Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng

Chương 42: Có thể tiếp tục theo đuổi chú nhỏ



Tạ Hành Dữ nghẹn họng: “…Ở nhà, không mang đến.”

Tạ Hà “Ồ” một tiếng rồi không nói gì nữa. Những ngày trước anh đều rơi vào trạng thái tinh thần thiếu năng lượng, không nhận ra chiếc cốc được dùng ở bệnh viện khác với chiếc ở nhà. Hiện tại nhớ đến nên thuận miệng hỏi.

*Ôi hóa ra nó là cốc giữ nhiệt chứ không phải bình giữ nhiệt mọi người ạ, tội lỗi quá, mình sẽ đi sửa lại nhé TT

Nhưng Tạ Hành Dữ dường như có suy nghĩ sâu xa hơn: “Chú nhỏ… thích cốc giữ nhiệt kia như vậy sao?”

“Hả?” Tạ Hà hơi mờ mịt “Chỉ là quen dùng loại cốc đó, trước đây…”

Suýt nữa thì anh đã nói ra “Trước đây đi dạy học anh cũng dùng loại cốc này, giữ nhiệt hiệu quả vừa đủ để anh dạy trong một tiết, rất tiện lợi”. Anh nhanh chóng mím môi, nuốt nửa câu sau vào bụng. Anh thầm nghĩ bị bệnh đúng là dày vò người, khiến anh suy nghĩ không rõ ràng, chút nữa thì đã nói ra lời không nên nói rồi.

Tạ Hành Dữ không đợi được đoạn sau, nghi hoặc nhìn anh. Tạ Hà không nói nhiều lời nữa: “Tôi muốn ngủ.”

“Được.” Tạ Hành Dữ giúp anh đắp chăn đàng hoàng “Con đi tắm rửa, chú nhỏ ngủ ngon.”

Bởi vì cơ thể thoải mái nên Tạ Hà rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau khi tỉnh lại anh phát hiện ——

Đầu giường có thêm một chiếc cốc giữ nhiệt rất quen thuộc.

*

Bệnh của thầy Tạ kéo dài hai mươi ngày, vì thể chất kém nên hồi phục cũng rất chậm. Sau khi ở bệnh viện suốt một tháng, cuối cùng Khương Hoài cũng đồng ý cho anh xuất viện.

Hôm nay, Tạ Hành Dữ giúp anh làm thủ tục xuất viện, còn tài xế thì đã chờ ở dưới tầng từ sớm. Trong những ngày nằm viện vừa rồi, về cơ bản anh đều nghỉ ngơi, các chức năng cơ thể cũng đã hồi phục một chút, đi lại cũng không cần phải đỡ. Nhưng Khương Hoài vẫn khuyên anh sau khi về nhà rồi thì tiếp tục nghỉ ngơi, không được mất cảnh giác vì đã chữa khỏi bệnh viêm phổi.

Tạ Hà thầm nghĩ kể cả anh muốn buông thả thì Tạ Hành Dữ cũng sẽ không cho anh cơ hội. Trong khoảng thời gian vừa rồi, tên nhóc thúi này trông anh rất chặt. Lúc tinh thần anh đã tốt rồi, anh muốn ngủ muộn một chút cũng không được. Mỗi ngày đều bị bắt đi ngủ đúng mười giờ tối, một phút cũng không thể trì hoãn.

Giờ này phút này, thầy Tạ đã bị giam giữ trong phòng bệnh một tháng cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài. Anh đứng ở cửa nhìn xung quanh một lúc, cảm thấy cảnh vật đã trở nên xa lạ hơn nhiều. Khi anh nhập viện thì mùa hè vẫn chưa hoàn toàn trôi qua, mà khi anh xuất viện thì trời đã vào thu rồi.

Trong sân viện có vài cây bạch quả, mép lá của chúng đã bắt đầu chuyển vàng.

“Sao chú nhỏ không lên xe?” Tạ Hành Dữ thấy anh ngẩn ngơ hồi lâu, bước nhanh về phía trước “Mau lên xe, bên ngoài lạnh lắm.”

Tạ Hà bị cậu đẩy lên xe, thầm nói mới đầu tháng mười nghĩa là trời có gió và có chút lạnh thôi, căn bản là chưa đến mức “lạnh”. Anh định nói không cần chuyện bé xé ra to như vậy, vừa mở miệng liền bị một trận gió quỷ từ đâu thổi tới, ho khan vài tiếng.

