Li sơn. Nam đường. Kì tông phủ.
Đây là một tòa nhã viện rất khác biệt được xây dựng cách đây một năm trước, mở rộng đất đai, đem trang viên tu kiến thành lầu các.
Dân chúng Li Sơn chỉ biết nơi này là chỗ ở của một đại gia rất giàu có, nhưng không ai dám bước vào hỏi thăm. Bởi vì chỗ này thật sự rất lạnh lẽo chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân nơi này ra vào, và cũng chưa bao giờ nhìn thấy có khách tới, mọi người chỉ có thể thấy, một đôi lão phu phụ ra vào.
Đôi phu thê này chỉ là hằng ngày ra vào mua đồ cho Kỳ Tông phủ, mọi người gặp thường xưng hô “Kỳ lão hán”, “Kỳ bà bà”. Có người từng nói nhìn xa xa trông họ như cường phỉ nơi sa mạc, sơn cùng thủy tận mới kết thành phu phụ. Nhưng khi bọn họ nhìn kỹ lại thì thấy cái miệng cái mũi, ánh mắt đều sai vị trí.. Nhìn họ như vậy càng làm cho Kỳ Tông phủ tràn ngập hương vị quỷ dị.
Mà lúc này, ở Kỳ Tông phủ lão phụ được xưng là “Kỳ bà bà” đang thì thào tự nói: “Ai! Đã ba ngày rồi, tiểu thiếu gia cũng thật quá nhẫn tâm, máu của đại thiếu gia đều muốn chảy khô hết, mới đưa đại thiếu gia về. Trên người không ít vết thương, hôn mê lâu như vậy, còn chưa tỉnh dậy. Đây chính là việc chưa bao giờ xảy ra nha!”
“Thủy muội! Còn thầm thì gì nha! Đại thiếu gia tỉnh dậy!” Giọng nam nhân già nua ở trong phòng vang lên, trong lời nói còn mang theo vài phần vui mừng, “Đại thiếu gia nói khát! Còn không mang chén nước đến!”
“Vâng, Sơn Ca! Đến đây!” Thanh âm cũng mang vài phần vui mừng.
Ba bước thành hai bước chạy tới phòng của đại thiếu gia, đại thiếu gia sắc mặt vẫn còn trắng xanh nằm trên giường, nam nhân nằm nghiêng sức lực tiều tụy, khuôn mặt tái nhợt không có nửa điểm huyết sắc, môi khô khốc làm cho người khác cảm thấy đau lòng, nhìn thấy lão phụ hoang mang bối rối bước vào, liền nhanh chóng hồi phục thần thái.
“Bột tẩu, ta không sao, ta lấy là được rồi.” Nam nhân suy yếu nói.
“Không!” Từ một bên có bóng người cao quý nhưng xinh đẹp tuyệt trần, đoạt lấy bát ngọc trên tay của lão bà, nói: “Bột tẩu, các ngươi bề bộn nhiều việc đi ra ngoài hết đi! Người này ta chăm sóc được rồi.”
Lão bà cùng lão hán lo lắng liếc mắt nhìn nhau, cũng không dám cãi lại mệnh lệnh chỉ có thế lui xuống.
Nam nhân nhìn về phía con người tú lệ nhưng lại cố chấp kia, lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ.
Lúc này không cần nói mọi người cũng đã biết, nam nhân trên giường chính là người bị “tra tấn” thực thảm ở ôn tuyền – Kỳ Phóng, nam nhân xinh đẹp kia chính là con nuôi của Kỳ Phóng –Tông Linh. Kỳ Tông phủ chính là được đặt theo tên của hai người.
Lại nói về ba ngày trước, sau khi Kỳ Phòng mê man quá lâu không thấy tỉnh dậy, lòng Tông Linh liền như lửa đốt đem hắn về nhà, lúc đó y mới biết mình quá tay, liền ngày đêm coi chừng.. Kỳ Phóng ba ngày chưa tỉnh, Tông Linh cũng ba ngày không chớp mắt, rốt cuộc ông trời cũng không phụ người có lòng, Kỳ Phóng cuối cùng cũng tỉnh.
