Tuy Phong Dịch suốt ngày trông rạng rỡ như ánh mặt trời nhưng thật ra nội tâm cậu lại rất tinh tế nhạy cảm. Nghe mẹ nhắc nhở xong, cuối tuần cậu không đi chơi bóng rổ nữa mà tìm chỗ dạy kèm.
Ngoài bận bịu chuyện học hành, cậu còn dành thời gian đọc tài liệu giảng dạy cấp Ba, soạn bài, giảng đề, tổng hợp kiến thức, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi.
Đêm trước Tết Nguyên Đán, cộng gộp tiền học bổng, lương gia sư và phần thưởng lần trước cậu giành được khi tham gia cuộc thi cũng được một khoản lớn.
Phong Dịch lại lượn tới trung tâm mua sắm, cuối cùng chọn hoa cả mắt mà không mua gì.
Cậu về lại ký túc xá nằm nhoài ra giường, mặt ủ mày ê, Mạnh Sơn cắn hạt dẻ cảm khái: "Sao mày suốt ngày cứ đa sầu đa cảm thế?"
Phong Dịch: "Mày không hiểu đâu."
Mạnh Sơn không phục, dẫu sao cậu ta cũng là một tác giả ngôn tình đã viết những ba cuốn truyện, cậu ta xách Phong Dịch lên như xách con chó chết: "Mày không được thế, mày liều mạng kiếm tiền chỉ để mua quà cho chị ấy, vậy đáng không? Mua quà thì chứng minh được cái gì? Chứng minh mày đã trưởng thành? Chứng minh mày có trách nhiệm? Chứng minh mày không thua gì bạn trai cũ của chị ấy à?"
Một tá câu hỏi khiến Phong Dịch choáng váng, cậu suy sụp bịt mặt lại: "Vậy tao phải làm sao đây, tao mới mười tám, mẹ tao đẻ tao ra trễ tao cũng hết cách."
Mạnh Sơn vỗ vỗ cái đầu bù xù của cậu: "Này chàng thiếu niên khốn khổ vì tình ơi, mày đừng bi quan quá, tao không nghĩ mày nhỏ tuổi hơn chị ấy là chuyện xấu, nhỏ tuổi thì sao chứ? Biết yêu thương, biết làm nũng, biết yêu mãnh liệt da diết, con gái họ thích thế đấy." Đột nhiên cậu ta quay ngoắt mà bảo, "Có điều, nhiều lúc mày phải tém bớt lại."
Phong Dịch bắn khỏi giường, hấp tấp leo xuống rót nước cho chuyên gia: "Mời ngài khai sáng."
Mạnh Sơn lắc lắc ngón tay: "Thời nay, mấy loại đàn ông được yêu thích bao gồm dịu dàng săn sóc, chững chạc chín chắn, ngang ngược mưu mô, hóm hỉnh hài hước. Mày nghĩ mày thuộc loại nào?"
Phong Dịch bỗng thấy nguy cơ dồn dập: "Chẳng loại nào."
"Chuyện này cũng không phải vấn đề lớn, nhưng cái chính là, mấy kiểu đàn ông này đều không dính phải cái khuyết điểm tổ bố của mày."
Phong Dịch hít hà một hơi.
"Người ta thích là thích cái kiểu lãng mạn săn sóc tinh tế ấm áp, chứ còn tình cảm mày dành cho người ta cứ như con tinh tinh ấy."
"Ý gì?"
"Thích của mày nó như một con tinh tinh vừa đấm ngực huỳnh huỵch, vừa gào rú "em thích chị", gào tới rung trời lở đất."
Phong Dịch tỉ mỉ ngẫm lại: "Ờ! Hình như giống thiệt đó mày!"
Mạnh Sơn vỗ vỗ bả vai cậu: "Vậy tao mới nói mày tém lại, phải trầm ổn, chín chắn chút biết chưa?"
Phong Dịch buồn bã gật đầu, không dám nằm giả chết trên giường nữa mà ngoan ngoãn ngồi vào bàn đọc sách.
Ngóng mãi trông hoài mới tới đợt nghỉ Tết Nguyên Đán, trước đó mấy ngày lớp cậu có tổ chức hoạt động đoàn thể leo núi chụp ảnh để báo cáo lên trên.
Leo núi chụp ảnh xong, khi nhìn thấy một cây nhân duyên rất lớn, đám con gái đều động lòng, tung tăng chạy tới xem, Phong Dịch cũng đi cùng.
Mạnh Sơn quả thực không nhìn nổi cậu nữa.
Nhưng Phong Dịch lại chẳng biết e lệ là gì, cậu mua vải đỏ xong bắt đầu nghĩ xem nên viết nguyện vọng gì lên đó. . Truyện Cổ Đại
Nữ thần lớp thò đầu sang, bắt chuyện với cậu: "Phong Dịch, cậu đang cầu tình duyên của cậu với bạn gái à?"
Phong Dịch thấy người này trông quen quen, bèn thân thiện đáp: "Ừ."
Nữ thần chưa chết lòng, dù biết cậu đã có bạn gái nhưng vẫn không muốn buông tay. Phong Dịch đẹp trai học giỏi, thích chơi thể thao lại có tấm lòng nhân ái, ưu điểm liệt kê mãi không hết, đúng là chàng trai tốt nhất cô ta từng gặp, cô ta quả không cam lòng.
"Tôi nghe bọn họ nói cậu rất thích động vật nhỏ, trước đó phòng ký túc xá bọn cậu còn nuôi mèo nữa."
Phong Dịch đang nghĩ nên viết điều ước gì, đáp chiếu lệ: "Ừ, tàm tạm."
Nữ thần mất hứng: "Cậu và bạn gái sẽ lấy nhau à?"
Câu hỏi này quá sức đường đột, Phong Dịch nhìn cô ta với vẻ kỳ quái: "Chuyện này còn phải xem chị ấy có chịu lấy tôi không chứ."
Mặt nữ thần đen kịt, cười nói: "Cậu mới mười tám, sao đã nghĩ tới chuyện kết hôn chứ, chẳng phải bọn cậu chênh nhau những bảy tuổi sao? Thua kém nhau nhiều thế e là chẳng thích hợp có con đâu."
Phong Dịch bỏ miếng vải đỏ xuống, quay sang nhíu mày nhìn cô ta.
Nữ thần thấy hơi hoảng.
Phong Dịch tuy không thích đàn đúm với đám bạn cùng lớp, nhưng rất lịch sự dễ gần. Cậu không thích nói ngọt hay kể mấy chuyện hài tục tĩu mà thích giúp đỡ người khác, tôn trọng phái nữ, cô ta một mực nghĩ cậu sẽ không nổi giận với mình nên mới dám nói thẳng như thế.
Đúng là Phong Dịch không nổi nóng thật, cậu chỉ nhìn cô ta đầy lạ lùng mà hỏi: "Theo cậu, hôn nhân là gì?"
"Sao?" Cô ta không phản ứng kịp.
"Hôn nhân với tôi mà nói, là lời hứa đôi bên trao nhau khi đủ yêu thương nhau Khi quan hệ yêu đương không đủ để thỏa mãn tình yêu của cả hai, những mong pháp luật có thể biến đối phương thành người thân của mình, để giúp đỡ nhau, làm bạn với nhau, vứt bỏ sự ích kỷ của bản thân để tiếp thêm can đảm và sự tự do cho đối phương. Chuyện này chẳng liên quan tới chuyện có sinh con hay không, sinh con là một lựa chọn, không phải mục tiêu cuối cùng."
Sao cậu lại không nghe ra cái giọng điệu khó ở của cô ta kia chứ: "Cậu là con gái, không nên có một số tư tưởng và suy nghĩ không nên có."
Cậu dừng một chút lại tiếp: "Nếu cậu có thiện cảm với tôi thì tôi cảm ơn, nhưng tôi đã có người trong mộng, sau này mong cậu chú ý một chút."
Nói xong cậu cầm miếng vải đi mất, để lại một mình cô ta đứng đó mặt thoắt đỏ thoắt trắng.
