Vai Ác Bạo Quân Xuyên Thành Pháo Hôi Nữ Xứng Cẩu

Chương 18: Trẫm biết chó trời sinh đều biết bơi, nhưng trẫm không phải là một con chó!



Ngay khi bức màn vừa động, các thái giám đang canh giữ bên ngoài lập tức phát hiện, các cung nhân nối đuôi nhau bưng khăn và quần áo đi vào hầu hạ Địch Dương dậy.

Địch Dương mặc xong xiêm y, ngồi ở bên cạnh bàn thảnh thơi uống lên một ly trà xanh, rồi hỏi: "Giờ này là giờ nào?"

Phúc Lai cung kính nói: "Giờ là giờ Mùi ạ. Thấy bệ hạ đang ngủ ngon, nô tài cũng không dám quấy rầy."

Địch Dương thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu: "Giờ Mùi vừa kịp lúc, buổi chiều phê tấu chương sẽ không bị trễ, nếu mà trễ thì lại bị dượng thuyết giáo."

Mỗi ngày, sau khi Hoàng đế ở thượng thư phòng phê xong tấu chương, thì sẽ được đưa đến Nội Các, Kỳ Khai Tế và các phụ chính đại thần sẽ căn cứ vào phê chuẩn của hoàng đế trên tấu chương, mà gửi đến từng bộ phận để xử lý.

Nếu phê chuẩn của Hoàng đế bị chậm trễ, tuy rằng những việc bình thường có thể để ngày hôm sau làm, nhưng tất cả các bộ ở đây sợ rằng việc cấp bách sẽ chậm trễ, không ít các quan lại sẽ phải chờ để tiếp nhận rồi xử lý.

Nếu ngày nào đó mà Địch Dương lười biếng, thì ngày hôm sau Kỳ thủ phụ sau khi hạ triều sẽ lập tức yến kiến, uyển chuyển mà khuyên nhủ hắn hãy siêng năng trong việc triều chính. Mặc dù thái độ của Kỳ thủ phụ có phần mềm mỏng hơn so với các ngôn quan kia, nhưng ông ấy cứ luôn niệm niệm niệm bên tai hắn không ngừng, giống như nửa đêm trong mùng có một con muỗi vậy, Địch Dương thật sự không chịu nổi.

Khi Phúc Lai nhìn thấy Hoàng đế mới vừa rời giường đã phải chuẩn bị phê tấu chương, đau lòng nói: "Bệ hạ chắc hẳn là đã đói bụng, để nô tài lệnh cho Ngự Thiện Phòng làm chút điểm tâm đưa đến thượng thư phòng được không ạ?"

Địch Dương sờ sờ bụng: "Nói ra thì có thể ngươi sẽ không tin, nhưng trẫm ở trong mộng đã ăn qua bữa trưa rồi. Tuy rằng hiện tại bụng này đang rỗng, nhưng trong lòng cũng không hề đói."

Vừa mới nói xong thì cái miếu ngũ tạng của hắn lại cực kỳ không cho mặt mũi mà "ọt ọt" hai tiếng.

Phúc Lai liền bật cười: "Xem ra Bệ hạ trong mộng ăn không được nhiều rồi, cho nên còn phải ăn thêm một chút mới được. Vậy Bệ hạ có muốn ăn món gì không?"

Địch Dương suy nghĩ một chút: "Ngươi biết đường đỏ rải tử không?"

Phúc Lai sửng sốt một chút: "Nô tài biết, đó là đường đỏ nấu với rải tử, ngoài ra còn có thể đập thêm vài cái trứng vào. Món đó bá tánh bình thường cho sản phụ ở cữ dùng để có sữa cho con bú, bệ hạ muốn ăn món này sao?"

Địch Dương nghe xong, lẳng lặng mà trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói: "Không, trẫm không muốn."

Quá đáng giận, nàng vậy mà lại cho trẫm đường đường là một nam tử hán ăn món của sản phụ ở cữ, vậy là quá đủ rồi!

