau đó bước mấy bước, đảo mắt đã xuất hiện ở một cửa sơn động.
Bên ngoài đổ mưa to, gió lạnh thổi vào sơn động lạnh lẽo ẩm ướt. Xuyên thấu qua ánh sáng tối tăm, mơ hồ có thể thấy được trong động có vài cọng cỏ dại, một chút ánh lửa mỏng manh.
Trong lòng Chu Huyền Lan vừa động.
Sư tôn ở bên trong. Rốt cuộc là cái gì vây khốn y?
Hắn chậm rãi đi vào.
Ánh lửa nhảy nhót chiếu sáng vách đá xung quanh, ngăn chặn khí lạnh bên ngoài.
Thiếu niên đưa lưng về phía đống lửa, tóc đen dính nước mưa trong suốt rũ tán bên hông. Một tay đặt trên đai lưng, ngón tay trắng nõn mảnh dài nhẹ cong, cởi bỏ đai lưng, kéo xuống ném sang một bên.
Bên cạnh y có một cái trứng to đen xì dáng vẻ quái dị, to chừng đứa trẻ năm sáu tuổi. Vỏ trứng đen được ánh lửa chiếu rọi, hiện ra từng sợi kim văn rắc rối phức tạp.
Cởi cái áo đỏ ướt nhẹp nước mưa, thiếu niên mặc mỗi áo trong trắng tuyết, lộ ra dáng người mảnh khảnh cao gầy, chỗ cổ vai bị thương, áo trong nhiễm máu tươi hơn phân nửa.
Hình như muốn xem thương thế, ngón tay y luồn vào trong áo, nhẹ nhàng lột xuống, lộ ra hơn phân nửa tấm lưng trần trụi. Da thịt trắng nõn tinh tế từ bên gáy kéo dài đến vòng eo, bại lộ trong không khí hơi lạnh.
Mắt thấy đối phương còn muốn cởi nữa, Chu Huyền Lan khẽ nhúc nhích trong cổ họng, lên tiếng gọi: “Sư tôn.”
Đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng nắm vạt áo ngừng lại, hơi mở lớn mắt.
Y một bên kéo lại áo trong đang cởi đến bên hông, một bên thúc giục linh lực. Vênh Vang Kiếm đang đặt bên chân “vèo” một cái, chỉ thẳng giữa trán Chu Huyền Lan.
“Ngươi là ai?” Thẩm Lưu Hưởng quay đầu lại.
Khuôn mặt tuấn mỹ của y hiện lên trong ánh lửa vàng ấm áp. Mặt mày tinh xảo lộ ra vài phần lạnh lẽo. Cánh môi tái nhợt vì mất máu. Ánh mắt lạnh nhạt lại cảnh giác nhìn người đột nhiên xuất hiện.
Ánh mắt Chu Huyền Lan khẽ nhúc nhích. Khi đoạn ký ức này của sư tôn phát sinh, còn chưa có đồ đệ là hắn, tất nhiên sẽ không biết hắn là ai.
Thẩm Lưu Hưởng căn bản không ý thức được nơi này là ảo cảnh, chỉ cho là hiện thực. Nếu hắn nói thẳng thân phận, đối phương rất khó tin tưởng, càng miễn bàn cùng hắn rời đi.
Chu Huyền Lan nhìn chằm chằm kiếm lạnh, không làm bất kỳ động tác chống cự gì, làm cảnh giác trong đáy mắt y phai nhạt đi một chút, “Ta tới đây tránh mưa, vô tình gặp được.”
Thẩm Lưu Hưởng hồ nghi nheo mắt lại. Nơi này là Đông Hoang, kề bên Yêu giới, hẻo lánh ít dấu chân người, nào có chuyện trùng hợp như thế?
Nhưng mà cũng không sao cả.
Y bị trọng thương, lại một đường bôn ba chạy trốn, linh lực trong cơ thể đã sớm trống không. Lúc này đừng nói là một tu sĩ Kim Đan kỳ, chính là Trúc Cơ kỳ, cũng có cơ hội xử lý y.
Huống chi......
Thẩm Lưu Hưởng liếc cái trứng lớn bên cạnh, trên mặt lộ ra biểu tình sống không còn gì luyến tiếc.
Y thu hồi Vênh Vang Kiếm, tự sa ngã nói: “Tùy ngươi đi, muốn giết thì cho cái thống khoái.”
Dứt lời, Thẩm Lưu Hưởng khom lưng nhặt cái áo đỏ ướt đẫm dưới đất lên, treo lên hai cành cây khô, dựng cạnh đống lửa hong khô.
“Ta cũng không có ý này.” Chu Huyền Lan đi qua.
Trong lòng hắn tính thời gian, còn không nhiều lắm, còn sót lại nửa nén hương.
Thẩm Lưu Hưởng nhướn mày, đang muốn nói cái gì đó, sắc mặt đột nhiên căng thẳng, trở lại cạnh quả trứng đen, duỗi tay ôm chặt lấy.
