"Chu tổng nói, nếu cô không biết chọn thế nào thì đến biệt thự Phong Uyển. Nơi đó đủ rộng, cô có thể tùy theo nhu cầu của mình, cải tạo một phòng làm việc."
Không ngờ, anh ta còn cân nhắc đến nhu cầu công việc của tôi.
"Vậy thì được, đến chỗ anh ấy chọn vậy." Tôi gật đầu.
Một tiếng sau, căn hộ tôi thuê đã trống trơn. Một số đồ đạc ban đầu tôi thấy lích kích, định bỏ đi, đều được người của Từ Hạo cẩn thận đóng gói, mang đi hết.
Ngay cả những bản vẽ phác thảo vô dụng tôi tùy tiện dán trên tường cũng được người ta gỡ xuống.
"Cái này không cần đâu..."
"Chu tổng đã dặn dò, cô là nhà thiết kế, mỗi bức tranh đều rất quan trọng, nhất định không được làm hỏng, phải mang đi nguyên vẹn."
Tôi nhìn họ đặt những tờ giấy vẽ vào cuốn album đã chuẩn bị sẵn, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Sau khi chuyển đồ xong, tôi lấy cây lau nhà từ trong bếp ra, định dọn dẹp lại, trả lại căn hộ sạch sẽ cho chủ nhà.
Từ Hạo thấy vậy, lập tức nhận lấy, "Cô cứ nghỉ ngơi đi, những việc này đã có người làm."
Vì vậy, từ đầu đến cuối, ngoài việc thu dọn một số đồ dùng cá nhân, tôi chỉ ngồi trên ghế sofa chỉ huy, cho đến khi khóa cửa, tôi cùng Từ Hạo rời đi.
Trước khi đi, tôi chụp vài bức ảnh, gửi cho chủ nhà.
Chủ nhà nhanh chóng trả lời trên WeChat.
Chủ nhà: Cảm ơn, chúc cuộc sống tương lai của cô tươi sáng rực rỡ.
Cherry: Cảm ơn anh đã quan tâm trong ba năm qua. Anh cũng vậy, chúc anh mọi điều tốt lành.
Chủ nhà: Đám cưới của em và bạn trai, nhớ mời anh tham dự nhé.
Cherry: Vâng ạ.
Tôi biết anh ta đang nói đến Hứa Phương Trì, lúc chuyển đến đây, anh ta đã tiếp xúc với chủ nhà vài lần.
Nhưng tôi không muốn giải thích thêm. Bởi vì từ đầu đến cuối, anh ta chưa bao giờ là bạn trai của tôi. Tất cả chỉ là một hiểu lầm nực cười, kể cả tình cảm của tôi.
Tôi ngồi trên chiếc Maybach do Từ Hạo lái, phía sau là vài chiếc xe tải chở đồ.
Khi xe được lái ra khỏi hầm, tầm nhìn bỗng trở nên rộng mở.
Ánh nắng chan hòa rực rỡ xuyên qua cửa kính xe, chiếu lên má tôi.
Tôi hướng về phía ánh sáng, nhìn ra thế giới bên ngoài.
Cảm giác hoàn toàn thoát ra này, giống như c.h.ế.t đi sống lại.
Có lẽ ý nghĩa của tờ giấy kết hôn này giữa tôi và Chu Tắc Hủ, không chỉ là cứu Diệp Lam Tâm, mà còn là để tôi thay đổi cách sống.
Biệt thự Phong Uyển được xây dựng bên một hồ nước tự nhiên ở khu mới của Thâm Châu. Vì có cảnh quan thiên nhiên đẹp mắt nên được quy hoạch để xây dựng những căn biệt thự sang trọng.
Xe chạy thẳng vào cổng, đi dọc theo con đường cảnh quan được thiết kế tỉ mỉ, đến trước một căn biệt thự sân vườn.
Tôi theo Từ Hạo vào trong, phòng khách rộng lớn, đồ nội thất đầy đủ, nhưng không có bất kỳ vật dụng cá nhân nào, trông giống như phòng trưng bày mẫu hơn, toát lên vẻ xa hoa và lạnh lẽo.
Những thùng đồ đựng đồ đạc của tôi lần lượt được chuyển xuống xe.
Từ Hạo nói: "Chúng tôi sẽ giúp cô chuyển đồ lên tầng hai, dì giúp việc sẽ sắp xếp cẩn thận theo yêu cầu của cô."
Khi đồ đạc của tôi chất đống ở hành lang tầng hai, ba người phụ nữ trung niên trông rất nhanh nhẹn và tháo vát, mặc đồng phục, mỉm cười chờ lệnh.
Tôi nói với Từ Hạo: "Anh cứ đi làm việc của mình đi, những việc còn lại tôi có thể tự làm được."
"Vâng, nếu có gì cần, cứ gọi điện thoại cho tôi."
Sau khi Từ Hạo đi, tôi đi dạo một vòng quanh tầng hai, có hai phòng ngủ suite và một phòng làm việc. Trong đó, một phòng ngủ có diện tích lớn hơn, phòng tắm có hai bồn rửa mặt, chắc hẳn là phòng ngủ chính.
Tôi để lại phòng ngủ chính và phòng làm việc cho Chu Tắc Hủ, gọi dì giúp việc cùng nhau chuyển đồ của tôi vào phòng ngủ phụ.
Tuy nhìn qua chỉ là phòng ngủ phụ, nhưng diện tích của nó còn lớn hơn gấp ba lần căn hộ mà tôi ở trước đây. Ngoài phòng tắm, còn có một phòng thay đồ rất lớn và một phòng đọc sách.
Đến khi tôi sắp xếp xong mọi thứ, trời đã sẩm tối.
Trước khi vào bếp chuẩn bị bữa tối, dì giúp việc hỏi tôi: "Tiên sinh có về ăn cơm không ạ?"
Tôi sững người, sau đó thấy buồn cười. Đã dọn đến nhà người khác rồi mà vẫn chưa quen với việc có một người chồng.