“Chúng tôi hết kiên nhẫn rồi!” Một người trong số đó gầm lên, “Diệp Văn Dung bảo chúng tôi hôm nay đến thanh toán, cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu! Coi chúng tôi là trò đùa sao?”
Diệp Anh nhìn đám đông đang phẫn nộ, trong lòng có chút sợ hãi. Chỉ cần những người này còn chút lý trí, họ sẽ không làm gì cô, nhưng một khi họ mất kiểm soát, cô phải làm sao?
“Hôm nay cô không liên lạc được với anh ta thì đừng hòng đi!”
Diệp Anh ôn tồn nói: “Mọi người, tôi hiểu tâm trạng của các vị, tất cả chúng ta đều là người làm ăn, ai cũng không dễ dàng gì. Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho anh Dung, liên lạc với anh ấy.”
Diệp Anh lấy điện thoại ra, bấm số Diệp Văn Dung, sau một tiếng tút ngắn, vang lên giọng nói tổng đài: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, vui lòng gọi lại sau…”
“Hẳn là anh ta còn số điện thoại riêng khác, cô gọi số khác thử xem.”
“Không có.” Diệp Anh thành thật nói, “Tôi chỉ có mỗi số này thôi.”
“Cô còn muốn lừa gạt chúng tôi sao!” Có người túm lấy cánh tay Diệp Anh, “Cô là người nhà họ Diệp, Diệp Văn Dung là anh trai cô, sao cô có thể không liên lạc được với anh ta?”
“Cô nhóc, đừng giở trò!”
Diệp Anh cảm thấy mình như đang chìm trong dòng nước lũ, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị cuốn trôi, cô cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Tôi thực sự không biết, các người giữ tôi lại đây cũng vô ích.”
Diệp Văn Dung đã ra nước ngoài từ một tuần trước, nói là đi tìm nguồn vốn. Diệp Văn Đồng từ khi công ty rơi vào khủng hoảng, cũng không thấy xuất hiện ở khu này nữa. Diệp Anh vì muốn đảm bảo khách hàng của phòng Cao cấp được nhận hàng đúng hẹn, ngày nào cũng bận rộn làm việc.
Cô biết rõ, càng lúc lâm vào khủng hoảng, càng phải có trách nhiệm, mọi việc đều phải có hồi đáp, mới có thể khiến những khách hàng cao cấp khó kiếm được kia tin tưởng cô có thể giao hàng đúng hạn.
Phòng Cao cấp là mảng duy nhất còn có lãi của công ty.
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó! Chúng tôi đều biết, cô là người nhà họ Diệp!”
“Cô còn là con gái của nhà sáng lập Diệp Tâm Lam!”
“Nếu không phải nể mặt mẹ cô năm xưa từng chăm sóc, chúng tôi không thể nào ứng vốn trước được!”
“Nếu cô còn chút lương tâm, hãy mau liên lạc với Diệp Văn Dung, trả tiền cho chúng tôi.”
…
Diệp Anh không biết nên vui hay nên buồn, lúc này, vậy mà vẫn còn người nhắc đến việc cô là con gái nhà sáng lập.
Hình như là nhận ra thân phận Diệp Anh không tầm thường, những người vây quanh cô, người nào người nấy nói một câu, càng lúc càng kích động.
Diệp Anh liên tục lùi về sau, vòng tròn an toàn giữa cô và đám đông dần thu hẹp lại.
Cùng với sự giằng co của hai bên, trời dần tối, đèn trong khu vực sáng lên. Đa số mọi người đều đã tan làm ra về. Mấy bảo vệ nhìn đám chủ nợ hung hãn này, cảm thấy lương tháng sau của mình cũng thành vấn đề, không còn chút dũng khí xông pha nữa.
Diệp Anh không muốn dây dưa thêm nữa, cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi 110.
Đột nhiên, tiếng còi xe chói tai vang lên, tiếp theo là một chùm đèn pha chiếu tới.
Mấy chiếc xe việt dã màu đen chạy vào khu vực, khiến đám đông tản ra.
Chiếc xe dẫn đầu dừng lại, cửa xe mở ra, Chu Tắc Hủ mặc vest đen bước xuống, cổ áo sơ mi được cài cúc chỉnh tề đến tận cùng, trên cổ là chiếc cà vạt màu xanh, cài một chiếc kẹp cà vạt tinh xảo. Trang phục tỉ mỉ, dường như vừa mới từ một cuộc họp chính thức nào đó bước ra.
Chu Tắc Hủ trầm mặt, không nói một lời, sải bước về phía Diệp Anh.
Mấy chiếc xe phía sau lần lượt có người bước xuống, chặn ra một con đường thông thoáng.
Diệp Anh nhìn Chu Tắc Hủ sải bước đến, bộ vest đen của anh như hòa vào màn đêm, nhưng anh mang theo khí thế mạnh mẽ, ngăn cách tất cả những mối đe dọa với cô, tiến về phía cô, như một vị anh hùng xông pha vì cô.
Chu Tắc Hủ dừng lại trước mặt Diệp Anh, sau khi xác định cô không bị thương, anh nắm lấy tay cô, dẫn cô về phía xe.