Diệp Thu Đồng đời trước có cuộc sống khó khăn nguyên nhân là do cha mẹ cực phẩm trong nhà.
Nàng không phải là người cực đoan, nàng cũng biết không phải tất cả mọi người ai cũng đều kỳ ba giống như cha mẹ nàng, cuộc sống của nàng cũng không phải là vô vọng.
Nàng cảm thấy rằng chỉ cần thi đậu vào trường đại học lý tưởng, là có thể rời khỏi nhà và sống một cuộc sống bình thường. Vì vậy, kỳ thi tuyển sinh đại học của nàng chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại.
Nàng vừa được sinh ra là một bé gái, liền được đưa đến nông thôn để sống cùng với bà của mình. Sau này, khi ra ngoài đi học, lần nào gọi điện bà cũng hỏi về thành tích của nàng, bà cũng đã già rồi, bà không muốn chết cũng vì không yên tâm cho cháu gái được.
Nếu không được bà cầm thẻ hưu trí trên tay gửi tiền cho nàng theo ý của cha mẹ, có lẽ Diệp Thu Đồng sẽ không thể học được lên đến cấp ba, nàng sẽ phải đi làm công nhân để kiếm tiền.
Mà cũng vì bà không chịu giao ra thẻ hưu trí cho cha mẹ nàng, nên dẫn tới cha mẹ nàng vô cùng chán ghét bà, đến mức bỏ mặc một cụ già 80 tuổi ở nông thôn chẳng hề quan tâm.
Diệp Thu Đồng cắn răng học tập, vì bản thân nàng, và cũng vì bà của nàng.
Với suy nghĩ như vậy, Diệp Thu Đồng đã phải chịu áp lực tâm lý rất lớn trong suốt những năm cấp 3. Nành không nhận được sự an ủi từ gia đình nên phải tìm cách giải tỏa áp lực.
Nàng sợ tốn nhiều tiền nên liền mua mấy cuốn sách giải trí ở quầy sách cũ trước cổng trường.
Cuốn sách mà nàng xuyên vào này, khi mua nó thậm chí còn không có bìa, đây cũng là cuốn sách rẻ nhất trong cả quầy hàng, nó có giá là năm nhân dân tệ, nhưng nàng lại trả giá một hồi thì chỉ cần hai nhân dân tệ là tới tay, nó rất dày, có thể đọc được rất lâu, còn đòi cái gì nữa.
Đây là một quyển nam tần sảng văn*, kể về câu chuyện của nam nhân vật chính Dung Thiên Tung từ đứa con trai của một di nương bên ngoài không được thừa nhận, đã mở ra một con đường quân lâm thiên hạ, trở thành một thế hệ anh hùng kiệt xuất trong chuyện xưa.
*Nam tần sảng văn: Thể loại truyện dành cho nam, văn chương thoải mái tự do.
Nhân vật phản diện trong cuốn sách tên là Địch Dương, là một kẻ hội tụ tất cả mọi đức tính xấu xa trên đời như vô tình lãnh khóc, khát máu, bạo ngược, ngu ngốc, là một tên hoang dâm vô đạo, một hôn quân độc tài, vân vân và mây mây. Nói tóm lại là không có điểm nào tốt.
Nào là giết cha, giết mẹ, giết năm vị ca ca, một biểu ca, một cữu cữu (cậu) ruột, mới trở thành hoàng đế.
Bởi vì làm quá nhiều việc ác, nên bị trời trừng phạt, khiến cho hắn không thể cưới được vợ, đính hôn người nào là khắc chết người ấy, đồng nghĩa cũng đã chết bảy tám người chuẩn bị làm hoàng hậu. Sau đó một vị quốc sư đắc đạo đã tính số mệnh cho hắn, nói hoàng hậu của hôn quân chỉ có thể là một hoạt tử nhân (cái xác sống, người đã chết nhưng vẫn sống).
Khi Diệp Thu Đồng đọc đến đây, liền nghĩ có lẽ đầu óc của tác giả bị nước vào, thuận miệng bịa ra một chuyện vô lý. Người sống là người sống, người chết là người chết, người chết vẫn sống, tại sao không nói luôn là vợ của bạo quân là con mèo của Schrodinger đi.
Nữ chính của cuốn sách này tên là Kỳ Triều Phi, một vị đại tiểu thư thiên kiều bá mị minh diễm (xinh đẹp và quyến rũ), nàng ước chừng xem như là vị hôn thê của bạo quân Địch Dương.
Lương Quốc công, Tống Hoài Phong, ông ngoại của bạo quân Địch Dương, vì để giải quyết vấn đề cháu ngoại không lấy được vợ, đã nghĩ ra biện pháp, là đem Kỳ Triệu Phi biểu muội của Địch Dương đính hôn với hắn, vì sợ rằng sẽ bị khắc chết một lần nữa, nên lần này không phong hoàng hậu mà chỉ phong làm hoàng quý phi.
Lúc sắp thành hôn, thì bạo quân Địch Dương lại mắc phải một căn bệnh quái lạ, cả ngày đêm không ngủ được, tính tình càng ngày càng điên cuồng, nhất là về đêm, anh như một con chó điên, thường xuyên đánh chết và làm bị thương những người hầu hạ thái giám cung nữ vô tội bên cạnh hắn.
Nữ chính Kỳ Triều Phi đành phải chờ sau khi Địch Dương lành bệnh mới có thể xuất giá vào trong cung.
Kỳ thực Kỳ Triều Phi cũng không muốn gả cho Địch Dương, nàng là một cô nương sinh ra và lớn lên trong danh môn phú quý, làm sao có thể thích một đại ma vương giết người không chớp mắt chứ.
Địch Dương tuy rằng là hoàng đế, nhưng mà Kỳ Triều Phi chỉ cần tưởng tượng khi hắn trong vòng một nén nhang công phu chính tay đâm mười mấy người, trong đó còn có năm người là ca ca ruột của hắn, liền cảm thấy hắn thật sự quả là đáng sợ.
Nhưng mà trong lòng nàng vốn dĩ cũng đã có người khác.
Khi Dung Thiên Tung còn dấu tài chưa có đắc thế, ở nhà trồng hoa loại thảo, mỗi ngày một thân bạch y như tuyết, Kỳ Triều Phi sớm đã đem lòng yêu hắn.
Cuối cùng hợp với ba năm gặp họa thiên tai, lưu dân nổi lên bốn phía, Dung Thiên Tung bị phái ra đi bình định lưu dân nổi loạn, hắn thuận theo thiên mệnh mượn lực lượng lưu dân, lấy lý do quân tình khẩn cấp lừa mở cửa cung, tìm thấy Địch Dương đang say khướt, một đao chặt bỏ đầu của hắn.
Sau khi chiếm được Tử Cấm Thành, việc đầu tiên mà Dung Thiên Tung làm là đưa Kỳ Triều Phi vào cung, sau đó lấy ngọc tỷ cướp được sắc phong nàng làm hoàng hậu, đêm đến liền cá nước thân mật, Kỳ Triều Phi nửa nằm nửa đẩy mà phục tùng.
Sách này có một nhân vật mấu chốt, chính là Lương Quốc công Tống Hoài Phong tay nắm binh quyền. Địch Dương là cháu ngoại của ông ta, Kỳ Triều Phi cũng là cháu ngoại của ông ta.
Hiện tại Địch Dương đã chết, Kỳ Triều Phi chính là đứa cháu cùng huyết mạch duy nhất của Lương Quốc công Tống Hoài Phong, Tống Hoài Phong liền lấy lại sinh khí, người chết cũng không thể sống lại.
Dung Thiên Tung lắc mình biến hóa, trở thành cháu rể của Tống Hoài Phong, nếu ngôi vị hoàng đế không cho hắn, chẳng lẽ phải cho người khác sao?
Tống Hoài Phong đành phải bất đắc dĩ mà duy trì Dung Thiên Tung đăng cơ, thật là thành cũng vì nó bại cũng vì nó.
Nam chính Dung Thiên Tung cũng coi như cho bạo quân vai ác thể diện, xây hoàng lăng, hạ táng theo nghi lễ của tiên đế, lại tìm được một người nữ tử tù có sinh thần bát tự đều là chí âm, gả cho bài vị của hắn, chính thức sắc phong Thái hậu, đem nàng nhốt ở trong lăng mộ của đế vương để tuẫn táng.
Tuy rằng nữ tù này còn sống, nhưng là bị nhốt trong mộ, cho dù là người vẫn còn sống trên thế giới này cũng tương đương như đã chết, thế cho nên vừa lúc ứng với suy luận phán đoán lúc trước là hoạt tử nhân.
Căn cứ trong sách miêu tả, Dung Thiên Tung ở trước mộ của tiên đế khóc ba ngày ba đêm, nói hắn là ứng thiên mệnh thuận dân tâm, bất đắc dĩ mới phải làm vậy, hắn đoạt thiên hạ không phải vì cái gì khác, chỉ là vì không muốn cô phụ tình yêu của nữ chính Kỳ Triều Phi đối với hắn.
Khiến cho Kỳ Triều Phi cảm động đến rối tinh rối mù, từ đây kiên quyết lôi kéo nhà mẹ đẻ duy trì cho bá nghiệp đế vương của Dung Thiên Tung.
Bản thân Dung Thiên Tung cũng là người sát phạt quyết đoán, cứu mọi người trong thiên hạ khỏi móng vuốt của bạo quân, cuối cùng trở thành một thế hệ Minh Quân.
Tuy nhiên đây lại là thể loại truyện nam, cho nên sau này nhất định sẽ mở ra hậu cung, đương nhiên vẫn là cho nữ chính Kỳ Triều Phi mặt mũi, để đứa con do nàng sinh ra trở thành Thái tử.
Đặc điểm lớn nhất của quyển sách này chính là cả một biển nước.
Mặc dù quyển sách rất dài, thời gian đọc cũng rất lâu, nhưng Diệp Thu Đồng vẫn dám cam đoan, trong sách tuyệt đối không có một nhân vật nào trùng tên với nàng, nếu đụng tên thì nàng chắc chắn sẽ có ấn tượng rất sâu sắc..
Nàng nghĩ nát óc, cũng không biết chính mình vì cái gì sẽ xuyên vào trong quyển sách này.
Làm một tiểu quả phụ không dính dáng gì đến cốt truyện, "Thiên hạ muôn dân trăm họ", có lẽ nàng là người đầu tiên.
Chính như lời của Chu Tự Thanh tiên sinh nói, "Náo nhiệt là của bọn họ, ta cái gì cũng không có."
Cái này tốt rồi, Diệp Thu Đồng khóc, xuyên thành vai chính ít nhất còn biết rõ cốt truyện, có thể thay đổi vận mệnh; xuyên thành vai phụ ít nhất còn biết được vận may ở đâu, có thể ôm chặt đùi vàng van xin được bay; nàng thì tốt rồi, ngay cả pháo hôi cũng không xứng, xuyên vào quyển sách này cũng chẳng để làm gì.
Làm muôn dân trăm họ trong thiên hạ được nam chính Dung Thiên Tung cứu vớt, nàng cố gắng nhớ lại một số chi tiết trong quyển sách này.
Hiện tại đã là năm thứ bảy kể từ khi bạo quân lên ngôi, dựa theo tình tiết trong sách, hắn sống không đến 25 tuổi, tức là hắn chỉ còn có thể sống thêm ba năm.
Trước hai năm thiên hạ gặp thiên tai, mất mùa, tuy rằng cuộc sống khó khăn một chút, nhưng cũng không đến mức có nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng có thể vào năm thứ ba sẽ có lưu dân làm loạn, thật ra thì lưu dân cũng đã hỗn loạn từ lâu, nhưng Võ Uy Phủ của họ chỉ cách Kinh Thành hai ba ngày đi bộ, miễn cưỡng xem như là dưới chân thiên tử, cho nên khi lưu dân đánh đến đây cũng đã là rất lâu sau đó.
Không biết là nam chính Dung Thiên Tung sử dụng phép thuật gì, hoặc là tác giả mở ra bàn tay vàng thật to, tóm lại đại quân lưu dân vốn dĩ hùng hổ, vừa nhìn thấy Dung Thiên Tung phong thái nhanh nhẹn lên sân khấu đã bị hắn thuyết phục, đi theo sau mông của hắn đánh vào kinh thành, Dung Thiên Tung một đao chặt bỏ đầu của bạo quân Địch Dương liền vào chỗ, sau đó làm hoàng đế.
Toàn bộ quá trình chồng chéo chính quyền viết như trò đùa, có thể là do tác giả bút lực không đủ mạnh, trong lòng nghĩ đến là gia quốc thiên hạ, nhưng viết ra tất cả đều như đánh nhau ở nhà trẻ.
Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ đến những điều này, sau khi Thu Đồng biết mình xuyên sách thì lập tức lo lắng, bởi vì sách không phải là thứ cần thiết cho cuộc sống, một khi nạn đói bắt đầu thì sẽ có ít người mua sách hơn, vì vậy nàng không biết có thể làm nghề chép sách này bao lâu nữa, cho nên việc phải làm bây giờ là tranh thủ những năm đói kém chưa đến, giá cả lương thực bình thường, liều mạng sao chép thêm sách và kiếm nhiều tiền hơn.
Diệp Thu Đồng lãnh rất nhiều sách bản thảo từ cửa hiệu, rồi đi mua bút và nghiên mực, dự định về nhà làm thật nhiều việc và kiếm tiền hết công suất.
Mấy thứ này đều thật nặng, vậy mà Diệp Thu Đồng vẫn một đường mang từ huyện thành trở về, mệt đến đầu đầy mồ hôi, dù sao nàng cũng ăn mặc nam trang, lập tức vén tay áo lên, lộ ra một đoạn ngắn cánh tay, thật là mát mẻ.
Về đến nhà liền gặp Đại Mãn tức phụ ngồi xổm ở cửa sân lột đậu, thấy nàng từ bên ngoài trở về lại mặc quần áo nam trang, Đại Mãn tức phụ liền lẩm bẩm một câu: "Đồi phong bại tục."
Diệp Thu Đồng vừa mở khóa, đẩy cửa ra đặt túi vải trên người xuống đất, nghe vậy liền lập tưc quay đầu, lớn tiếng hỏi: "Ta mặc quần áo nam là đồi phong bại tục, vậy theo ý của ngươi thì ta nên mặc bông hoa sặc sỡ mới không đồi phong bại tục phải không? Có phải ngươi đã quên thân phận của ta là gì?"
Diệp Thu Đồng biết rằng ở nông thôn, nếu lúc bị người khác khi dễ mà mềm yếu, cứ nhẫn nhịn, thì người ta sẽ nghĩ rằng ngươi dễ khi dễ, sau này sẽ càng có nhiều người khi dễ ngươi.
Đến lúc đó, những lúc nông nhàn bọn họ chỉ biết ăn không ngồi rồi không có gì tiêu khiển, thì sẽ đem ngươi ra tiêu khiển.
Diệp Thu Đồng nhìn chằm chằm vào Đại Mãn tức phụ cũng không hề tỏ ra yếu thế, và mắng liên tục như một vụ nổ pháo: "Ta là một quả phụ, đã không có cha mẹ, lại càng không thúc bá huynh đệ. Ta mặc quần áo của tiên phu, nhớ đến tình cảm của gia đình chồng và danh tiếng của Diệp gia, một lòng thủ tiết e ngại ai. Đâu đến lượt ngươi nói bậy sau lưng!"
"Lại nói tiếp, Diệp gia Vu Tử chúng ta cũng có vài người đọc sách, xem như là nhà lễ nghi chi hương vừa làm ruộng vừa đi học, ngươi là một vãn bối, sau lưng lẩm nhẩm lầm nhầm việc trưởng bối mặc quần áo, đây là quy củ gì."
Đại Mãn tức phụ chỉ là trong lòng không vui, lắm mồm nhiều lời một câu mà thôi, không nghĩ tới Diệp Thu Đồng như vậy không thuận theo không buông tha, nàng bị trách móc một trận rất ư là bực bội, nhưng mà Diệp Thu Đồng tính ra đúng là trưởng bối của nàng, chuyện này lại xác thật là chính mình không chiếm lý, một bản mặt già nháy mắt đỏ lên.
Tiểu Mãn tức phụ ở bên cạnh vừa bước ra dội nước bẩn vừa giặt quần áo, liền vội vàng giảng hòa "Cửu thẩm chớ trách, đại tẩu nhà ta cũng chỉ có ý tốt. Nàng thấy quần áo của Cửu thẩm có hơi rộng không vừa người nên mới nhiều lời nói thêm thôi. Nếu thím không chê thì đưa đây, ta sẽ sửa vòng eo nhỏ lại.
Diệp Thu Đồng chuyển biến tốt liền thu lại, theo xuống bậc thang:" Ngươi cũng rất bận, nên cũng không thể làm phiền, ta chỉ cần buộc một cái dây lưng ở trên eo là được. "
Nào ngờ đâu Đại Mãn tức phụ lại không hiểu rõ ràng, nhìn thấy vị đệ tức phụ quả phụ thủ tiết này càng khó chịu, âm dương quái khí nói:" Cha mẹ trên đời này cũng chưa từng thấy ai có hiếu như ngươi. "
Tiểu Mãn tức phụ tức khắc bị chèn ép ngầm không thể lên đài.
Diệp Thu Đồng cũng không vừa:" Người ta hiếu thuận với bà lão như ta có gì sai sao? Đâu giống ngươi, một bình không vang nửa bình lắc lư, đã một phen tuổi mà còn không hiểu chuyện bằng một người trẻ tuổi, trách không được đến bây giờ còn không ôm được tôn tử. "
Cãi nhau đương nhiên là nhắm vào chỗ nào đau thì chọc.
Đây đúng là nỗi đau trong lòng của Đại Mãn tức phụ, con trai cả của nàng Diệp Đường Thiết chân bị què, rất khó cưới vợ, nhưng mỗi khi nhắc tới việc cưới vợ cho đứa thứ hai Diệp Đường Trụ trước thì con trai cả liền quậy, thật làm nàng đau đầu. Muốn cho hai đứa con trai tách ra, nhưng không có nhà ở, vì thế nên kéo đến bây giờ.
Nàng ta bị đâm vào chỗ đau, tức quá, lập tức nhảy dựng lên mắng:" Nhà ta không cưới được con dâu, còn không phải do tiền cưới con dâu bị nhà ngươi mượn chưa trả. "
Tay Diệp Thu Đồng đang đóng cửa chợt dừng lại.
" Ý của ngươi là gì, lời nói cũng không thể nói bậy. Sao có thể tùy tùy tiện tiện liền nói người khác mượn tiền ngươi. "
Đại Mãn tức phụ chống nạnh một cái:" U a, ngươi vay tiền không trả lại vậy mà còn nói lý, ta có giấy vay nợ này! "
Vừa dứt lời, bà ta liền quay người đặng đặng đặng chạy vào nhà, lấy ra một tờ giấy vay nợ có ấn dấu tay màu đỏ ra:" Ngươi xem, cha chồng ngươi tự mình viết giấy vay nợ, mượn nhà ta ba lượng bạc."