Vả Mặt Trà Xanh, Tôi Yêu Đương Với Minh Tinh

Chương 2



2. 

Sau buổi hòa nhạc, toàn thành phố đón trận mưa lớn đặc biệt. Taxi vây kín cổng Trung tâm Thể thao Olympic, Linh Linh bị ngã ở trước cửa, vết thương hơi nặng, được bạn trai đưa đi bệnh viện.

Tôi một mình bế con của sếp đứng trước sân vận động bắt xe.

Nửa tiếng trôi qua, vẫn đang xếp hàng.

Lời nói của người hâm mộ bên cạnh lúc này lọt vào tai tôi.

"...Nghe nói người phụ nữ đó vì muốn tranh suất được tuyển thẳng, trước kỳ thi đại học đã dụ dỗ Giang ca, cản trở việc học của anh ấy."

"Sau khi cô ta có được suất được tuyển thẳng vào Đại học Thâm Quyến, liền đá Giang ca."

"A, sao cậu biết rõ vậy?"

"Này, Diệp Hân Đường đã nói trong buổi phỏng vấn."

Diệp Hân Đường.

Sau nhiều năm, nghe lại cái tên này, tôi vẫn cảm thấy ớn lạnh.

Ông trời dường như đang trêu đùa với tôi. Vì Diệp Hân Đường báo cáo ác ý, tôi đã bỏ học, không được vào Đại học Thâm Quyến, cũng đánh mất chàng trai mình thích.

Còn Diệp Hân Đường, người đã đẩy tôi xuống vực thẳm, lại trở thành nữ chính trong MV của Giang Dục Bạch, nổi tiếng khắp nơi.

Tôi hít sâu một hơi, bế con của sếp, men theo mái hiên che mưa của sân vận động Olympic đi về phía cửa sau vắng người.

Tiếng ồn ào dần dần biến mất.

Xung quanh không có đèn, tối om.

Tôi lấy hết can đảm, đi hơi vội.

Trong lúc hoảng loạn, bỗng vang lên một tiếng động, là tôi va phải người khác.

Ngay khi tôi sắp ngã, người đó đã đỡ lấy tôi. Khoảng cách quá gần khiến tôi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, không giống nước hoa, nhưng mùi hương có chút đặc biệt...

"Xin lỗi..."

Tôi theo bản năng xin lỗi.

Vừa dứt lời, đèn pha chói mắt đột nhiên sáng lên.

Tôi nheo mắt, thích nghi với ánh sáng, mới nhìn rõ mặt người trước mặt.

Hoàn hảo, kiêu ngạo và lạnh lùng như vậy.

Là ngôi sao lớn, Giang Dục Bạch.

Đằng sau cậu ấy là rất nhiều nhân viên, tay xách nách mang đồ.

"Xin lỗi fan hâm mộ này, Giang Dục Bạch không ký tên và giao lưu trong thời gian riêng tư, xin cô rời đi ngay lập tức!"

Người nói chuyện có chút nghiêm khắc.

Vài nhân viên bảo vệ chạy tới, định chắn giữa tôi và Giang Dục Bạch.

Tôi nhận ra mình bị coi là fan cuồng, hơi xấu hổ: "Xin lỗi... Tôi là—"

Giang Dục Bạch thản nhiên nói: "Lâu rồi không gặp."

Mọi người xung quanh im lặng, đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi. Họ có lẽ đều đoán được, tôi chính là người mà Giang Dục Bạch đã nói trên sân khấu.

Tôi ôm chặt đứa bé, nhỏ giọng nói: "Làm phiền rồi, tôi—"

"Cửa sau cũng không bắt được xe."

Giang Dục Bạch lạnh lùng nhắc nhở tôi: "Hoặc là tiếp tục dầm mưa, hoặc là, đi theo tôi."

 

3. 

Tôi không thể để con của sếp tiếp tục dầm mưa với tôi. Vì vậy, tôi lên xe của Giang Dục Bạch.

Mưa rơi trên nóc xe, tí tách.



