Hai mươi phút sau, tôi đến tiệm làm tóc.
Lúc tôi gội đầu, cắt tóc, Chu Tắc Hủ ngồi chờ trên ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi.
Tôi cứ tưởng Chu Tắc Hủ đã đi rồi, mặc cho thợ làm tóc tỉ mỉ tạo kiểu trên đầu mình, vừa cầm điện thoại vừa trò chuyện với Ngô Hiểu Lê đang hóng hớt ở đầu dây bên kia.
Ngô Hiểu Lê: Thật sự kết hôn rồi?
Cherry: Thật.
Ngô Hiểu Lê: Trời ơi, cậu đúng là kỳ nữ! Ai mà ngờ được, một tháng trước còn vì tên khốn nạn mà đau lòng, một tháng sau đã gả cho một anh chàng cao phú soái đỉnh cấp.
Cherry: Đời người vô thường.
Vì điều khoản bảo mật trong hợp đồng, thân phận vợ hợp đồng này, tôi không thể để bất cứ ai xung quanh biết được. Bây giờ cũng chỉ có thể giấu Ngô Hiểu Lê.
Ngô Hiểu Lê: Sao tớ thấy cậu đang khoe khoang vậy?
Cherry: Thật sự không có.
Ngô Hiểu Lê: Không tin không tin! Cậu quá bình tĩnh rồi! Trừ khi cậu chụp giấy đăng ký kết hôn cho tớ xem!
Cherry: Cũng không phải là không được.
Chiếc túi nhỏ của tôi vẫn đeo trên người, tôi lấy giấy đăng ký kết hôn ra, chụp một tấm.
Vừa ngẩng đầu lên, tôi thấy Chu Tắc Hủ đang đứng sau lưng mình, ánh mắt hai người chạm nhau trên gương.
Tôi: "..."
Ánh mắt người đàn ông di chuyển xuống dưới, nhìn thấy tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay tôi qua lớp vải trong suốt của áo choàng làm tóc, khẽ nhếch môi, nói: "Cũng không cần phải vội vàng chia sẻ với bạn bè như vậy. Tập trung cắt tóc trước đã."
Thợ làm tóc nghe vậy cũng nhìn lướt qua, kinh ngạc nói: "Chị Anh, kết hôn rồi à?"
Tôi chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống đất.
Thợ làm tóc nhìn Chu Tắc Hủ phía sau tôi, lại nói: "Vị này là chồng chị à?"
Khi kéo cắt tóc mái, tôi nhân cơ hội nhắm mắt lại, gật đầu.
"Chúc mừng chúc mừng!" Thợ làm tóc cười nói, "Chị và chồng chị đúng là trai tài gái sắc, thật xứng đôi."
"Cảm ơn." Tôi kiên cường đáp.
Trong WeChat, Ngô Hiểu Lê đợi mãi không thấy ảnh giấy đăng ký kết hôn, liên tục gửi tin nhắn.
Ngô Hiểu Lê: Người đâu? Người đâu? Người đâu?
Ngô Hiểu Lê: Thật sự lừa tớ đấy à?!
Ngô Hiểu Lê: Tớ suýt chút nữa thì tin là thật!
Ngô Hiểu Lê: Tiểu Diệp, cậu học hư rồi [khinh bỉ.jpg]
Tôi cất cả điện thoại và giấy đăng ký kết hôn vào túi, không trả lời thêm gì nữa.
Tóc tôi vốn dài gần đến eo, sau khi trao đổi với nhà tạo mẫu tóc, đã được cắt đến độ dài vừa chạm vai.
Sau khi làm xong, người phụ nữ trong gương trông vừa xinh đẹp vừa cá tính. So với vẻ dịu dàng ngọt ngào trước đây, thêm vào đó là vài phần quyến rũ, lại mang theo một chút mạnh mẽ kiên cường.
Thợ làm tóc nói với tôi: "Chị, trước đây em cứ tưởng chị để tóc dài đã rất đẹp rồi, không ngờ cắt ngắn một chút lại càng hợp với chị hơn. Nhưng chị yên tâm, độ dài này có thể xõa ra, cũng có thể buộc lên, phù hợp với nhu cầu của nhiều hoàn cảnh khác nhau."
Thợ làm tóc hỏi Chu Tắc Hủ: "Anh, nhìn cũng được đấy chứ?"
Chu Tắc Hủ gật đầu: "Rất đẹp."
Tôi nhìn mình trong gương, cũng rất hài lòng.
Cuộc sống quả nhiên cần phải có sự đột phá, không thể chìm đắm trong quá khứ.
Sau khi ăn tối cùng nhau, Chu Tắc Hủ đưa tôi về Khu vườn Bốn Mùa, trời đã tối hẳn.
Xe dừng trước cổng khu chung cư, tôi cởi dây an toàn, Chu Tắc Hủ bâng quơ lên tiếng: "Khi nào thì chuyển nhà?"
"... Trong vòng một tuần nữa." Tôi đáp, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, sao anh ta biết tôi muốn chuyển nhà.
"Được, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp người đến hỗ trợ cô."
"Không cần phiền phức vậy đâu, tôi tự làm được rồi, gọi một công ty chuyển nhà rất tiện lợi."
Chu Tắc Hủ hơi nhướng mày, đôi mắt đen láy nhìn tôi: "Cô biết chuyển đến đâu không?"
"Thì... căn hộ mới tôi chọn đấy." Tôi thấy lông mày Chu Tắc Hủ càng lúc càng nhướng cao, cảm thấy hình như mình đã hiểu lầm ý anh ta?
"Tôi muốn đổi môi trường, đã chọn một căn rộng hơn, mới hơn." Tôi vội vàng báo cáo.
"Cũng tốt." Chu Tắc Hủ gật đầu, "Nhưng mà, hiện tại cô không cần nữa rồi."
Chưa kịp để tôi hỏi tại sao, Chu Tắc Hủ lại nói tiếp: "Trong thời gian hợp đồng, với tư cách là Chu phu nhân, ít nhất cô phải ở cùng tôi dưới một mái nhà, mới có sức thuyết phục."
"..." Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được lý do phản đối.