Cô về khách sạn nghỉ ngơi lúc 11h trưa, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Vĩnh Kỳ.
- Chào anh yêu, anh yêu của em đang làm gì đó, anh yêu có nhớ em không ta?
- Uyên Uyên, em tính giận anh hay anh làm sai chuyện gì à?
- Đâu có, em đang lo lắng cho anh mà.
- À, tự nhiên em hỏi vậy anh không quen.
- Thôi. đang làm gì?
- Anh mới vừa họp hội thảo xong để tối nay còn dự buổi tiệc lớn nữa, em ăn gì chưa, con mình ăn uống gì chưa.
- Em chưa ăn gì hết đó, em đang đói gần chết nè.
- Vậy Uyên Uyên em coi ăn gì đi, ăn uống đúng giờ nha em.
- Em ăn anh nha.
-......
Bạch Vĩnh Kỳ khi đọc tin nhắn ngồi trên xe cùng đồng nghiệp anh bật cười.
- Uyên Uyên em xạo sự vừa thôi!
Ai ai cũng nhìn anh, lúc đó anh khép môi lại, quên nãy mọi người đã nhìn thấy cục trưởng chăm chú cái điện thoại rồi còn bảo vợ mình xạo. Vĩnh Kỳ nghĩ trong đầu, thì ra biết mình đi công tác mới dám nhắn tin khiêu khích mình, chắc lại sợ mình lên giường với cô nào đây mà, nhưng thật ra Vĩnh Kỳ cũng nhớ Tú Uyên cực kì, chẳng qua cũng vì công việc mà thôi. Tự nhiên lúc này lại thấy Tú Uyên đáng yêu vô cùng.
- Sao nào, em ăn anh nhé.
- Uyên Uyên, đừng đùa giỡn nữa.
- Em nói thật mà? Anh không định sinh đứa nữa à?
- Em bình tĩnh đi, chờ anh về rồi hét trước mặt anh em muốn sinh đứa nữa đi, anh mà không xử em, anh làm vợ em khỏi làm chồng em nữa.
- Thật nha.
- Đúng rồi, đứng hét trước mặt anh nè em.
Bạch Vĩnh Kỳ lại cười tủm tỉm rồi lắc đầu, sau buổi sáng căng não anh ước gì lúc này trở về khách sạn được làm tình với Tú Uyên thì còn gì bằng? không phải nói chứ nhu cầu anh rất cao, ở bên bao nhiêu người rồi nhưng Vĩnh Kỳ chỉ có cảm giác yêu thương và cũng chỉ có mình Tú Uyên mới chịu đựng được anh thôi. Lúc ấy Vĩnh Kỳ ước nhiều lắm, mà không ngờ ước mơ thành hiện thực.. Tú Uyên đang canh me mình tại khách sạn.
Khi trở về khách sạn, Tú Uyên biết phòng riêng của Vĩnh Kỳ đối diện phòng mình, canh thời gian anh về, Tú Uyên đứng trong phòng mở cửa hé ra sẵn, liếc mắt thấy Vĩnh Kỳ đang đi về phía mình một tay bấm điện thoại một tay cầm giấy tờ, lúc này Bạch Vĩnh Kỳ ăn mặc bảnh trai, đẹp trai vô cùng khiến Tú Uyên nhìn cũng không chịu được. Tức dây dứt trong lòng.
- Dạ cục trưởng, cậu ấy nói tài liệu đó một chút sẽ có người mang đến.
- Cậu ta đâu? Tại sao sáng giờ không thấy?
- Dạ cậu ta nói còn đang dạo biển, chiều mới cầm hồ sơ qua.
- Hay nhỉ, có vẻ yêu đời lắm, tôi đang cần mà cậu ta dạo biển à?
- Dạ chắc là lại gái gú.
- Thích thật, để mai mốt có vợ xem còn gái gú không, không chừng không có hàng mà xài. Lúc đó đừng nói sao nước biển lại mặn.
- Dạ, bên mình đang ăn ở phía trên tầng và tắm hồ bơi, mọi người đang chờ anh.
- Được rồi, đi trước đi.