Ngày thứ hai là ngày được nghỉ, không cần phải lâm triều, cho nên Địch Dương rất là vui vẻ, thanh niên hơn hai mươi tuổi chính là cái tuổi tham ngủ, nhưng mà mỗi ngày trời còn chưa sáng đã phải bò dậy vào triều sớm, đối với Địch Dương thật sự là một loại tra tấn, may mắn cứ cách mười ngày sẽ có được một ngày nghỉ phép, bằng không hắn thật sự muốn từ chức.

Địch Dương vội vàng đẩy nhanh tốc độ phê duyệt cho xong một đống tấu chương, nghĩ đến có thể ngủ một giấc thật đã khiến cho tâm tình của hắn rất tốt, trong lúc dùng bữa tối, hắn đã tự mình rót tự mình uống hết mấy bình rượu, chóng mặt mà đi ngủ: "Bỏ thêm hai viên Thuần Nguyên đan vào lư hương, dù cho trời có sập xuống cũng không được kêu trẫm."

Không sai, hắn chính là kẻ không học vấn không nghề nghiệp chơi bời lêu lổng ăn chơi trác táng.

Đáng tiếc trong nhà lại có ngôi vị Hoàng đế phải kế thừa, cho nên ông ngoại Tống lão tước gia đành phải "không trâu bắt chó đi cày" bắt hắn phải lên làm cái Hoàng đế này.

Phúc Lai ra hiệu cho cung nhân vén màn long sàn lên, sau khi thấy Hoàng đế đã nằm xuống, ông mới đắp chăn đàng hoàng xong rồi liền nhắc nhở: "Ngày mai là ngày nghỉ, Lương Quốc Công và phu nhân sẽ vào cung để dùng bữa tối ạ."

Địch Dương trở mình: "Đã biết."

Bây giờ đã là tháng năm, nhân lúc buổi sáng mát mẻ, ánh nắng không gắt, Diệp Thu Đồng liền thức dậy đi ra vườn tưới rau.

Sức khoẻ của con chó đen nhỏ gần như đã tốt lên nhiều, vừa đặt xuống đất nó liền giống như một con ngựa hoang đã cởi dây cương không ngừng quậy tưng bừng, thấy cũng có vài phần tính trẻ con.

Diệp Thu Đồng thấy rất buồn cười, trên tay nàng đang bận rộn làm một cái giàn cho mướp leo, cho nên cứ mặc cho con chó con chạy lung tung xung quanh, nàng chỉ hô lên: "Không được đi ra khỏi hàng rào."

Vườn rau nhỏ này được tạo nên sau khi Diệp Thu Đồng đến đây, phía sau nhà vốn là một cái nhà xí, mùa mưa bị sập, nàng lười sửa quá, nhưng thực ra thì cũng không sửa được. Hơn nữa, bản thân nàng buổi tối cũng không dám ra ngoài tiểu viện đi vệ sinh một mình, cho nên liền dứt khoát đem hết đống gạch xây cái nhà xí đó ra ngoài, lại nhặt mấy viên đá gần đó, xếp xung quanh làm vườn rau.

Nàng để lại cái hầm cầu ở vị trí ban đầu của cái nhà xí, những hôm trời mưa, nước sẽ đọng lại thành một cái vũng nước, vừa lúc dùng để tưới ruộng. Còn cái bô trong nhà để mỗi ngày đi xong rồi thì sau đó xách ra đổ ra đất trồng rau để bón cho đất màu mỡ.

Mặc dù đồ ăn của Diệp Thu Đồng trồng có hơi muộn, mùa tốt nhất để trồng nhiều loại rau cũng đã qua đi, nhưng trong thời tiết đầu hè, mọi thứ đều thịnh vượng, gieo cái gì cũng có thể nảy mầm.

Liền gieo đại rất nhiều thứ linh tinh, trong đó không chỉ có mướp, mà còn có ớt xanh đỏ, cà tím, dưa chuột, rau cải xanh, lông gà, rau nấm, vân vân.. Tùy vào trời, phụ thuộc vào ông trời có sẵn lòng thưởng cho người nói lắp hay không, có được loại nào thì ăn loại đó.