Vậy mới nói, khi đàn ông "nghe không hiểu" là vì họ không muốn động não mà thôi, nếu thực sự quan tâm thì trí não bọn họ sẽ hoạt động nhanh hơn bất cứ ai.
Tâm trạng của Phong Dịch không bị người quái gở ảnh hưởng, cuối cùng trong mấy chục điều ước, cuối cùng cậu vẫn lựa chọn viết một câu khuôn sáo nhất.
Cậu dựa vào ưu thế chiều cao, chọn một nhánh cây vươn về phía mặt trời, buộc miếng vải đỏ lên chỗ rất cao, mê tín tin rằng làm thế sẽ tăng tỷ lệ thành công của điều ước.
Gió lạnh vờn qua, miếng vải đỏ phất phơ trong gió, để lộ hàng chữ chỉnh tề ngay ngắn phía trên:
"Mong Kiều Ly có thể yêu mình, dẫu yêu ít hơn mình yêu chị ấy một chút cũng tốt lắm rồi."
Có lẽ Mạnh Sơn nói thiếu một khuyết điểm khác của người trẻ tuổi, đó là đôi khi ấu trĩ hết thuốc chữa.
Hôm sau vừa hết tiết, Phong Dịch vội vã mua vé về thành phố Z, lúc chạy tới nhà Kiều Ly đã là mười một giờ đêm.
Giữa hai lựa chọn "tiếc nuối cút về nhà rồi ngày mai mới gặp Kiều Ly" và "cho dù Kiều Ly có giận thì mình cũng muốn tới nhà chị ấy", Phong Dịch tự hỏi độ nửa giây, cuối cùng lựa chọn vế sau.
Kiều Ly còn chưa ngủ, đang làm báo cáo cuối năm. Khi cô thấy người tới là Phong Dịch qua mắt mèo, bèn mở cửa cho cậu, ngạc nhiên hỏi: "Sao giờ cậu đã quay lại, mà lại không báo tiếng nào?"
Cậu rất muốn nhào tới ôm cô, nhưng chợt nhớ Mạnh Sơn dặn phải trầm ổn chững chạc thì cố nhịn xuống, nhíu mày đáp: "Cũng không phải chuyện lớn, chỉ là một lần về nhà bình thường, đâu cần báo cho chị."
Kiều Ly thấy cậu là lạ, nhưng cũng không để tâm mấy, đi tìm dép cho cậu mang.
Cậu ung dung đổi giày cởi áo khoác, rồi nói với thái độ như vợ chồng già đã lấy nhau hai mươi năm: "Em đi tắm đây."
Kiều Ly nhíu mày: "Cậu sao thế?"
"Không sao cả, em đi tắm đây." Thấp thỏm chạy vèo vào phòng tắm.
Đóng cửa lại, tự tung hô bản thân: "Yes! Mình diễn hình tượng chững chạc trầm ổn quá đỉnh!"
Kiều Ly nhìn cửa phòng tắm đóng chặt: ?
Tắm thơm tho ngào ngạt xong, Phong Dịch lại thấy như thế không đàn ông lắm, bèn đứng dưới vòi sen xả nước một lúc lâu, tới khi tẩy hết mùi thơm trên người mới chịu ra.
Sau đó ngồi trên giường ngắm Kiều Ly tập trung làm việc cả nửa tiếng.
Để quyến rũ Kiều Ly, cậu chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở nửa người dưới, ngồi sau lưng cô u oán run rẩy vì lạnh.
Đè chị ấy!
Không, không được, kiềm lại!
Đè chị ấy đè chị ấy!
Không! Phong Dịch! Không thể lật đổ hình tượng!
Đè chị ấy đè chị ấy đè chị ấy!
Con tinh tinh tí hon trong lòng cậu giành phần thắng, Phong Dịch đè Kiều Ly xuống, vùi đầu vào cổ cô cọ liên miên.
Úi! Phê quá đi!
Kiều Ly: ??? Hôm nay cậu uống nhầm thuốc à?