“Không phải ngươi tới cướp hắn với ta chứ?”
Vênh Vang Kiếm nóng lòng muốn thử, phát ra vài tiếng kiếm minh.
“Ta cùng ngươi cá chết lưới rách.”
Chu Huyền Lan nhíu mày.
Tuy nói cái trứng này thoạt nhìn không giống bình thường, nhưng không đến mức để sư tôn coi như bảo bối thế chứ? Lúc trước bảo người muốn giết cứ giết, thế mà lại chuẩn bị liều mạng vì cái trứng này.
“Ta không cố ý.”
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng hơi hòa hoãn, sau đó vai sườn tê rần, sắc mặt tái nhợt vài phần. Y móc một bình ngọc từ túi trữ vật, đổ ra một viên đan dược nuốt vào, giây lát sau, cánh môi có thêm chút huyết sắc.
Thẩm Lưu Hưởng liếc mắt phượng sang Chu Huyền Lan, lại đẩy quả trứng đen hiện hoa văn kim sắc vào cạnh tường, ngồi dựa vào bên cạnh, đem đan dược còn thừa trong bình ném tới đối diện, “Ngươi không đánh chủ ý lên gia hỏa này, chúng ta chính là bằng hữu.”
Chu Huyền Lan đỡ được bình ngọc, ánh mắt dừng trên một người một trứng.
Ảo cảnh mà sư tôn bị nhốt, hơn phân nửa là có quan hệ với quả trứng đen này, y vội vàng muốn tìm tòi nghiên cứu cái gì đó, nên mới có thể bất tri bất giác rơi vào đây.
“Ta cũng không có ý cướp đoạt, chỉ là tò mò thôi.”
Bàn tay trắng nõn của Thẩm Lưu Hưởng đặt trên cái trứng đen, vỗ nhẹ nhẹ, “Ta cũng tò mò, là nam hay nữ, là béo hay gầy......”
Y nói, ánh mắt buông xuống, dừng trên vỏ trứng ngăm đen, chăm chú nhìn một lát, biểu tình lười nhắc dần dần nhạt đi, chuyển sang bộ dáng buồn bực, trên mặt lộ ra biểu tình nghiến răng nghiến lợi.
“Đến tột cùng là tiểu yêu tinh từ đâu ra, vậy mà lại có tình duyên với ta......!”
Sắc mặt Chu Huyền Lan cứng đờ, đột nhiên nhìn về phía quả trứng đen.
Đây là tình duyên của sư tôn?!
Đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng luồn vào mái tóc đen, có chút sốt ruột mà gãi gãi, “Việc kỳ quái trên thế gian, đạo hữu không cần quá mức kinh ngạc.”
Y nói rõ thản nhiên. Nhưng trên thực tế, y theo sư tôn dặn dò, một đường hứng thú bừng bừng đuổi tới Đông Hoang tìm tình duyên. Trải qua trăm cay ngàn đắng, kết quả lại tìm được một quả trứng to tướng đen xì xì.
Y dại ra một lát, hận không thể một kiếm bổ nát cái thứ này.
Đến con người cũng không phải!
Y là đến tìm tình duyên, không phải đói bụng đến ăn trứng!
Nhưng lời sư tôn nói chưa bao giờ có sai lầm, Thẩm Lưu Hưởng che đầu kêu rên vài tiếng, ôm cái trứng đen xì bi thương một lát, phát hiện trứng này còn bị không ít yêu thú mơ ước, đành phải đem tình duyên xui xẻo này chạy trốn, bảo vệ nó.
Y cực kỳ bi thương.
Muốn khóc, chính là muốn khóc.
Sắc mặt Chu Huyền Lan thâm trầm, nháy mắt hiểu ra.
Sư tôn là vì tình duyên này mà bị nhốt ở ảo cảnh. Việc này trước kia từng phát sinh. Nhưng lúc ấy sư tôn không biết thứ ở trong trứng là gì, nên tò mò hoặc tiếc nuối trong lòng đến nay vẫn chưa tiêu. Mộng Yểm thú mượn điểm này, dẫn y cắn câu, đem y nhốt trong ảo cảnh.
Nếu muốn mang sư tôn ra ngoài, phải làm y buông bỏ chấp niệm đối với tình duyên này.
Nếu không, y sẽ vẫn luôn ở trong ảo cảnh tìm đáp án.
Chu Huyền Lan biểu tình lạnh lẽo, ánh mắt dừng trên cái thứ gọi là tình duyên kia, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ra tay, ý đồ hủy diệt thứ này.
Cái thứ gì, cũng xứng với sư tôn sao?
Đợi hắn huỷ hoại thứ này xong, sư tôn tự nhiên sẽ vứt bỏ, cùng hắn rời đi.