Bạch Vĩnh Kỳ tự nhiên nói xong liếc mắt về phía phòng của cô, cô lật đật đóng cửa lại cái rầm rồi khóa chốt cửa lại, không biết sao tinh mắt vậy. Nghe phong phanh mọi người đang ăn uống ngoài trời, lại còn đang tắm hồ bơi. Cô nghĩ tới cảnh có cả Mã Châu Anh ở đó, cô quyết định lấy bikini ra đợt hồi đi Paris vẫn còn bộ màu đen chưa dùng đến, công nhận mặc vào vừa khít, ôi chết mất bây giờ mặc bikini lại còn đẹp hơn hồi trước gấp mấy lần, đặc biệt phần ngực vẫn còn cho Tú Di bú cứ gọi là chết lên chết xuống.
Cô choàng áo choàng màu đen vào thả tóc và đeo mắt kính tôi lên tầng cao nhất. Xa xa cô đã thấy Vĩnh Kỳ đang bơi còn ngẩng mặt lên hất tóc bao nhiêu lần, phía bên kia đích thị là Mã Châu Anh đang mặc bikini nóng bỏng ễnh ương trước mặt Bạch Vĩnh Kỳ.
Khác với Tú Uyên, Vĩnh Kỳ thì hầu như nhìn đâu cũng nghĩ về Tú Uyên, mặc dù có Mã Châu Anh nhưng anh lại không quan tâm, quan niệm của Bạch Vĩnh Kỳ anh bây giờ vợ mình là số 1, lên giường với người khác là do bản thân mình quyết định có muốn hay không, ngoài ra có lượn trước mặt anh cũng không quan tâm. Anh biết Tú Uyên bây giờ cũng rất ghen, hễ thấy ánh mắt anh vô tình nhìn ai thì cũng khiến Tú Uyên giận dỗi, nghĩ mà tức cái lần vô tình có gái đẹp đi ngang qua, theo quán tính Vĩnh Kỳ nhìn vì sờ sờ trước mặt anh. Ngay lập tức Tú Uyên trừng anh khiến anh không kịp giải thích, Bạch Vĩnh Kỳ có một điểm yếu mỗi lần Tú Uyên giận không thèm nói chuyện 1 ngày là tâm trạng Vĩnh Kỳ như treo lơ lửng trên mây, không thể nào chú tâm bất cứ việc gì được.
Cô đi đến bể bơi, lúc ấy Vĩnh Kỳ đang bơi bỗng ngẩng mặt lên vì thấy ai giống như Tú Uyên mặc bộ bikini màu đen khoe khe ngực nóng bỏng của mình. Bạch Vĩnh Kỳ lấy tay vuốt mặt mình mấy lần còn dụi cả mắt. Không những thế tự nhiên Vĩnh Kỳ bị sặc nước nữa.
- Bạch Vĩnh Kỳ...(Tú Uyên thả áo choàng ra khoe trước mặt Vĩnh Kỳ)
- Uyên Uyên... (anh lắp bắp)
- Anh vui không, sao anh nói nhớ em mà? Còn thách thức em đứng trước mặt anh hét lên hả?
Cô cúi xuống nói nhỏ với Vĩnh Kỳ.
- Em muốn ăn anh nè!
Bạch Vĩnh Kỳ bật cười ra nước mắt.
- Uyên Uyên, em đi đâu vậy? sao em lại xuất hiện ở đây?
Ngay lập tức Vĩnh Kỳ phóng nhanh lên hồ bơi lấy chiếc áo choàng màu đen Tú Uyên vừa cởi ra che Tú Uyên lại.
- Uyên Uyên em đang làm gì vậy?
- Em bơi mà.
- Em ra đây khi nào, tại sao không báo cho anh biết.
Cô liếc nhìn Mã Châu Anh, cô ta lúc đó gương mặt tức điên lên, bước xuống ghế cay cú.
- Báo cho anh để anh kịp chuẩn bị tinh thần giấu em chuyện Mã Châu Anh đi cùng anh à?
- Uyên Uyên, đúng là cô ta cố tình theo ra đây, anh xin thề với em.
Bạch Vĩnh Kỳ liếc nhìn thân thể Tú Uyên, rồi hít mũi một cái.
- Anh không muốn ai thấy em mặc bikini, ở đây thật ra ai cũng hám gái như ai, mấy tên này đi công tác đều không trong sáng, vậy nên anh không muốn em đứng đây.
- Bình thường, tại sao anh lại sơ, em xấu lắm hả
- Chính vì bọn họ nhìn em họ sẽ xịt máu mũi đó, đã là của anh thì anh không muốn ai thấy cả, anh xin em về phòng được không Uyên Uyên?
- Không, để em xử lý Mã Châu Anh.