Tạ Hành Dữ sa sầm mặt lại: “Lại ho, nên để chú ở lại thêm nửa tháng thì hơn.”

Tạ Hà vội vàng che miệng mình lại.

Mặc dù đã trị hết viêm phổi, nhưng dù sao cũng đã bị bệnh một thời gian nên “Cơn ho lịch sử” cũng không thể tránh được. Nhưng cún nhỏ Tạ vừa nghe anh ho thì rất căng thẳng, như thể để lại di chứng.

Thầy Tạ không dám nói lời nào. Anh ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm phong cảnh dọc theo đường đi. Nằm viện một tháng, thành phố dường như trở nên xa lạ. Khi trở về biệt thự nhà Tạ, anh còn không nhận ra đây chính là nhà của mình.

Điều này khiến anh hơi bất ngờ, anh thầm nói mình bị bệnh không làm tổn thương đến não chứ, khả năng nhận thức còn gặp trở ngại sao? Anh nhìn lại mới phát hiện cây cối trong vườn đã khác hẳn trước đây, từ cây cảnh mùa hè biến thành cây cảnh mùa thu.

Tạ Hà: “…”

Gia đình giàu có có khác, cây trồng trong sân còn phải mỗi năm thay bốn lần.

Anh bước vào thì thấy cả nhà anh cả đều ở nhà, ngày cả Tạ Tu Quân cũng đến. Lão gia đang ngồi trên ghế sô pha, trêu chọc mèo đen mà con trai mình nuôi.

Mèo mẹ lười biếng nằm trên sô pha, không muốn chơi đùa với ông. Còn mèo con lại hăng hái bò lên người ông, phát ra tiếng kêu meo meo non nớt.

Tạ Hà có chút kinh ngạc, không ngờ Tạ Tu Quân lại đến đây, gọi theo bản băng: “Cha.”

Mèo đen dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, đột nhiên đứng dậy nhảy ra khỏi ghế sô pha. Nó bước đến bên chân anh, khịt mũi ngửi ngửi sau đó kêu meo meo với anh, còndùng móng tay kéo ống quần như thể hỏi anh tại sao lâu rồi mà không trở lại thăm nó.

Tạ Hà cúi người bế con mèo lên, tuy rằng thân thể còn rất yếu nhưng ôm mèo thì lúc nào cũng không thành vấn đề. Sau đó nghe thấy Tạ Tu Quân nói: “Thế mà nó rất thân thiết với con. Cha chọc nó mà nó chẳng để ý gì cả.”

Tạ Hà mỉm cười, sắc mặt vẫn rất tái nhợt, toàn thân lại gầy đi, giống như vừa khỏi bệnh nặng.

Tạ Tu Quân nhìn anh, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng. Ông không nhịn được bước lên chạm vào bờ vai của anh, chỉ cảm thấy người này cực kỳ gầy yếu, như chỉ cẩn chạm vào một chút sẽ tan vỡ: “Tiểu Hà, con phải nghỉ ngơi thật tốt. Con còn trẻ như vậy mà cơ thể yếu như này thì không được. Ăn nhiều cơm, bổ sung dinh dưỡng nhiều vào để còn béo nhanh lên, con gầy quá.”

Tạ Hà bị ông nói làm cho ngượng ngùng, vội vàng nói: “Con biết rồi, cha.”

Tạ Tu Quân gật đầu, nhìn thấy con trai tinh thần tốt, liền cảm thấy an tâm. Ông ôm mèo con đưa cho anh: “Cha về bên kia trước đây.”

“Cha không ở lại ăn cơm sao?”

“Mấy đứa tuổi trẻ ăn cùng nhau, một ông già như cha vào làm gì.”

Tạ Hà nhìn tóc mai bạc phơ của ông luôn cảm thấy bóng lưng có chút cô đơn. Trong trí nhớ của nguyên chủ, hình như từ khi vợ của Tạ Tu Quân qua đời, ông không bao giờ cùng con trai ăn cơm nữa.

Anh muốn điều gì đó để giữ ông lại: “Đúng rồi cha, ngài đã xem qua bản cam kết chưa?”

Tạ Tu Quân dừng lại: “Bản cam kết gì?”

“Là…”

Tạ Cẩn đột nhiên từ bên cạnh đi ra: “À không có gì. Tiểu Hà mới ra viện vẫn nên chú ý giữ gìn sức khỏe. Mấy chuyện không quan trọng đó nói sau.”

Tạ Hà thầm nghĩ sao có thể gọi là chuyện không quan trọng. Hơn nữa giữ gìn sức khỏe là giữ gìn sức khỏe, hai cái này không mâu thuẫn với nhau đúng không?

Chờ Tạ Tu Quân đi rồi, anh mới hỏi: “Anh, không phải anh vẫn chưa đưa cho cha xem chứ?”

Tạ Cẩn chột dạ, cố ý nói gần nói xa: “Tiểu Hà, hôm nay vì chúc mừng em xuất viện nên anh và chị dâu em đều tự mình xuống bếp đó. Chốc nữa em ăn nhiều một chút, cho anh chị ít mặt mũi.”

Vừa dứt lời, giọng Lâm Vãn vọng ra từ trong bếp: “Anh đừng có dát vàng lên mặt, anh tự xuống bếp thì ngoài làm vướng víu ra còn có thể làm gì? Để anh cắt một miếng khoai tây mà nhìn anh cắt gì này, có thể làm khoai tây chiên luôn ấy chứ.”

Tạ Cẩn lập tức bất mãn, chạy vào phòng bếp: “Oài, anh đã nói em đừng trách mắng anh trước mặt Tạ Hà mà. Anh không cần mặt mũi sao?”

Tạ Hà không còn cách nào khác nghe “tiếng cãi vã” của anh trai và chị dâu, đột nhiên cảm thấy cuộc sống này cũng không tệ lắm. Có lúc trầm lặng sôi nổi, cũng có lúc cãi vã huyên náo, và hòa giải cũng là một loại niềm vui.

Nhưng… Nếu là một cuộc tranh cãi như “nhật ký dẫn đến vụ án giết người” thì thôi đừng đến. Anh chỉ là một con cá ướp muối yếu đuối thôi, không chịu nổi dày vò lớn vậy đâu.

Từ từ.

Sao anh lại móc nối loại chuyện này với Tạ Hành Dữ?

Thầy Tạ lắc lắc đầu, xoay người vào trong nhà tắm tắm rửa. Cảm nhận trực quan nhất mà căn bệnh này mang lại cho anh là thể lực giảm sút nghiêm trọng, cơ thể đặc biệt dễ dàng mệt mỏi. Một đường từ bệnh viện về nhà đã làm anh đau nhức toàn thân, cởi quần áo thôi cũng thấy khó khăn.

Anh lặng lẽ thở dài, nghĩ cơ thể hai mươi tám thật giống tám mươi hai. Anh đặt mắt kính sang một bên, mở vòi hoa sen ra tắm.

Cũng không dám tắm quá lâu, sợ mình tắm nửa chừng sẽ bị ngất xỉu.

Hơi nước trong phòng tắm bốc lên nghi ngút, phổi vừa khỏi bệnh lại hơi khó thở. Anh vội vàng thay quần áo rồi từ trong đó đi ra, ho khan hai tiếng rồi đeo kính lên. Sau đó nhìn thấy Tạ Hành Dữ sắc mặt âm u đứng ở cửa: “Không phải nói chú nhỏ chờ cơm nước xong thì hẵng đi tắm sao? Tắm xong đói bụng ngất đi thì sao bây giờ?”

Tạ Hà run lên, bản năng bắt đầu chột dạ, nhỏ giọng giải thích cho bản thân: “Từ bệnh viện về rất không thoải mái nên tôi mới đi tắm —— Tôi thật sự khỏe rồi, có thể kiên trì, không cần cậu giúp tôi tắm nữa.”

Tạ Hành Dữ kéo anh ra khỏi phòng tắm, đẩy anh lên giường. Cậu giữ anh lại rồi bắt đầu lau tóc cho anh: “Tóc cũng không lau khô, đây là đợi bị cảm lạnh sao?”

Tạ Hà càng thêm chột dạ: “Ra rồi lại lau tiếp… Không giống nhau sao?”

“Chú nhỏ không đứng được đúng không? Chú không có sức kiên trì để lau tóc cho xong, còn nói mình không sao không cần chăm sóc?