Tôi lạnh đến run người, khẽ nói: "Cảm ơn."

“Đứa bé bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ba tuổi, mới đi nhà trẻ."

Không khí trong xe càng lạnh hơn.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đám đông đang hò reo, không khỏi thất thần.

Hóa ra, chúng tôi thật sự đã khác rồi.

Chàng trai mà tôi từng thầm mến, từng trốn trong góc, giờ đây có nhiều người thích như vậy.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên có một cuộc gọi đến. Ánh mắt Giang Dục Bạch lập tức dừng lại trên màn hình điện thoại của tôi.

Tôi mím môi, đang do dự.

"Sao không nghe?"

"Không—"

Ngón tay đứa bé nghịch ngợm vô tình ấn nút loa ngoài.

"Tối nay em ở nhà không? Anh gói cho em ít sủi cảo."

Giọng nói của người đàn ông vang vọng trong xe, là đối tượng xem mắt của tôi, Triệu Huyên  Dù tôi đã từ chối anh ta, nhưng vẫn không thể ngăn cản sự nhiệt tình của anh ta.

Tôi bỗng chốc cứng đờ tại chỗ, khi tắt điện thoại, vô tình làm rơi túi xách.

Một chuỗi móc khóa cũ kỹ rơi ra, trên đó rõ ràng là ảnh của Giang Dục Bạch hồi cấp ba.

Giang Dục Bạch hơi cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên bức ảnh cũ, phát ra tiếng cười khó hiểu. Việc giấu diếm bí mật này bị chính chủ phát hiện, ít nhiều cũng có chút xấu hổ. Tôi muốn che giấu, nhưng càng vội càng loạn.

Khi nhặt đồ, lại vô tình chạm vào nút cửa xe, cửa sổ hạ xuống một khe hở. Tiếng hò reo cuồng nhiệt của người hâm mộ lập tức tràn vào xe. Tôi đang định quay đầu, bỗng nhiên trước mắt tối sầm.

"Trong xe có phụ nữ!!"

"Nhanh chụp ảnh!"

Bỗng nhiên có một bàn tay che mắt tôi.

Giang Dục Bạch áp sát từ phía sau, giọng nói vang lên bên tai tôi: "Cô thật sự chẳng thay đổi chút nào."

"Đã kết hôn rồi còn giấu ảnh của tôi, Đại học Thâm Quyến dạy sinh viên như vậy sao?"

Tôi sững sờ: "Tôi chưa kết—"

"Cô muốn làm gì? Cố tình nói cho tôi biết cô vẫn còn nhớ tôi?"

Giang Dục Bạch căn bản không nghe tôi giải thích: "Cố tình để fan của tôi thấy cô trong xe của tôi, để tạo scandal với tôi? Được thôi."

Giang Dục Bạch nâng cằm tôi lên, ép tôi ngẩng đầu, giọng điệu lạnh lùng.

"Ngoan, để fan của tôi nhìn cô."

"Cười đẹp một chút, phải lên hình đấy."

Nghĩ đến việc cả khuôn mặt tôi có thể bị phơi bày dưới ánh đèn sân khấu, tôi bỗng chốc lạnh toát người.

Tôi nghe thấy tiếng cửa sổ hạ xuống hoàn toàn, hơi nước lạnh lẽo ập vào mặt.

Khoảnh khắc Giang Dục Bạch buông tay, tôi sợ đến mức ngừng thở.

Đầu óc trống rỗng.

Trước mắt là một cánh đồng hoang vắng.

Không có fan, cũng không có máy quay.

Xe vừa mới chạy lên đường cao tốc.

Giang Dục Bạch thu tay lại, rúc vào ghế, nhắm mắt lại.

Điện thoại rơi xuống đất.

Cuộc gọi của Triệu Huyên đã bị ngắt.

Một lúc lâu sau, Giang Dục Bạch cứng nhắc nói: "Đến nơi thì xuống xe, đã kết hôn rồi, thì đừng đến tìm tôi nữa."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv