Hoàng bỏ cô bạn nhỏ trước cổng và đợi cho cô biến mất sau cánh cổng lớn thì anh mới cho xe quay đầu đi. Bella chậm rãi “lang thang” trên con đường nhỏ từ cổng tới nhà chính, cô lầm thầm trong miệng:“nhà gì mà xây tuốt ở phía trong vậy nà, đi bao lâu mới tới đây?”
Vừa đi vừa hát bài hát mà mình yêu thích nhất, giọng ca thật dễ nghe vang lên trong đêm tối. Bóng người vẫn chậm rãi nghiêng qua nghiêng lại trên con đường nhỏ, giọng ca thật mềm mại.....
Nhìn lên vầng trăng khuyết, chợt nghe hồn nuối tiếc,
Lời yêu không nói đêm nay và cho đến ngàn sau.
Nhìn sâu vào mắt biếc, chợt nghe tình tha thiết
Người ơi cho đến khi nào tình thôi hết nghẹn ngào.
Hi hi hii……Bella tự nói một mình:“Việt Dũng mà nghe mình hát bài này còn phải giật mình nửa kìa ha haaa haaaa.....Việt Dũng.....sao mà có người có thể viết bài hát gì mà hay dử vậy nà? Việt Dũng, Bi thiệt là thần tượng chú quá đi thôi. Phải trải qua mới có thể biết được.....ha ha ha.....nhất định đã từng yêu một người và còn yêu rất nhiều mới có thể biết được cảm giác này.....wow......mình thông minh tới phát khiếp.....hi hi hiiiiii“.
Cuộc tình em ngây thơ như nắng như mưa trong mơ
Đợi anh đến dẫn đưa em vào thế giới lãng quên
Cuộc đời anh lang thang trong gió trong sương mênh mang
Chờ em nói tiếng yêu thương ngàn đời vẫn mong tìm.
Bella quen thuộc con đường nhỏ để tới căn nhà phía sau, giờ phút này cô không đủ tỉnh táo để nhớ tới mình đã chuyển về toà nhà phía trước. Cô nhìn thấy cái xích đu nơi mình thường xuyên ngồi mỗi khi Sony tới, cô đi tới rồi ngồi xuống.
Và em muốn nói yêu anh dù tình yêu trái ngang
Và em muốn nói yêu anh dù đời đã dở dang
Bàn tay như kéo đêm đen để vầng trăng vỡ tan
Và em muốn nói yêu anh dẫu cho hồn phai tàn
Và xin tha thứ cho nhau để hồn thôi đớn đau
Và xin muôn kiếp yêu nhau để chờ nhau kiếp sau
Bàn tay đan kín yêu thương vì một mai cách xa
Nụ hôn chất ngất trên môi giữa ân tình phai nhòa.
Bella thấy hối hận vì đã uống cái thứ rượu trái cây kia, bụng cô giờ phút này cực kỳ khó chịu. Cô ôm đầu rồi co hai chân lên, giọng cô thật nhỏ:“anh Hoàng, anh thật là ác. Biết người ta không uống được mấy thứ đó mà còn rủ rê.....hai người....người đẩy....người đưa....báo hại em....đau đầu quá....“.
Bóng dáng cao to vốn đi theo Bella nảy giờ, bây giờ đang đứng ở bên cạnh cô. Anh đột nhiên ngồi xuống rồi đưa tay đụng lấy bàn tay nhỏ.
Bella ngơ ngơ ngác ngác nhìn lên, cô nhìn thấy Hoàng. Giọng cô vang lên:“ủa, sao.....anh không phải quay về rồi sao anh Hoàng?” Bella dụi dụi mắt, cô quả thật nhìn thấy Hoàng. Ánh trăng tuy rằng không sáng lắm nhưng cũng đủ nhìn thấy anh Hoàng.
-Em say rồi, giọng nói thật trầm thấp vang lên.
Hhi hiiii hiiii Bella cười cười rồi nói:“em không có say, anh....mới say. Nói cho anh biết nhen, Đại Phật mà nhìn thấy anh....là anh chết chắc“.
-Đại Phật?
-Ừ, nhưng mà....anh đừng lo. Em giúp anh....trốn, nơi này....ổng không bao giờ tới. Anh Hoàng à, đầu của em đau quá. Bella rên rỉ.
-Sao lại.....như vậy? Giọng nói nghe như đang đau lòng.
-Anh thật ác, hôm nay người ta đã rất là không vui....lại để em uống tới....ahhhh đầu em....bụng cũng khó chịu quá....anh Hoàng.... em đã uống bao nhiêu cái thứ quỉ kia hả? Bella nhích người tới gần, cô đặt đầu vào đôi vai bên cạnh.
-Không vui sao? Giọng nói như tự hỏi.
-Anh nghĩ em có thể vui sao…… anh Hoàng? Bella càng lúc càng nhích tới gần người bên cạnh.
-Xãy ra chuyện gì? Tiếp tục hỏi.
-Uh...uh...em kể anh nghe rồi mà......ảnh....anh Khang thật xấu. Chỉ có chú với anh là thật tốt....giọng Bella nhỏ lại.
-Chỉ.....hai người thôi sao? Giọng nói tỏ vẽ rất là không vui.
-Ừ.....chú...tốt hơn anh một chút. Hi hi hiiii chú không nói em ngu tới phát khiếp như anh nói. Chú nói ai ăn hiếp em, chú....làm người đó mềm xương......hahahaaaa anh Hoàng, anh dám nói em ngu....em cho chú đánh anh......chú rất là thích em, chú sẻ nghe lời em hahaaaaa....
-Chú.....Sony? Giọng nói hơi gầm gừ.
-Chứ còn ai, em nói chú đánh anh mềm xương.....hihiiiii tốt nhất là đánh cho mềm cái miệng của anh Khang......sao ảnh lại gạt em chứ? Bella ngước lên rồi xoa xoa cái miệng ở ngay trước mắt mình, giọng cô thật nhỏ:“chú à, chú tốt nhất là đánh cho ảnh....khỏi dám nói láo với Bi đi.....” Bella cười cười, đầu cô nghiêng ngả. Cô nói tiếp:“tốt nhất là chú đánh “đại cận vệ” cho ổng khỏi trừng mắt với Bi nè, uh....hahaaaa còn “mắt kiếng cận” nửa, Bi biết ổng cũng không thích Bi, còn “Đại Phật” thì tốt nhất là...... đánh tan cái tảng băng ở trên mặt ổng. Ha ha haaaaa mỗi lần nhìn tới ổng, anh Hoàng anh biết không.....em sợ muốn chết......anh Hoàng.....nói cho anh biết bí mật này nha, kiếp trước “Đại Phật” nhất định là sát thủ cho nên kiếp này mặt của ổng mới có thể hù doạ người như vậy nha....hahahahahahaaa......“.
Ha haaa haaaa Bella cười thật giòn, giọng cô đứt quảng:“chú à......hi hi hi.....Bi chưa gọi phone cho chú.....mà sao.....chú......ah, nhất định là Bi nhớ chú tới.....nhìn anh Hoàng......thành chú....rồi. Phone....phone.....anh Hoàng....đưa phone em gọi cho chú.......” Bella vừa nói vừa xà người xuống, bàn tay nhỏ lục lọi túi áo của Hoàng.
Gương mặt nhỏ nhắn kia cứ cọ qua cọ lại ở trong ngực, khó chịu vì bàn tay nhỏ sờ soạng lung tung ở trước mặt, bàn tay to cầm lấy bàn tay nhỏ của cô rồi bấm vài số. Sau đó đặt cái phone vào tai cô, giọng anh vang lên:“nói đi“.
……
-Anh Ken?
-Chú.....là Bi......ha ha haaa chú cũng say sao? Lúc nào cũng kêu Đại Phật. Chú....phải đặt Bi trước ổng....mới được, Bi nhất, Đại Phật thứ nhì...... hahaaaa……giọng Bella vang lên.
-Bi? Sao lại là Bi? Sao Bi....dùng phone này?
-Phone? Phone...gì? Cái phone này...xài được mà.....
-Bi.... chú Ken có ở đó sao?
-Chú....Ken? Ha ha ha ha giờ này Đại Phật ngủ rồi....Bi nói chú nha, Bi nhất ổng nhì. Bi phải là nhất mới được.
-Được được, Bi là nhất. Nhưng sao Bi lại xài phone của chú Ken?
-Phone? Cái phone này của ổng sao? Đâu phải..... Bi tới nhà rồi......Bi....đau đầu quá.....chú đừng lo.....chú nhớ....đánh mềm xương......hi hi hi....chú đã hứa......vừa nói Bella vừa ngả đầu vào thứ gì đó ở bên cạnh.
-Bi à......
-Bi muốn ngủ.....quá, bye chú......Bella tìm được vị trí thoải mái, cái phone cũng từ từ tuột khỏi tay cô.
-Bi muốn ngủ.....quá, bye chú......Bella tìm được vị trí thoải mái, cái phone cũng từ từ tuột khỏi tay cô.
-Bi......Bi......à.......
Cắt đứt phone, ánh mắt đen lay láy nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ đang ủi ủi trong ngực mình. Con bé này đang làm gì? Gối....gối nằm sao? Còn chưa kịp suy nghĩ tiếp thì con bé đã choàng cánh tay kia qua thân hình anh, giọng con bé thật nhỏ nhưng cũng đủ nghe:“chú à, Bi.....nhớ chú.....chừng nào thì chú về.....chừng nào....Bi có thể dọn ra? Chú nhanh....nhanh một chút...... có được không? Được.....không?”