“Ta uy ngươi.” Tông Linh dùng thìa múc nước đưa đến bên miệng của Kỳ Phóng, Kỳ Phóng chán ghét quay đầu đi chỗ khác. Tông Linh vừa vội vừa giận bỗng nhiên nhẹ giọng nở nụ cười, nhanh chóng nắm mũi của Kỳ Phóng, Kỳ Phóng cảm thấy thật sự khó thở, vừa mở miệng ra, lấp tức liền cảm thấy ngụm nước mát lạnh hòa lẫn với hương vị trong miệng của Tông Linh, đến khi thần trí tỉnh táo, thì đã bị Tông Linh hôn thấu triệt.
Kỳ Phóng “Bá” khuôn mặt liền lặp tức đỏ lên, Tông Linh buồn cười nhìn phản ứng của hắn, nhẹ nhàng cắn vành tai hắn nói: “Nếu không muốn ta tái làm vậy với ngươi, liền ngoan ngoãn nghe lời ta”, “Nha, uống đi.” Nói xong, liền uy hắn uống nước.
Kỳ Phóng cũng không dám tái kiêu ngạo, khuôn mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn nghe lời tiểu mỹ nhân.
“Nhìn ngươi ngoan như vậy, ta cũng nên thưởng cho ngươi!” Tông Linh cười nói tà ác, một bàn tay thâm nhập vào áo ngủ bằng gấm, liền tiến tới chỗ hiểm của Kỳ Phóng mà kích thích. “Ngày đó ngươi ngất đi, mấy ngày nay lại rơi vào trạng thái bão hòa, bên trong nhất định tích không ít, nếu vậy ngươi chắc rất là khó chịu không yên. Ta giúp ngươi phóng thích!” Nói xong liền nhanh chóng động thủ.
Kỳ Phóng vô lực vặn vẹo thân thể, chỉ có thể bị y đùa giỡn mà “hô, hô” thở phì phò.
Tay kia của Tông Linh giải phóng đai lưng áo ngủ của Kỳ Phóng, quần áo bán mở ra, lộ ra thân thể mật ong cứng cáp.
Đầu ngón tay của Tông Linh gãy nhẽ hai hạt nhỏ khô đỏ thẫm trước ngực Kỳ Phóng, đôi môi thì chăm sóc bên còn lại, dùng lưỡi trượt nhẹ.
Nửa thân dưới của Kỳ Phóng cảm thấy mẫn cảm, hai bên trái phải đều bị hắn nhiệt tình trêu đùa, y cảm thấy hô hấp của mình đã không còn theo quy luật, cổ họng nhịn không được phát ra thanh âm “ô, ô” trầm thấp.
Hai hạt đậu trước ngực Kỳ Phóng trở nên cứng hơn, tỏ ra hồng sắc vô cùng mê người, Tông Linh nhịn không được liền cắn một ngụm. Cả người y liền giống như bị điện giật, “A” thanh âm Kỳ Phóng đặc biệt mê người, làm hại Tông Linh nhịn không được liền cuối xuống trao cho y một nụ hôn sâu, Kỳ Phóng cảm thấy thiên địa chấn động, dưỡng khí dường như bị hút hết, y thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.
Hai đôi môi vừa tách ra, liền thấy một sợi tơ trong suốt nối liền đôi môi của hai người, Tông Linh vươn đầu lưỡi liếm đi. Cặp mắt dâm mỹ của y làm cho dục vọng của Kỳ Phóng càng thêm bành trướng.
Thân thể Kỳ Phóng bỗng nhiên tự động đưa về phía Tông Linh mà ma sát khiến y trở nên giật mình, đây là lần đầu tiên hắn chủ động như thế.
Tâm trí của Kỳ Phóng liền lập tức minh bạch, chính mình vì muốn tìm lại hưng phấn ba ngày trước, thân thể liền phản bội lí trí, sự đụng chạm kịch liệt kích thích làm hắn nhung nhớ tới sự yêu thương trước đây.
Tông Linh nhìn ánh mắt suy ngẫm không dám nhìn y của Kỳ Phóng, đầu ngón tay đang ở đỉnh phân thân từ từ di chuyển tới cửa miệng hậu huyệt nhỏ nhắn của hắn, đồng thời tạo ra chấn động nho nhỏ. Kỳ Phóng chịu không được thất kinh kêu lên: “Tay ngươi, đừng....... Không cần như vậy!” Hắn dùng một chút sức lực còn lại của mình mà giãy dụa.
