Ấn tượng của Diệp Anh về Ngô Nguyên Trạch không tốt cũng không xấu. Trước đây, đối với cô, anh ta chỉ là một người xa lạ có mối quan hệ hợp tác trong công việc. Anh ta căn bản không nằm trong tiêu chuẩn chọn bạn trai của cô. Nói đúng hơn, tiêu chuẩn đó quá hẹp, chỉ dành riêng cho Hứa Phương Trì.
Giờ đây, loại bỏ Hứa Phương Trì - lựa chọn duy nhất, bất cứ ai cũng có thể trở thành một trong những lựa chọn của cô.
Hiện tại, hợp tác giữa Diệp Lam Tâm và Minh Thụy vẫn đang được xúc tiến, Diệp Anh cũng muốn biết rõ suy nghĩ của Ngô Nguyên Trạch.
Sau khi Diệp Anh gật đầu, Diệp Văn Dung đã đứng ra mời Ngô Nguyên Trạch và Diệp Anh cùng nhau ăn tối.
Trong nhà hàng Tây, Diệp Văn Dung vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì đã cầm điện thoại đứng dậy, “Ôi thật không may, có chút việc ở công ty cần tôi xử lý.”
Ngô Nguyên Trạch cười nói: “Không sao, anh cứ đi đi.”
Diệp Văn Dung dặn dò Diệp Anh: “Em cứ từ từ ăn với Ngô tổng, hai người bằng tuổi nhau, chắc chắn có rất nhiều chủ đề chung, có thể trò chuyện nhiều hơn.”
Diệp Anh mỉm cười gật đầu nhẹ.
Sau khi Diệp Văn Dung rời đi, Ngô Nguyên Trạch chủ động mở lời, “Thực ra chúng ta gặp nhau lần đầu tiên là ba năm trước, tại một hội thảo giao lưu ngành kim hoàn. Lúc đó em đại diện cho Diệp Lam Tâm lên sân khấu nhận giải thưởng, còn nhớ không?”
“Có ấn tượng.” Diệp Anh đáp.
“Khi tác phẩm do em thiết kế xuất hiện trên màn hình lớn, tôi đã bị thu hút.” Ngô Nguyên Trạch nhỏ giọng nói, “Sau đó, khi em mặc chiếc váy đỏ lên sân khấu nhận giải, tôi đã hoàn toàn bị em chinh phục.”
“…” Diệp Anh như ngồi trên đống lửa, toàn thân không thoải mái.
Ngô Nguyên Trạch dường như không hề cảm thấy lời tỏ tình của mình quá đường đột, anh ta nhìn Diệp Anh bằng ánh mắt si tình, “Tác phẩm của em rất đẹp, con người em còn đẹp hơn.”
Diệp Anh cảm thấy đồ ăn trên đĩa khó nuốt xuống.
Cô âm thầm điều chỉnh tâm trạng, tự hỏi bản thân có phải tiếp xúc với đàn ông quá ít hay không, tại sao lại đột nhiên phản cảm với sự bày tỏ thiện chí của Ngô Nguyên Trạch như vậy.
“Tuy nhiên, một cô gái xinh đẹp và ưu tú như Anh Anh, chắc chắn bên cạnh không thiếu người theo đuổi.” Ngô Nguyên Trạch nói, “Tôi phải vất vả lắm mới có thể được ăn một bữa cơm riêng với em.”
Diệp Anh cười gượng, “Chỉ là công việc quá bận rộn thôi.”
Ngô Nguyên Trạch gật đầu tán thành, “Phòng Cao cấp của Diệp Lam Tâm đều dựa vào em gánh vác, nếu không có tài năng và năng lực của em thì không thể mở ra thị trường tiềm năng này.”
“Đây là kết quả của sự nỗ lực chung của mọi người, không phải công lao của riêng em.” Diệp Anh nói, “Hơn nữa hiện tại mới chỉ là bắt đầu, tương lai còn một chặng đường dài phải đi.”
Thấy chủ đề chuyển sang Diệp Lam Tâm, Diệp Anh nhân cơ hội hỏi: “Nếu lần hợp tác này giữa Minh Thụy và Diệp Lam Tâm thành công, sau này anh sẽ là cổ đông lớn của Diệp Lam Tâm, anh có ý tưởng gì về sự phát triển trong tương lai của Diệp Lam Tâm không?”
Ngô Nguyên Trạch cười, “Tôi cho rằng, bộ phận có tiềm năng phát triển nhất của Diệp Lam Tâm chính là Phòng Cao cấp do em lãnh đạo, bản thân thương hiệu này cần được tiếp thêm m.á.u mới.”
“Ý anh là sao?”
“Giá trị thương hiệu của Diệp Lam Tâm không lớn, sau này nếu Minh Thụy và Diệp Lam Tâm cạnh tranh trên thị trường cũng không ổn, cách tốt nhất là hợp nhất làm một.”
Diệp Anh muốn nói lại thôi, sắc mặt không vui.
Ngô Nguyên Trạch nói: “Chúng ta cứ trò chuyện thôi, em có gì cứ nói thẳng.”
Diệp Anh nói: “Thương hiệu Diệp Lam Tâm ban đầu do mẹ em sáng lập, đối với em, nó có ý nghĩa đặc biệt, không gì có thể thay thế được. Nếu nhất định phải thay đổi, em chỉ muốn Diệp Lam Tâm phát triển tốt hơn, chứ không phải để nó đánh mất linh hồn của chính mình.”
“Ra là vậy.” Ngô Nguyên Trạch chợt hiểu ra, sau đó mỉm cười nói: “Em yên tâm, những điều này đều có thể thương lượng. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, anh nhất định sẽ đặt ý kiến của em lên hàng đầu.”
Diệp Anh cụp mắt xuống, bưng ly nước trái cây trên bàn lên uống một ngụm.
Khi rời khỏi nhà hàng, vừa lúc có người đi ngang qua, Ngô Nguyên Trạch đưa tay ôm lấy eo Diệp Anh, kéo cô về phía mình.