Sau đó thì không nghe cô nhóc nói gì nửa, Ken thật muốn hét lên trong lúc này. Cả buổi tối anh cố tình không muốn nhìn tới con bé, trời xuôi đất khiến, cả đêm cứ bồn chồn trong lòng. Xách xe ra ngoài cả một buổi tối và uống mấy chai beer với Rich nhưng vẫn không tập trung được, anh lại lái xe trở về. Cứ ngồi ở ngoài và ngóng bóng dáng nhỏ này khi nghe dì Thu nói con bé đã ở lại nhà người bạn và lát sau sẻ quay về.
Lúc tâm trạng đang không khá lên được chút nào thì con bé lại nghiêng nghiêng ngã ngã trở về, giọng hát vang lên khiến tinh thần thật tốt. Tâm trạng khá lên khi nhìn thấy con bé nửa tỉnh nửa say, nếu không sao lại có thể có tâm tình mà ngồi xuống chiếc xích đu nhỏ tít này với con bé chứ? Câu nói cuối cùng của con bé lại làm cho tâm trạng của Ken xuống dốc, gì mà Bi nhớ chú? Bộ đi lâu lắm rồi sao? Còn nửa.....dọn ra? Nó muốn dọn ra sao? Con bé này.....
Bàn tay to nâng nhẹ đầu nhỏ của cô lên, Ken quyết định đem cô về phòng. Ánh mắt chợt dời tới đôi môi nhỏ, cô nhỏ thì thầm:“anh Hoàng, bánh sinh nhật....thật ngon.....nhưng ảnh lại không muốn ăn....hihiiiii“. Ánh mắt đen tối lại khi nhìn đôi môi nhỏ chu lên rồi cái lưởi nhỏ liếm liếm như đang thưởng thức gì đó. Quả thật là làm điên người, Ken thở hì hộc.
Quyết định làm theo điều trái tim đang muốn, Ken chợt cuối đầu xuống rồi mút lấy đôi môi nhỏ kia. Trái tim đập như muốn vỡ ra khi chạm phải làn da mịn màng non mềm của Bella. Quả thật mịn màng mềm mại như anh đã từng nhìn thấy lúc sáng này, mềm tới sợ làm đau cô nhỏ khi chạm tới vùng cấm địa này.
Đôi môi nhỏ kháng cự và muốn đẩy anh ra, ánh mắt nâu he hé mỡ để rồi sau đó cô nhỏ đẩy mạnh Ken ra. Giọng nói uất ức vang lên:“anh Khang......anh không.......chưa từng có bắt đầu nhưng từ đây về sau anh không nên đụng tới em. Anh....không nên được.....my first kiss“. Bella ôm ôm đầu, giọng cô ủ rủ:“chú.....chú..... ơi.....“.
Bị hành động của Bella làm cho giật mình, Ken thừ người một chút mới hiểu cô nhỏ đang nói gì. Đây có nghĩa là.....nụ hôn đầu tiên của Bella? Trái tim nhảy nhót vài giây nhưng bị vài chử cuối cùng của Bella đánh tan niềm vui đó, trong đầu con bé lúc nào cũng có Sony. Chưa kịp làm gì thì cô nhỏ lại nhào vào trong lòng anh, giọng cô nức nở:“chú......chú.......“.
Yên tỉnh....thật yên tỉnh, rốt cuộc thân hình nhỏ nhắn hoàn toàn dựa vào đôi tay của Ken. Cả người của cô đang nằm trong cánh tay của Ken, anh đem cô về phòng. Giây phút này thật sự yên tỉnh vì cô nhỏ đã ngủ từ lúc nào. Ken chậm rãi bế cô đi lên lầu, đem cô đặt vào căn phòng nhỏ của cô. Gở bỏ cặp mắt kiếng to đùng kia, Ken kéo mái tóc dài mềm mại và đặt nó ngay ngắn lại. Dưới ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ, gương mặt nhỏ nhắn mê người kia đang nằm ngay tầm mắt Ken.
Không phải lúc nảy dì Thu nói con bé đi sinh nhật bạn, người đó tên Khang? Câu nói:“.......chưa từng có bắt đầu nhưng từ đây về sau anh không nên đụng tới em. Anh....không nên được.....my first kiss” vẫn lập đi lập lại trong đầu Ken, anh nhìn cô chăm chăm.
-Chú.....ơi......cánh tay nhỏ ôm chặt con bear nhỏ vào lòng, gương mặt với nụ cười thật hạnh phúc.
Trái tim Ken đập mạnh, nếu đây không phải là con bear mà là Sony.......nghĩ tới đây, Ken bật dậy. Anh không dám nghĩ tiếp nửa, anh xoa xoa gương mặt mình. Trời à, lúc nảy mình....mình đã làm gì? Sao mình có thể hồ đồ tới....muốn hôn con bé? Thật là gặp quỉ mà, Ken thở hắt ra rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng.