Đây là nơi ở của Nhiếp Chính Vương, xung quanh đều là thủ hạ của Lục Vân Vãn.
Chu Huyền Chu hiểu rõ hơn ai hết rằng, hắn không có khả năng sống mà giết chết đối phương.
Nhưng vừa rồi, hắn nhìn được hứng thú và chờ mong vô cùng nồng đậm trong mắt Lục Vân Vãn.
Chu Huyền Chu lập tức hiểu ra - so với một cái xác, một người thực sự dám giết Nhiếp Chính Vương, càng có thể khơi dậy cảm xúc của Lục Vân Vãn nhiều hơn.
Hắn quyết định đánh cuộc một phen.
Nhân ngư chịu đựng đau nhức, từ từ siết chặt năm ngón tay.
Trong chớp mắt, cổ Lục Vân Vãn bị siết chặt, nhưng cảm giác hít thở không thông chẳng những không làm cho y khẩn trương, ngược lại làm y thích thú.
Chỉ bằng mười phút ngắn ngủi, Sở Huyền Chu đã có thể bắt được một mặt cố chấp mà y cố ý lộ ra, còn rất biết lợi dụng nó.
Thật không hổ là nhân vật chính!! Thật là thông minh, gút chóp! =))
Lục Vân Vãn không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng, y vẫn nhắm mắt như trước, từ từ dang tay ra.
Đám người áo đen đứng tại chỗ, cắn chặt răng không dám tiến về phía trước.
Theo cơ bắp căng chặt, vết thương trên cánh tay trái Sở Huyền Chu một lần nữa vỡ miệng.
Máu tươi trào ra từ vết thương, trượt dọc theo cánh tay hắn hướng về phía làn da tái nhợt của Lục Vân Vãn... cuối cùng biến mất dưới cổ áo lụa đen.
Khuôn mặt của Lục Vân Vãn không còn chút huyết sắc, y như pho tượng sứ đẹp đẽ, ngây thơ chờ đợi phán quyết của số phận.
Chu Huyền Chu cảm thấy mình như thể chỉ cần một chút lực... là có thể phá vỡ y.
Cảm giác tê dại trên sống lưng đột nhiên lấn át cơn đau, những cảm xúc xa lạ tràn ra khỏi tâm trí Chu Huyền Chu.
"Bịch —"
Một giây sau, cánh tay đầy vết thương nặng nề rơi xuống. Người cá mất quá nhiều máu cuối cùng vẫn không thể giết chết Lục Vân Vãn.
Dây cáp lượng tử trên người Sở Huyền Chu rụt trở về, hắn không hề phòng bị ngã mạnh xuống vũng máu loãng trên mặt đất.
"Điện hạ, ngài thú vị hơn tôi tưởng." Lục Vân Vãn vuốt nhẹ vệt xanh tím mới xuất hiện trên cổ, cúi người dùng ngón tay nâng cằm thiếu niên lên.
"Tinh tế có mấy trăm tỷ người ngày đêm ngóng trông tôi chết, nhưng bề ngoài bọn họ chỉ có thể giả bộ cung kính thuận theo, hoặc là ở sau lưng nguyền rủa vô dụng. Chỉ có cậu*, dám bóp cổ tôi."
*Ở đây, LVV bỏ kính ngữ.
Giọng Lục Vân Vãn mang theo ý cười, hơi khàn khàn.
Giống như một cái móc, câu tới câu lui trên trái tim Sở Huyền Chu —— Y biết, mình đánh cuộc đúng rồi.
Tầm mắt Sở Huyền Chu dừng ở cổ đối phương.
Tuy không thể giết chết Nhiếp Chính Vương, nhưng động tác dốc hết toàn lực của hắn vẫn để lại dấu vết dữ tợn trên làn da Lục Vân Vãn.
Sở Huyền Chu cắn chặt môi dưới, hắn hậu tri hậu giác ý thức được, mình dường như thiếu chút nữa sẽ giết chết người trước mắt.