Diệp Thu Đồng trồng rau rất giỏi, sau khi mẹ nàng sinh anh trai, bà còn muốn sinh thêm một đứa con trai nữa nhưng kết quả đứa thứ hai lại là con gái, nên bà không chút do dự liền đưa nàng đến quê nhà ở nông thôn, cho nên nàng vẫn luôn sống cùng bà nội của mình ở quê cho đến khi học trung học cơ sở.

Mà nói cũng lạ, cha mẹ nàng trọng nam khinh nữ, nhưng ngược lại bà nội nàng lại đối xử với nàng rất tốt.

Nàng còn nhớ rõ bà nội trồng rất nhiều rau xung quanh hàng rào, có một loại rau Diệp Thu Đồng đặt tên cho nó là rau véo véo, nó mọc quanh hàng rào thành từng lớp, giống như một bức tường xanh, mỗi ngày buổi tối đều có thể đi ra véo xuống, rồi đem vào véo lá cho vào nồi thêm chút dầu vào xào, sau đó cho mì vào nấu cùng, sau khi đã chín thì rưới nước tương đen và dấm lên, rắc thêm hành lá thái nhỏ, ăn vào quả thật rất ngon.

Lá của món ăn đó rất dày và ngon, vị hơi se và tươi, Diệp Thu Đồng rất thích ăn nó, cho đến khi vào đại học nàng mới biết thứ đó được gọi là món mộc nhĩ*.

*Mộc nhĩ: Nấm mèo

Loại mì mà bà cháu hai người làm ra cũng không phải loại mì ở thành phố được gói đẹp mắt, thẳng tắp, mà là bà nội dùng cán chày cán bột cán cho mỏng, rồi dùng dao cắt thành từng sợi, cuối cùng treo lên sào phơi quần áo mà phơi cho khô, để khô cũng giống như mì sợi vậy, có thể để ăn được lâu mà không bị hỏng.

Diệp Thu Đồng vẫn nhớ rõ khi còn nhỏ, thích nhất chính là nhìn bà nội cán mì sợi, sau đó giúp bà treo mì.

Sau đó, nàng đi theo ba mẹ lên thành phố làm việc, cả nhà chen chúc trong một cái phòng chật hẹp, nàng vừa giữ em trai, vừa giặt quần áo, nấu nướng dọn dẹp, cuộc sống giống như là người hầu cho cả nhà, không còn lạc thú của tuổi thơ nữa.

Nhưng những hạnh phúc của tuổi thơ lại sưởi ấm cả đời của nàng, dạy nàng biết rằng trên đời này vẫn tồn tại một cuộc sống bình yên thanh thản.

Một người bạn hữu chơi mạt chược với mẹ của Diệp Thu Đồng từng nói, cô bé này nhìn vào liền biêt tính tình bướng bỉnh, sau này tám phần là sẽ không hiếu thuận, về già trông cậy vào nàng đổ phân nước tiểu tám phần là không được, cho nên cần phải sinh một đứa con gái nữa rồi dạy dỗ cho tốt, thế là mẹ của nàng liền lại sinh thêm một đứa em gái để dưỡng già.

Diệp Thu Đồng cảm thấy thật sự rất bi ai khi sinh ra trong một gia đình như vậy, nàng tội nghiệp cho bản thân và cũng tội nghiệp cho em gái mình, nhưng lại không thể thay đổi được bất cứ điều gì. Vì vậy, sau khi làm việc, nàng đã cố gắng dành dụm tiền để mua nhà riêng, nhưng không may lại bị ba mẹ đuổi theo hút máu, cho đến lúc chết nàng cũng không thể tích cóp đủ.

Diệp Thu Đồng đặc biệt hoài niệm gian tiểu viện của bà nội khi còn nhỏ, bên ngoài trồng đủ loại rau quả, những ngày yên bình và thanh thản đó, mới là cuộc sống của người.

Không ngờ nguyện vọng này sau khi nàng chết lại trở thành hiện thực, hiện tại nàng quả nhiên đã có một tiểu viện của riêng mình, tuy không lớn nhưng nó chỉ thuộc về một mình nàng.