Lại không nghĩ, Thẩm Lưu Hưởng vẫn chưa thả lỏng cảnh giác, thậm chí sớm có chuẩn bị. Trong khoảnh khắc Vênh Vang hóa thành một đạo ánh sáng lạnh, kiếm minh vút ra, ngăn lại một kích.
Y trở tay đẩy quả trứng sang một bên, quyết chiến với Chu Huyền Lan.
Đống lửa phát ra vài tiếng lách tách, bị pháp thuật lan đến, ẩn ẩn có xu thế tắt ngấm.
Lúc trước Thẩm Lưu Hưởng nuốt một viên đan dược, đã khôi phục một chút linh lực. Tuy có vết thương trong người, nhưng không phải là không có lực đánh trả. Hơn nữa thi triển pháp thuật ùn ùn không dứt, Chu Huyền Lan nhất thời cũng không làm gì được y.
Cố kỵ thương thế trên người y, Chu Huyền Lan không dám dùng toàn lực, chỉ một bên hóa giải pháp thuật, một bên tìm cơ hội đánh úp về phía cái trứng đen.
Hai người giao thủ một lúc, nhận ra pháp thuật, Thẩm Lưu Hưởng hơi kinh ngạc: “Ngươi là đệ tử Thanh Lăng?”
Chu Huyền Lan: “Đúng vậy.”
Miệng vết thương trên vai lưng lại lần nữa vỡ ra, Thẩm Lưu Hưởng đau đến sắc mặt trắng nhợt, nhẹ ‘xít’ một tiếng, thương lượng nói: “Vốn là cùng một gốc, sao lại phải đánh nhau? Ngươi buông tha tình duyên này của ta, không đánh nữa được không?”
Chu Huyền Lan thấy y một câu một câu ‘tình duyên’, hàn ý trên mặt càng sâu.
Không nói một từ, chiêu chiêu càng khắc nghiệt hơn.
Thẩm Lưu Hưởng thấy thế, ánh mắt cũng lạnh băng, “Nếu nói không thông, vậy từng người liều mạng đi. Nếu thật sự động hắn, ta liền muốn ngươi để mạng lại đổi!”
Chu Huyền Lan ngẩn ra, biểu tình phức tạp.
Chỉ là cái ảo cảnh, sư tôn còn có thể vì bảo vệ thứ này mà muốn giết hắn. Nếu là ở hiện thực, tình duyên này xuất hiện, sư tôn sẽ lại để hắn ở chỗ nào......?
Trong lòng Chu Huyền Lan dâng lên hàn ý, ánh mắt dần tối lại, khi châm hương bên ngoài bay ra một sợi khói nhạt cuối cùng, hắn bắt được(?).
Đống lửa tắt ngấm, trong động rơi vào tối tăm, chỉ còn vài đốm lửa le lói, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Giá treo quần áo làm từ cành cây khô ầm ầm sập xuống, áo đỏ ướt nhẹp rơi xuống mặt đất lạnh băng.
Thẩm Lưu Hưởng bị đẩy ngã, áo trong trắng như tuyết nhẹ cọ vào đống quần áo hỗn độn trên mặt đất, mái tóc đen bóng mượt lướt qua cái gáy trắng nõn, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vài phần kinh hoảng.
“Ngươi làm gì?!”
Chu Huyền Lan đè lại cổ tay gầy gầy, mi mắt buông xuống, ánh mắt thâm thúy u ám dừng trên mặt y.
“Sư tôn.”
Nghe tiếng, Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người.
Chu Huyền Lan nhìn y chằm chằm: “Tình duyên của Sư tôn, ta không không chấp nhận.”
Thẩm Lưu Hưởng: “?”
Y cảm thấy tiếc cho người này, tuy rằng lớn lên tuấn tú, vậy mà đầu óc lại có bệnh. Y không có đồ đệ, cũng không tính nhận đồ đệ.
Huống hồ liền tính là đồ đệ đi nữa, thì tình duyên của Thẩm Lưu Hưởng y, dựa vào đâu đến lượt đồ đệ......
Cằm đột nhiên bị kéo căng, một luồng nhiệt ấm áp dán lên cánh môi.
Suy nghĩ của Thẩm Lưu Hưởng tan rã, hơi hơi mở to mắt.
Ngón tay Chu Huyền Lan luồn vào mái tóc y, cúi đầu khẽ chạm lên khóe môi mềm mại, nhìn chăm chú vào đôi mắt phượng đang lộ ra vài phần kinh ngạc.
“Sư tôn nhìn ta xem, ta không đẹp hơn cái trứng to vừa đen vừa xấu kia sao?”
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, chớp chớp mắt.
Quả thật đẹp mắt, hơn nữa người này cho y một loại cảm giác quen thuộc không nói nên lời. Trong khi giao thủ, cảm giác được rõ ràng đối phương vẫn luôn lưu thủ, sợ y bị thương.
Trầm mặc một lát, Thẩm Lưu Hưởng gật đầu.
Thành thật nhỏ giọng nói: “...... Vẫn là ngươi giống tiểu yêu tinh hơn."