Lễ Quốc khánh chóng vánh trôi qua, Phong Dịch phải về lại trường.
May là ngay từ năm Nhất, chương trình học của ngành cậu đã rất nặng nên cậu mới được giải thoát khỏi nỗi khổ tương tư Kiều Ly.
Kiều Ly cũng giống Phong Dịch, cô bận tối mày tối mặt. Hai con người cách xa nhau mấy trăm cây số đều cố gắng phấn đấu vì cuộc sống của mình.
Một ngày nọ, sau khi đánh răng xong, Phong Dịch đang định lên giường đi ngủ đúng giờ thì đột nhiên bị thu hút bởi tin nhắn trong nhóm.
Cuộc thi Kiến trúc xây dựng toàn quốc, tiền thưởng giải Nhất rất hậu.
Cậu động lòng. Kiều Ly đã sớm độc lập về kinh tế, mà cậu vẫn còn ngửa tay xin tiền ba mẹ, vừa nghĩ đã thấy giữa hai người có quá nhiều điểm khác biệt.
Cậu cố ý tìm hiểu về thông tin cuộc thi, năm ngoái cũng có sinh viên năm Nhất đạt giải. Những cuộc thi kiểu này không liên quan mấy tới kiến thức trên lớp mà phần lớn đều dựa vào tự học.
Cậu tải thông tin cuộc thi xuống, mua mấy quyển sách tham khảo dày cộm và phần mềm học tập, bắt đầu dốc toàn lực cho chuyện này, đến cả Kiều Ly cũng nhận ra dạo này cậu không gọi cho cô.
Đầu tiên cô thấy là lạ, nhưng kinh nghiệm tích lũy trong quá khứ đã khiến cô quen với chuyện này, nên cũng chẳng để tâm.
Phong Dịch không ngủ sớm nữa, đêm nào cậu cũng ôm sách và máy tính xách tay tới phòng tự học đọc suốt đêm, một tháng căng thẳng nhanh chóng trôi qua, cả đời cậu chưa bao giờ nỗ lực học tập như thế, song cuối cùng chỉ giành giải Nhì toàn quốc.
Đối với một sinh viên năm Nhất chỉ dành một tháng để chuẩn bị mà nói thì thành tích này đã rất tốt, thầy hướng dẫn còn cố ý công khai tuyên dương cậu trong đại hội cuối năm.
Phong Dịch lại thấy tiếc rẻ không thôi, cậu cầm thẻ ngân hàng đi một vòng mấy cửa hiệu cao cấp, cuối cùng nhận ra phải góp thêm tiền tiêu vặt vào mới đủ mua cho cô một sợi dây chuyền.
Tiền tiêu vặt của cậu rất rủng rỉnh, gom góp từ hồi cấp Ba tới giờ cũng được kha khá. Nhưng cậu không muốn dùng tiền tiêu vặt, cậu bực bội nghĩ: Ắt hẳn Chu Triết đều dùng tiền anh ta kiếm được để mua quà cho cô.
Sau khi yêu đương, cậu bắt đầu theo trường phái bi lụy, ngắm trăng sáng cũng cảm thấy chói mắt, giống hệt nam chính trong phim Hàn thời xưa, làm bộ bộc bạch nỗi lòng của mình cùng ánh trăng: "Kiều Ly, em phải làm sao để tới gần chị hơn đây?"
Nỗi buồn của cậu nhanh chóng được trút xả.
Lớp Kiến Xây đi chơi chung với nhau một ngày. Tới tối liên hoan, vì đố kỵ mà đám con trai trong lớp liên tục rót rượu cho cậu, còn đám con gái cũng tới mời rượu cậu với khuôn mặt đỏ bừng vì mến mộ.
Nhìn khắp lượt, hầu như ai cũng uống một ly với Phong Dịch.
Cậu vốn tốt tính không biết từ chối, cứ thế uống tới say sẩm mặt mày, đến nói chuyện cũng ngọng nghịu.
Thế rồi cậu túm lấy Mạnh Sơn đòi uống sữa.
Bình thường cậu không thích giao lưu với bạn bè cùng lớp. Trong mắt đám con gái, cậu là một nam thần giỏi giang lạnh lùng, không ngờ khi say lại trở nên đáng yêu như thế, bọn họ ai nấy đều thính tai, cố ý hóng chuyện bên này.
Mạnh Sơn đè Phong Dịch xuống: "Uống sữa gì nữa, mày còn muốn cao thêm chắc?"
Phong Dịch mơ mơ màng màng gật đầu: "Đúng thế, tao muốn cao thêm 0.12 phân nữa."
Mạnh Sơn gạt phăng một cách tàn nhẫn: "Không phải là vì mày hè mang vớ mỏng đông mang vớ dày à."
Phong Dịch phật ý, buồn bực không đáp.
Cậu trẻ con đáng yêu như thế khiến đám nữ sinh trong lớp mở cờ trong bụng, nữ thần được chào đón nhất lớp bèn to gan tới ngồi cạnh Phong Dịch, bắt chuyện với cậu: "Cậu rất cao mà, sao vẫn không hài lòng?"
Phong Dịch lắc đầu: "Không cao, phải cao thêm tí trông mới đàn ông."
Nữ thần cười dịu dàng: "Trông cậu rất đàn ông mà, mình hiếm thấy có nam sinh nào chịu khó rèn luyện như cậu đấy." Đám con trai trong lớp nhìn cảnh này mà nghiến răng nghiến lợi.
Mạnh Sơn là người ngứa mắt đầu tiên, người ta đã có chủ mà còn tán tỉnh cái gì.
Cậu ta nói thẳng với nữ thần: "Vì cậu ta có mối tình chị em, muốn trông đàn ông hơn để xứng đôi với chị gái kia."
Mặt nữ thần khá khó coi, quay đầu sang nhìn Phong Dịch để xác nhận.
Phong Dịch giơ ngón tay cái với Mạnh Sơn: "Chuẩn!"
Nữ thần cũng không tính bỏ cuộc: Tình chị em thì tình chị em, cô ta cũng rất có khí chất chị đại mà.
"Sao lại thích tình chị em?" Cô vén tóc ra sau tai để khoe ra đường cong khuôn mặt.
Phong Dịch lẩm bẩm: "Vì... vì... nữ hơn ba ôm gạch vàng."
Nữ thần phì cười, chưa kịp thốt ra câu "Cậu đáng yêu quá!" thì đã bị câu nói kế tiếp của Phong Dịch làm choáng váng đến đầu đầy sao.
Cậu nói: "Hơn sáu tuổi sẽ ôm những hai viên gạch vàng, đương nhiên tốt nhất là ôm 2.33333333333333......"
Mạnh Sơn bịt miệng cậu lại để ngăn cậu tiếp tục nói nhảm: "Đừng nói nữa." Rồi quay sang giải thích cho nữ thần, "Ý nó là thích người hơn bảy tuổi."
Nữ thần đơ mặt, bỏ lại một câu "Xem ra đã say thật" rồi đi mất hút.
Phong Dịch vẫn lẩm bẩm tiếp: "Mạnh Sơn, mày cho tao uống sữa bò gì mà tao say luôn vậy?"
Đám người chơi đã đời rồi giải tán, Phong Dịch hứng gió đêm một lúc thấy đỡ say hẳn.
Khi về đến cổng trường, cậu đột nhiên đứng hình.
Theo tầm mắt cậu, mọi người nhìn thấy một chiếc xe hơi đang đậu ven đường, có một người phụ nữ đang tựa vào cửa xe, mặc trang phục công sở trông rất chuyên nghiệp, tóc xõa trên vai, vì khuất sáng nên không thấy rõ mặt, nhưng vừa nhìn bóng dáng đã biết đẹp mê hồn.
Bọn họ thấy nam thần lạnh lùng Phong Dịch như bị ai đó ấn công tắc khởi động, chợt phi như bay về phía đó, nếu chiếc đuôi của con người không bị thoái hóa thì nhất định lúc này cái đuôi của cậu đã vẫy loạn xạ.
Kiều Ly nhìn cái tên lửa hình người tháng này chỉ nói chuyện với mình có mấy lần lao tới, vẻ hưng phấn kích động trên mặt người nọ khó mà giả vờ được.
Chỉ bằng một cử chỉ và thái độ cũng đủ cho cô biết người nọ yêu cô, cần cô đến mức nào.
Người cậu thoang thoảng mùi rượu, xông tới đứng yên trước mặt cô, mắt long lanh như chứa cả trời sao.
Đúng là... giống hệt chú cún con.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Kiều Ly lại vươn tay ra: "Bắt tay."
Phong Dịch ngơ ngác không hiểu nguyên do, nhưng thấy được cầm tay cô thì vui sướng đặt tay mình vào lòng bàn tay cô.
Quả nhiên...
"Sao chị lại tới đây?" Phong Dịch cắt đứt màn chửi thầm của cô.
"Tôi tới đây làm việc, bận suốt cả ngày đến giờ mới rảnh, gọi điện cho cậu không được nên lái xe tới thẳng đây luôn."
Trong lúc hai người đứng đây nói chuyện thì đám người phía đằng xa vừa nhìn họ vừa nghĩ ngợi.
Cuối cùng Mạnh Sơn cũng biết tại sao Phong Dịch cả ngày đều mất hồn mất vía, đúng là người yêu của cậu ta trông đẹp thật. So với đám nữ sinh xung quanh thì vẻ đẹp của cô vừa mãnh liệt vừa mong manh, rõ ràng từ mái tóc đến dáng người đều mềm mại, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh kỳ lạ, động tác của cô thoạt trông rất nhu mỳ nhưng khắp nơi đều bộc lộ cảm giác kiêu ngạo hoàn mỹ.
"Ai thế?"
"Chắc người nhà, đi xe biển số thành phố Z, không phải Phong Dịch là người ở đó sao?" Một cô nàng lên tiếng.
Một tên con trai cãi ngay: "Người nhà cái gì, trông quấn quýt thế kia thì rõ là người yêu."
Mọi người lặng thinh, có người ghen ghét, cố ý bóp méo dáng vẻ thành thục của Kiều Ly: "Vừa nhìn đã biết là một bà cô."
Không ai đáp lời.
Chẳng bao lâu sau, trên diễn đàn trường xuất hiện một bài viết có tên "Người được mệnh danh là nam thần hóa ra chỉ là tên trai lơ được phú bà bao nuôi" kèm theo một loạt ảnh chụp lén.
Mà tên trai lơ "được bao nuôi" lúc bấy giờ vừa theo Kiều Ly về khách sạn, chưa nói được hai câu đã ngã ra giường ngủ ngon lành.
Câu chuyện leo thang với tốc độ cực nhanh, sáng hôm sau khi Phong Dịch tỉnh dậy thì cậu đã bị đám bạn cùng phòng gọi cháy máy. Sau khi Phong Dịch và Kiều Ly ăn sáng xong thì cậu về lại trường, lúc chào tạm biệt Kiều Ly xong, cậu mở điện thoại lên mới nhìn thấy một đống tin nhắn.
Hàng loạt tin nhắn không đâu vào đâu liên tiếp ập tới, Phong Dịch đọc một lúc rốt cuộc cùng hiểu nguyên do.
Cậu bảo Mạnh Sơn gửi cho cậu xem tấm ảnh chụp lén. Trong ảnh, mặt Kiều Ly được chụp không rõ mấy, nhưng biển số xe lại rõ mồn một.
Mặt cậu hiếm khi sa sầm như vậy.
Tiết đầu tiên học ở giảng đường lớn, trong phòng chật kín người, cậu vừa bước vào thì tiếng bàn tán bỗng vang lên.
Phong Dịch cũng khá có tiếng, vì tấm ảnh hồi học quân sự mà cậu được một phen nổi tiếng, ngay cả sinh viên những trường Đại học khác trong thành phố cũng biết đến cậu. Chuyện này đương nhiên khiến người khác ghen ghét, khi cậu đi ngang qua đám con trai thì nghe thấy bọn họ khó chịu nói: "Chậc, không ngờ ngôi trường uy tín như đại học Z của tụi mình lại có những thành phần như vậy."
"Khó trách lúc nào nó cũng mặc toàn đồ hiệu, hóa ra là được phú bà bao nuôi."
"Mày nhìn đồng hồ nó đeo đi, chí ít cũng phải mấy con số."
Phong Dịch chẳng đếm xỉa tới mấy lời khó nghe của đám kia, nền nếp gia giáo tích tụ nhiều năm khiến cậu luôn cư xử lễ độ, sắc mặt bình thản.
Nhưng chuyện này trong mắt người khác lại biến tướng thành cậu đang sợ hãi, còn gì sướng hơn chuyện cái đứa mình công kích lại sợ hãi chứ?
Bọn chúng lại càng được đằng chân lân đằng đầu.
"Ha ha ha, không biết phú bà kia có bạn bè gì không, tao cũng muốn bớt đi mười năm phấn đấu."
"Tuy không thấy rõ mặt nhưng dáng người trông ngon phết."
"Chân dài miên man, không biết đêm qua lúc Phong Dịch hầu hạ cô ta có phải nắm chân cô ta giơ lên cao không, lúc đ*t chắc phê lòi. Có điều loại đàn bà như thế chắc đã qua tay rất nhiều người, bên dưới hẳn là rộng như hang động."
Hắn chưa dứt lời thì Phong Dịch vừa rồi mặt mày còn điềm nhiên như không đột nhiên đứng dậy, túm tên kia khỏi chỗ ngồi.
Cậu chơi bóng rổ nhiều năm liền nên rất khỏe, túm cổ áo tên kia rồi nhấc hắn lên như nhấc con gà con, không hề nương tay mà lôi hắn từ ghế giữa bàn ném ra hành lang.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, trong chớp mắt, cả giảng đường bùng nổ tiếng la thét và bàn tán.
Bình thường Phong Dịch là người ngay cả chửi thề cũng không, vậy mà giờ lại nắm cổ áo tên kia đấm cho mấy phát.
Mấy ai có thể từ ghế giữa bàn nhấc được một người lên rồi lôi ra ngoài dễ như trở bàn tay như thế? Hành động này của cậu quá sức chấn động, khiến mọi người xung quanh chỉ mải nhìn mà quên cả ngăn cản.