Tông Linh thoải mái mà cản trở hành động của hắn, tranh thủ ra sức động, xoa nắn, di chuyển.... Phân thân kia ngày càng bành trướng mà đứng lên. Tông Linh dịch chuyển ra khỏi chăn, cúi đầu, dùng miệng hàm trụ dương vật đã muốn đến cực hạn của hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, chỉ trong chốc lát một dòng bạch dịch từ phân thân của Kỳ Phóng phun ra, Tông Linh phản ứng không kịp, đem toàn bộ bạch dịch nuốt vào cổ họng. Nhấm nháp hương vị của người yêu, Tông Linh mỉm cười ngọt ngào, y trêu chọc nói: “Hảo ngọt nga! Của ngươi hảo ngọt.”
Kỳ Phóng nghe y nói như thế liền lập tức thẹn không nói nên lời, làm ra động tác vô cùng đáng yêu, chôn cả mặt mình vào đôi tay, Tông Linh kéo như thế nào cũng không ra, “Hảo đáng yêu nga!” Tông Linh thầm nghĩ trong lòng, trìu mến ôm đầu của Kỳ Phóng ủng vào trong lòng của mình.
Kỳ Phóng không có phản ứng, say mê tham luyến sự ôn nhu này. Hắn cảm thấy Tông Linh như người mẫu thân đã mất của mình, bởi vì chỉ có mẫu thân mới tận tình, ôn nhu với hắn như thế.
Ôn nhu thương yêu trong thời gian ngắn, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Kỳ Phóng từ trong trầm tư bừng tỉnh, vội vàng đẩy Tông Linh ra, khiến y lộ ra thần sắc cực kỳ thất vọng. Kỳ Phóng biết lòng mình vừa động nhưng vẫn quay đầu không để ý tới.
Lão hán đẩy cửa vào, thấy khuôn mặt ái muội của hai người, liền trách mình làm bóng đèn cản trở, xấu hổ ho khan hai tiếng, nhìn thấy thần sắc oán giận cuả Tông Linh, nghiêm mặt nói: “Tiểu thiếu gia, có thể hay không ra ngoài một chút.” Tông Linh biết lão bộc này thập phần thông minh, không có việc quan trọng sẽ không tới làm phiền bọn họ, liền đồng ý đi ra ngoài.
Kỳ Phóng nghi hoặc quay đầu lại, vừa nhìn qua liền thấy trên tay Bộ Sơn là phong thư màu đỏ thẳm. Nghĩ rằng, “Tới thật không đúng lúc!” Kêu lớn: “Bộ Sơn, ngươi dừng lại, đem lá thư đưa cho ta, tối ta sẽ giải quyết.”
“Nghĩa phụ, thân thể ngươi không khỏe!” Nói xong Tông Linh đoạt lấy tín thư, mở ra chỉ thấy duy nhất một cái thẻ tre, bỗng nhiên trong mắt tỏa ra lửa giận khiến người khác phải kinh hãi, “Nghĩa phụ ngươi đừng đi, người này để cho ta.”
Kỳ Phóng nghiêm nghị, run giọng nói: “Là ai?”
“Đào Mã Phúc, đệ nhất gian thương.” Thanh âm của Tông Linh không mang chút cảm tình, bỗng nhiên chuyển hướng sang Kỳ Phóng, ánh mắt ôn nhu như nước, thanh âm ngọt ngào như mật: “Thân ái, ta lập tức quay lại, chờ ta.” Thừa dịp hắn thất thần, liền liếm lên môi hắn một chút, cười xoay người rời đi.
Trong phòng rộng lớn chỉ còn một mình Kỳ Phóng, nghĩ tới Tông Linh trước khi rời đi lại cười khuynh thành như thế, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang: “Ta là người sống trong bóng tối, mà Linh nhi chính là ánh sáng của ta, bất luận mục tiêu là tốt hay xấu, ta không hiểu sao lại quyến luyến sự ôn nhu của y, bản thân chỉ biết liên lụy y, hơn nữa chúng ta đều là nam nhân, ta chỉ có thể rời y, để thời gian làm ta quên đi y, đi thôi, càng xa càng tốt!” Nghĩ đến đây trong lòng bàn tay chợt lạnh, vừa cúi xuống liền thấy giọt nước mắt trên bàn tay của mình. “Là cái gì? A! Nước mắt, nhiều năm chưa từng chảy nước mắt! Chết tiệt Kỳ Phóng, ngươi không phải là người đỉnh thiên lập địa sao? Như thế nào lại khóc như một tiểu cô nương!”
Di chuyển thân mình, lấy quần áo tùy thân cùng một chút ngân lượng, bỏ vào tay nải, phóng qua tường, tập tễnh bỏ đi trong bóng đêm.