Bên tai vang lên tiếng của Đại Hắc kêu, gâu, gâu gâu, gâu gâu.. Nghe ra có vẻ vừa dồn dập cũng vừa hoạt bát.

Diệp Thu Đồng vui vẻ nghĩ, bây giờ nàng đã có một con chó dễ thương để làm bạn, thật là tốt.

Nghĩ như vậy, Diệp Thu Đồng liền giương mắt lên, theo tiếng kêu mà đi tìm con chó con của mình, sau khi nhìn thấy được vật nhỏ ở đâu, đôi mắt nàng đột nhiên mở to!

Nếu con chó đó không phải rơi vào hố phân thì tốt rồi.

Địch Đại Hắc đang đuổi bắt bướm trong luống rau, vết thương trên người hắn đã khỏi hoàn toàn, nên có thể chạy nhảy tung tăng mà không hề áp lực, hơn nữa, hắn còn phát hiện ra một điều, con chó có bốn chân, cho nên chạy đặt biệt nhanh, nhảy lên cũng đặt biệt cao.

Sau khi phát hiện ra điều này, Địch Đại Hắc liền vui vẻ nhảy tới nhảy lui trong luống rau, không còn phải lo lắng sẽ có người theo sau mông mình mà nhắc mãi: "Hoàng thượng, xin hãy chú ý lời nói và việc làm." "Hoàng thượng, việc này không thích hợp." "Hoàng thượng, làm như vậy sẽ tổn hại đến uy nghiêm."

Hắn từ bụi ớt chạy qua cây cà tím, rồi lại đi dạo dưới giàn dưa chuột một vòng, cuối cùng liền phát hiện một con bướm nhỏ màu hồng đặc biệt xinh đẹp.

Địch Đại Hắc khụy chân sau lấy đà, rồi mạnh mẽ nhảy lên không trung xoay một cái thật đẹp, sau đó vồ mạnh một cái, và rồi "bùm" một tiếng, rơi xuống một vũng nước xanh, cái nước đó có mùi thật mất hồn, khiến hắn bị sặc ngay lập tức.

"Cứu, cứu mạng, cứu mạng a."

"Ai kia ơi, ai kia ơi, mau tới cứu trẫm, trẫm biết chó trời sinh đều biết bơi, nhưng trẫm không phải chó a a a a.."

Hắn lớn lên ở phương Bắc, cho nên cũng không biết bơi.

Địch Đại Hắc hoảng sợ không thôi, liều mạng vùng vẫy ở trong hố phân, biết rõ là một con chó, nếu không biết còn tưởng đó là một con gà mái già.

Diệp Thu Đồng vừa tức giận vừa buồn cười, lấy cái muỗng múc phân tưới rau vớt nó lên, xách vào trong nhà lấy nước giếng rửa mấy lần, cuối cùng mới sạch sẽ.

"Thật đúng là một con chó ngốc mày nói đang yên đang lành tự nhiên mày nhảy vào hố phân làm gì?"

Địch Đại Hắc đang run bần bật vì bị nước giếng cọ rửa, ngay lập tức đứng hình, hắn mê mang mà nhìn chằm chằm vào Diệp Thu Đồng, nàng vừa nói cái ao đó là cái gì?

Hố phân!

Trời ạ!

Địch Đại Hắc ghê tởm mà nổi da gà toàn thân, ngã xuống đất ôm đầu, rên rỉ không thôi.

Người ta nói rằng loài chó thông minh có trí thông minh tương đương với một đứa trẻ 8 tuổi của con người, chúng có thể hiểu được lời nói của chủ nhân và cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, vì vậy chó là một trong những người bạn tốt nhất của con người.

Diệp Thu Đồng cảm thấy mình hình như có thể hiểu được con chó này đang nghĩ gì, nàng dở khóc dở cười lấy chiếc khăn khô quấn Địch Đại Hắc lại và ôm nó vào lòng..