"Xin, xin lỗi......" Trầm mặc một lúc lâu, Sở Huyền Chu gian nan mở miệng.
Tinh thần lực chưa thức tỉnh, chưa từng trải qua lưu vong hắc hoá, Sở Huyền Chu quả nhiên giống với mô tả trong "Đế Quốc Nhân Ngư", khi bình tĩnh luôn suy xét lại hành động và suy nghĩ của chính mình.
Lục Vân Vãn lắc đầu hỏi ngược lại hắn: "Tại sao điện hạ lại xin lỗi?"
Sở Huyền Chu rũ mắt, lông mi che đi đôi mắt tím yêu dị, gương mặt của hắn nhìn qua đặc biệt thuần tịnh: "Tôi không nên động thủ đả thương..."
"Không."
Ngón trỏ mảnh khảnh đặt lên môi Sở Huyền Chu, ngăn cản câu nói chưa dứt của hắn.
"Cậu không nên vì chuyện này mà nói xin lỗi với tôi." Lục Vân Vãn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dấu răng trên môi Sở Huyền Chu, y nói, "Cậu nên vì không thành công giết chết tôi, mà xin lỗi chính mình."
Môi Sở Huyền Chu khẽ run.
Cuối cùng cũng lừa được! Nhìn thấy phản ứng của vai chính, Lục Vân Vãn lập tức nhấn like cho diễn xuất của mình.
Nhưng mà nghiện diễn quá độ nên y không nhìn thấy, trong nháy mắt, đôi mắt tím giấu dưới hàng mi dày kia, kỳ thật bình tĩnh không thể tưởng tượng, thậm chí còn ẩn chứa vài phần phỏng đoán cùng tính toán.
Tiểu thuyết có viết rằng, nhân ngư có thể tồn tại trong bất kỳ điều kiện khắc nghiệt nào và họ có khả năng thích ứng đáng kinh ngạc.
Nhưng nó không viết, "khắc nghiệt" này không phải chỉ chỉ mỗi môi trường tự nhiên.
Là một đứa con riêng của hoàng thất không có tinh thần lực, bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành vũ khí sống sót của Sở Huyền Chu —— kể cả yếu thế.
Hắn sớm đã sử dụng "vũ khí" một cách nhuần nhuyễn, như lẽ nó phải như vậy.
"Điện hạ, chúng ta giao dịch đi." Lục Vân Vãn lần thứ hai cúi người, ở bên tai Sở Huyền Chu nói.
Chỉ vài phút trước, khi Sở Huyền Chu bóp cổ y, bậc thầy quản lý thời gian Lục Vân Vãn đã lên kế hoạch cho tương lai của mình—
Ngay cả lão hồ ly ngàn năm như nguyên chủ, cũng chết thảm trên tay Sở Huyền Chu, càng đừng nói đến bản thân y!
Ngoại trừ việc đứng về phía nhân vật chính càng nhanh càng tốt, nhất định phải ở thời điểm cánh chim của hắn chưa đủ mạnh, y sẽ mang theo tiền tài mười đời tiêu không hết chạy trốn.
Làm một người "nghèo" bình thường chỉ có tiền không tốt sao?
Lục Vân Vãn nhớ rõ, trong tiểu thuyết đã viết: Trong đế quốc bị nhân ngư cai trị này, nhân loại từ trước đến nay luôn bị áp bức, phân biệt đối xử.
Thẳng đến khi Sở Huyền Chu đăng cơ mới có chút thay đổi.
Cho nên vì cuộc sống sau này, trước khi chết bỏ chạy, y còn phải giúp Sở Huyền Chu thuận lợi leo lên ngôi vị hoàng đế.
"Giao dịch?" Sở Huyền Chu chậm rãi ngước mắt lên, nhìn về phía Lục Vân Vãn.
Toàn tinh tế đều biết, không ai có thể chiếm được ngon ngọt từ tay Lục Vân Vãn.
Tất cả giao dịch từ trước đến nay, y đều kiếm được không lỗ.