Tạ Hà muốn nói gì đó, vừa định nói thì bên tai vang lên tiếng máy sấy tóc, anh đành phải rụt cổ, ngậm miệng lại.

Tên nhóc Tạ Hành Dữ sao lại thế này?

Sao lại ngang ngược như vậy?

Anh bị cún nhỏ Tạ giữ chặt lại, chạy cũng không chạy được. Anh cảm thấy mình hồ đồ đến hỏng bét rồi, ngay cả cháu trai cũng có thể tùy tiện bắt nạt anh.

Bỗng nhiên tầm mắt của anh dừng ở đầu giường: “Đây là cái gì?”

Trên đầu giường có một thứ mới mẻ mà trước đây anh không có, chắc chắn không phải anh mua. Thế nhưng nó lại xuất hiện trong phòng một cách kỳ lạ.

Đó là một vật được làm bằng tay và nhìn rất sống động. Hai người nhỏ phiên bản chibi rông giống anh và Tạ Hành Dữ, còn có thêm tai và đuôi động vật. Tạ Hành Dữ là một con chó nhỏ màu đen… hoặc là sói, còn anh lại là một con mèo trắng.

Hai bức tượng được cắm vào cùng một đế và có thể rút ra riêng biệt. Anh cầm chúng trên tay nhìn nhìn, phát hiện “Mèo Tạ Hà” đỏ mặt mà “Cún Tạ Hành Dữ” có hàm răng nanh sắc nhọn, bộ dáng rất muốn ăn thịt anh.

Nhưng thật ra nó rất… tả thực.

Lỗ tau anh bất giác đỏ lên, cứ như vậy đưa tay ho khan một tiếng: “Cậu mua à?”

Tạ Hành Dữ tắt máy sấy tóc: “Không phải mua, là quà tặng hoạt động lễ Thất Tịch ngày trước —— Chú nhỏ không nhớ sao?”

Sau lời nhắc của cậu, Tạ Hà cuối cùng cũng nhớ ra “Thử thách động tâm ngày Thất Tịch” xui xẻo kia. Lỗ tai anh càng đỏ hơn, ấp úng nói: “Ồ… Ồ.”

Tạ Hành Dữ: “Nó được chuyển đến nhiều ngày trước rồi, nhưng chú nhỏ vẫn luôn ở bệnh viện nên con chưa nói. Còn có một video kỷ niệm lúc đó cũng được gửi đến, con xem xong cảm giác biên tập cắt nối khá tốt, cũng có một phần hoàn chỉnh chưa cắt. Dù sao chú nhỏ ở nhà nghỉ ngơi cũng không có việc gì làm, lúc nào nhàm chán có thể lấy ra xem xem.”

Tạ Hà nghĩ đến những câu hỏi kia, còn bị trói ở trên ghế che mắt lại chờ Tạ Hành Dữ đến cứu. Anh nhịn không được nuốt nước miếng, hoang mang lúng túng quay mặt đi: “A, không… không cần.”

Người tổ chức sự kiện này đúng là thiên tài, ai mà muốn nếm trải mùi vị đó hết lần này đến lần khác! Làm một món quà nhân vật lưu niệm thì cũng thôi đi, còn gửi video thu hình… Không lẽ có ai có thể xem nó như một bộ phim nhỏ trong lúc làm chuyện đó sao?

Thầy Tạ vội chuyển chủ đề: “Cái đó, cậu đưa tôi mấy đồ của tôi đi. Quần áo, cốc giữ nhiệt, và… nhật ký.”

“Quần áo đều mang đi giặt rồi. Cốc giữ nhiệt con nhờ chú Tần đi khử trùng một chút rồi mới dùng. Nhật ký… ở đây.”

Tạ Hành Dữ vừa nói, vừa lấy ra cuốn nhật ký trong túi kín. Cậu nhìn về phía đối phương, vô cùng thành thạo đổi thành dáng vẻ đáng thương cầu xin: “Chú nhỏ… có thể tha thứ cho con được không?”

Tạ Hà cầm lấy sổ nhật ký, khó hiểu nói: “Không phải tôi đã tha thứ cho cậu từ lâu rồi sao?”

“Vậy” Đôi mắt Tạ Hành Dữ lập tức sáng ngời “Như vậy có nghĩa là con có thể tiếp tục theo đuổi chú nhỏ đúng không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv