Nhưng với tư cách là bạn trai của Diệp Anh, lần đầu tiên đến nhà lại nói chuyện kinh doanh một cách thẳng thắn như vậy, đưa ra những điều kiện khiến họ khó lòng chấp nhận. Nhất là mỗi điều kiện đều nhằm mục đích giảm bớt quyền kiểm soát của nhà họ Diệp.
Diệp Văn Dung cười híp mắt nhìn tôi: "Tiểu Diệp, bạn trai con vừa giàu có vừa nhiều yêu cầu, con đừng có rước sói vào nhà đấy nhé."
Tôi nói: "Con tin tưởng Chu Tắc Hủ, anh ấy thật lòng muốn giúp đỡ Diệp Lam Tâm, dù sao anh ấy cũng bỏ ra số tiền thật lớn. Và chỉ có anh ấy mới có khả năng giải quyết khủng hoảng hiện tại của Diệp Lam Tâm."
Diệp Văn Đồng lên tiếng: "Chị, chị đừng để bị người ta lừa, dù sao chúng ta cũng là doanh nghiệp gia đình có truyền thống mấy chục năm. Cho dù hiện tại gặp chút khó khăn, cũng không đến mức phải bán tháo tài sản."
Diệp Quốc Hoa nhìn Chu Tắc Hủ, vẻ mặt cung kính, giọng nói ôn hòa: "Chu tiên sinh, cháu gái tôi, tôi coi nó như con gái ruột mà nuôi nấng từ nhỏ. Hai đứa có duyên đến với nhau, tôi rất vui. Nhưng tình cảm của người trẻ đến nhanh mà đi cũng nhanh, hôm nay còn bên nhau, ngày mai biết đâu đã chia tay. Chuyện đời khó nói trước, chúng tôi cũng không dám đòi hỏi quá nhiều. Còn về Diệp Lam Tâm, cậu không cần phải lo lắng, chúng tôi sẽ có cách giải quyết."
Không khí vốn đang vui vẻ bỗng chốc trở nên nặng nề.
Đặc biệt là sau khi Diệp Quốc Hoa nói ra những lời tưởng như khách sáo nhưng thực chất là từ chối.
Chu Tắc Hủ chỉ mỉm cười nhạt, nét mặt không thể hiện rõ cảm xúc: "Vậy xem ra, hôm nay tôi đã làm phiền rồi."
Anh ta đứng dậy, đưa tay về phía tôi. Tôi đã hiểu ý anh ta, lập tức đứng lên, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh ta.
"Chúng tôi xin phép." Chu Tắc Hủ nắm tay tôi rời đi.
Hai người chúng tôi đi đến cửa, phía sau vang lên tiếng Đổng Oánh: "Diệp Anh, con khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, ở lại ăn cơm tối với cậu mợ rồi hãy về cũng được mà."
Tôi dừng bước, quay đầu lại, mỉm cười nói: "Mợ, lần sau con sẽ đến thăm mợ."
Nói xong, tôi không do dự mà cùng Chu Tắc Hủ rời đi.
Phòng khách chìm vào im lặng, mãi đến khi nghe thấy tiếng động cơ xe từ sân, chiếc Maybach màu đen như bóng ma lướt đi.
Diệp Văn Dung đột ngột đứng dậy, bóp nát hộp t.h.u.ố.c lá trong tay, ném lên bàn trà, bực tức nói: "Mới quen được mấy ngày đã theo trai bỏ nhà đi! Nó không thấy người ta đang ra oai với mình à?!"
Diệp Văn Đồng dựa vào sofa, khoanh tay, vắt chéo chân, cười lạnh: "Em đã nói rồi, Diệp Anh chẳng đáng tin cậy gì, giờ thì mọi người tin chưa? Cho dù nó có bám được đại gia thì sao? Chẳng phải người ta cũng nhắm vào Diệp Lam Tâm hay sao?"
Diệp Văn Đồng khịt mũi, càng nghĩ càng thấy không cam lòng, mỉa mai nói: "Còn muốn có một ghế trong hội đồng quản trị nữa chứ, có giỏi thì bảo Chu Tắc Hủ mua lại Diệp Lam Tâm tặng cho nó đi!"
Đổng Oánh thở dài, không nói gì.
Diệp Văn Dung tiếp lời: "Muốn mua Diệp Lam Tâm cũng được thôi, xem nó có dám trả giá hay không."
Diệp Quốc Hoa, người im lặng nãy giờ, lên tiếng: "Văn Dung, nói thật đi, thời gian qua anh chạy vạy khắp nơi, có gọi được vốn nào không?"
Vẻ mặt Diệp Văn Dung đang hừng hực khí thế bỗng chốc ỉu xìu, anh ta ngồi phịch xuống sofa, bực bội nói: "Chẳng phải do con nhỏ Diệp Anh đắc tội với Ngô Nguyên Trạch, khiến hắn ta luôn luôn gây khó dễ, đối đầu với chúng ta hay sao. Bây giờ Minh Thụy là ông lớn trong ngành, quan hệ rộng khắp, gần như chặn hết đường sống của chúng ta rồi."
Nói xong, anh ta lại căm hận nói: "Đều tại con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó gây họa! Nếu không phải nó giở trò này, chúng ta đã liên minh với Minh Thụy, bây giờ chẳng có chuyện gì xảy ra cả! Nó thì hay rồi, cứ mải mê leo cao, mặc kệ sống c.h.ế.t của chúng ta!"
Bên trong chiếc Maybach màu đen.
Tôi và Chu Tắc Hủ ngồi ở hàng ghế sau.
Lúc này tôi mới hỏi ra điều thắc mắc trong lòng: "Tại sao lại phải niêm yết trên sàn chứng khoán? Anh muốn thông qua cách này để thâu tóm cổ phần sao?"
Chu Tắc Hủ khẽ cười, tay đặt lên cửa sổ xe, nghiêng người nhìn tôi: "Nếu chỉ muốn thâu tóm cổ phần thì cần gì phải rắc rối như vậy?"
"Vậy là...?" Tôi không hiểu.