Theo bản năng, ánh mắt của Sở Huyền Chu loé lên tia kháng cự.
Tuy nhiên ngay khi Lục Vân Vãn đứng dậy, định nói ra mấy lời mình vừa bịa thì có chuyện xảy ra —
Phòng giam âm u chợt sáng lên, một luồng sáng mạnh đột ngột chen vào, chiếu lên khuôn mặt không chút huyết sắc của Lục Vân Vãn.
Y nheo nheo mắt, còn chưa kịp nhìn ra là ai đã nghe thấy một trận mắng chửi.
"Lục Vân Vãn! Cái tên phản đồ, bắt ông đây để đến dự đám tang của anh hay sao?" Một người đàn ông tóc nâu, gương mặt tô tô vẽ vẽ, nghiêng ngả lảo đảo bị thủ hạ của Lục Vân Vãn đẩy vào.
???
Này lại là ai? Rốt cuộc nguyên chủ đã bắt bao nhiêu người vậy?!
Lục Vân Vãn bối rối một giây, sau đó bắt đầu điên cuồng hoài nghi nhân sinh.
Người tới nhìn y, mắng càng thêm hăng say: "Phản đồ! Nghe nói anh thiếu chút nữa là ngỏm, ngay cả cơ giáp cũng không khởi động được, đúng là đáng đời mà*!" Dứt lời liền cười lớn.
*Gốc là "đại khoái nhân tâm" – ý chỉ việc khiến người ta cảm thấy sung sướng, nhưng tui để như này cho gọn.
Không đợi Lục Vân Vãn suy nghĩ cẩn thận ý tứ trong lời nói của gã, thủ hạ đã dứt khoát kề súng vào cằm người nọ: "Im lặng một chút!"
Cuối cùng gã ta cũng im lặng.
Đúng vào lúc này, Lục Vân Vãn nhìn rõ bộ đồng phục phòng thí nghiệm xám tro trên người gã, cùng với một dòng chữ nhỏ in trên ngực bộ đồ: Đại học Khoa học kỹ thuật Đế quốc, Tống Phi Diễn.
.... Thật đúng là ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ*.
*Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ: nhà đã dột lại còn gặp mưa suốt đêm – ý nói những điều bất hạnh/xui xảy ra liên tiếp.
Tống Phi Diễn: Nhân vật có tiếng trong lĩnh vực nghiên cứu tinh thần lực, mở đầu đã bị bắt vì dám công khai chửi rủa Lục Vân Vãn, mãi đến mấy chục chương sau mới được nhân vật chính cứu ra, trở thành cánh tay phải của đối phương.
Hận ý của Tống Phi Diễn đối với Lục Vân Vãn tuyệt đối không nhỏ hơn Sở Huyền Chu.
Trong nguyên tác, chính miệng gã từng nói —— cho dù nhân vật chính không giết Nhiếp Chính Vương thì gã cũng sẽ động thủ.
Đối với chuyện này, Lục Vân Vãn chết lặng.
Dù sao thì kịch bản "tình yêu cố chấp" này cũng chỉ có thể sử dụng một lần, tiếp theo bảo y phải bịa chuyện như nào đây??
Y nhanh chóng đảo mắt xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Sở Huyền Chu.
Nếu Lục Vân Vãn nhớ không lầm... trong "Đế Quốc Nhân Ngư" có viết một câu tóm lược, Sở Huyền Chu từng nặc danh liên lạc với Tống Phi Diễn, thử kích hoạt tinh thần lực.
Lục Vân Vãn bừng tỉnh.
Y biết phải làm gì rồi!
Việc truy bắt Tống Phi Diễn là trái pháp luật, cái nồi này ném thế nào cũng không thể rớt nên y không thể bị hận vô ích được.
Người cũng đã bắt, vậy phải tận dụng cho đáng thôi!
Lục Vân Vãn tới bên cạnh Tống Phi Diễn, nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ vào súng lượng tử, thờ ơ hỏi: "Cho nên giáo sư Tống tới là muốn chôn cùng ta?"
"Anh thực sự dám giết—" Tống Phi Diễn nói một nửa, liền đem mấy chữ phía sau nuốt trở về.
Hiển nhiên, Lục Vân Vãn dám.
Ngón tay Lục Vân Vãn chạm lên cò súng lượng tử, chỉ cần nhẹ nhàng ấn một cái, Tống Phi Diễn có thể ngậm miệng vĩnh viễn.
Mọi người đều nín thở.
Nhưng vào lúc này, Lục Vân Vãn bỗng nhiên cảm thấy mình như đang bị một con quái thú theo dõi.
Ngón tay y dừng lại, thiếu chút nữa ấn vào cò súng.
Không kịp suy nghĩ sâu xa, bên tai Lục Vân Vãn truyền đến một thanh âm hơi suy yếu: "... Nhiếp Chính Vương đại nhân, giao dịch vừa rồi, tôi đáp ứng ngài."
Người cá với mái tóc dài trắng bạc cùng vết máu khô dính trên má nhưng nhìn hắn không hề chật vật: "Hy vọng ngài không... Khụ khụ... Giết giáo sư Tống." Sở Huyền Chu gian nan ngẩng đầu lên.
"Điện hạ còn chưa hỏi tôi là giao dịch." Lục Vân ngoài miệng do dự nhưng ngón tay đã rời khỏi cò súng.
Đây là điều y đang chờ!
Nếu muốn thuận lợi đăng cơ, tinh thần lực của Sở Huyền Chu nhất định phải thức tỉnh, Tống Phi Diễn vừa hay là chuyên gia trong lĩnh vực này.
Mục đích của Lục Vân Vãn là hù doạ gã một chút, sau đó chờ Sở Huyền Chu cúi đầu cầu xin mình, tiếp theo thuận lý thành chương buông tha Tống Phi Diễn — dù sao nhân vật chính cũng sẽ không buông tha bất kỳ hy vọng nào để có thể thức tỉnh tinh thần lực.
"Chuyện đó không quan trọng." Sở Huyền Chu nói.
"Không." Lúc này, vẻ mặt của Lục Vân Vãn hiếm khi nghiêm túc, y nhìn sâu vào mắt Sở Huyền Chu.
Bất kể là Tống Phi Diễn đang bị súng lượng tử chĩa vào, hay là thủ hạ đang dùng ánh mắt sùng kính sợ hãi nhìn y, toàn bộ đều bị Lục Vân Vãn ném sang một bên.
Lục Vân Vãn mỉm cười với Sở Huyền Chu, nụ cười rạng rỡ và ngây thơ hơn bao giờ hết.
Ngay cả Sở Huyền Chu cũng bị nụ cười ấy "đâm" một cái.
Hiếm khi hắn lại sinh ra một tia chờ mong đối với những lời Lục Vân Vãn chuẩn bị nói ra. Ngôn Tình Hay
Lục Vân Vãn bước tới, cúi người dán môi bên tai Sở Huyền Chu, thanh âm y giống như một cái móc câu bạc, câu mạnh vào trong lòng Sở Huyền Chu.
Lúc này, Lục Vân Vãn như một kẻ liều mạng một lòng muốn tìm kiếm kích thích:
"Nội dung của giao dịch là ở lại bên cạnh tôi, học cách giết Lục Vân Vãn."
"Muốn giết chết Lục Vân Vãn, cái điện hạ thiếu không phải là lực lượng, mà là quyền lực."
"Quyền lực có thể thỏa mãn tất cả nguyện vọng của điện hạ, kể cả việc... tự tay đưa Lục Vân Vãn lên pháp trường."
Toàn bộ máu trên mặt đất phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của Lục Vân Vãn. Y đưa ra một lời khuyên tồi tệ hệt như rắn độc dụ dỗ Adam và Eve ăn vụng trái cấm trong vườn địa đàng.
Trái tim Sở Huyền Chu đập loạn xạ.