Địch Đại Hắc cảm thấy rất thoải mái khi được bọc trong một chiếc khăn bông mềm mại sạch sẽ và nằm trong vòng tay của nữ tử này, nhưng khi nghĩ đến việc bị rơi xuống hố phân vừa rồi, cả người hắn à không.. cả thân chó đều không tốt nữa, vì vậy hắn ủy khuất mà xoắn xuýt và vặn vẹo trong vòng tay của nàng.

Diệp Thu Đồng cọ cọ chiếc cằm vào cái đầu lông xù của nó để an ủi: "Đừng buồn, thường nói đi bên cạnh mặt nước thì làm sao mà không bị ướt giày cho được, mày lại nhảy bên cạnh hố phân, nếu mày không rơi vào thì ai sẽ rơi vào đây. Tỷ tỷ cũng đã tắm rửa sạch sẽ cho mày rồi, ngã một lần sẽ khôn hơn một chút mà."

Nàng đang tập trung dỗ dành chú chó trong lòng, thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên "Cốc cốc cốc".

Diệp Thu Đồng bị hoảng sợ, tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, Địch Đại Hắc đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Diệp Thu Đồng, nhảy ra sau cửa đứng, mở to mắt nhìn hướng cửa, sau đó quay lại nhìn Diệp Thu Đồng, dường như đang hỏi nàng có mở cửa hay không?

Diệp Thu Đồng không nói lời nào, chỉ là nheo mắt nhìn cửa cổng, có thể là ai nhỉ?

Người nọ gõ hoài mà cửa vẫn không mở, liền lên tiếng: "Xin hỏi cửu bà bà* có ở nhà không?"

*Cửu bà bà: Bà chín

Đó là giọng của một người thanh niên trẻ tuổi, không phải Diệp Trường Lừa, trong giọng nói nghe cũng rất lịch sự.

Diệp Thu Đồng đứng dậy nhìn trời, mặt trời đang lên cao, lúc này còn mấy ngày nữa sẽ vào mùa thu hoạch lúa mì, việc đồng áng còn chưa bận, cho nên trong thôn mọi người hầu như đều ở nhà, hơn nữa lại là ban ngày, mắc gì phải sợ hắn chứ.

Nhưng khi nàng vừa mở cửa, thì thấy một chàng thư sinh, khuôn mặt trắng trẻo, lịch sự nho nhã đang đứng ngoài cửa, khoảng chừng mười bảy hay mười tám tuổi, môi hồng răng trắng, trông cũng khá tuấn tú.

Diệp Thu Đồng ngẩn ra, nàng còn chưa nhớ ra người này là ai thì Đại Hắc đã gầm lên và bắt đầu lao vào người ta.

Vị tiểu thư sinh kia liền bị hoảng sợ, liên tục lui về phía sau: "Cửu bà bà, hôm nay thư viện nghỉ, tôn nhi có việc nên mới mạo muội bái phỏng, mong rằng ngài chớ nên trách tội."

Nhờ Địch Đại Hắc quậy một trận này, nên Diệp Thu Đồng mới nhớ tới người kia là ai, là con trai của tộc trưởng Diệp Mãn Liên, Diệp Đường Ngạn, là cái vị đang học ở Thông Đạt thư viện đó.

Diệp Thu Đồng vốn là một người nhỏ nhen và mang thù, nhớ đến việc lấy nhà ngày hôm đó, nàng liền bồng con chó từ dưới đất lên, ôm nó vào lòng và giả vờ mắng mỏ: "Đừng sủa, con trai ngoan của mẹ, đây là cháu trai của mẹ, người trong nhà không cần cắn người trong nhà."

Diệp Đường Ngạn cùng Địch Đại Hắc đều sửng sốt, một người một chó bốn mắt nhìn nhau.

Con chó là con của nàng, hắn là cháu trai của nàng.

Cho nên cả hai một người một chó bọn họ trong nhà này phải xem là bối phận gì?

Tác giả có chuyện muốn nói: Địch Dương: Giấc mộng này làm tốt lắm, ta rất thích làm cha kkk.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv