"Trương Uyển Nhi."
"Cái gì?"
"Ực!"
Thấy Trương Uyển Nhi vẫn không có ý đi tới nắm lấy cánh tay của mình, Lăng Thiên Vũ bất lực thở dài. Về phần Lâm Anh, người đang đứng bên cạnh và quan sát hai người họ, cô ấy tràn ngập niềm vui.
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Lăng Thiên Vũ, Lâm Anh giảm bớt nụ cười, đi về phía Trương Uyển Nhi, nói.
"Cái đó.. Uyển Nhi, đưa tay cho Lăng Thiên Vũ, anh ấy sẽ đưa cô xuống lầu."
Lâm Anh vốn dĩ không muốn nói gì thêm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Lăng Thiên Vũ, cô không khỏi nhắc nhở người phụ nữ "kì lạ" và chậm chạp này. Sau khi được nhắc nhở, Trương Uyển Nhi đột nhiên hiểu ra cái gì đó.
"À? Không, tôi có thể tự đi được mà."
Trương Uyển Nhi từ chối lòng tốt của Lăng Thiên Vũ hoàn toàn vì cô không muốn tiếp xúc thân thể với người đàn ông này nữa.
Trong đám cưới của Trịnh Lan Hương, anh ấy chỉ giúp cô thôi ấy vậy mà anh ấy lại bị giới truyền thông chụp ảnh và đưa thông tin sai lệch. Cô không muốn lên trang nhất của bản tin nữa, nên trong tiềm thức cô muốn giữ khoảng cách với người đàn ông này.
Khi Lăng Thiên Vũ nghe thấy lời nói của cô, anh dừng lại trước, sau đó mặt anh ta chìm xuống. Rõ ràng là anh đã hiểu sai ý của Trương Uyển Nhi. Anh chỉ là có ý tốt và muốn giúp cô xuống lầu, nhưng không ngờ cô lại từ chối như một sự ghê tởm. Đột nhiên, anh có chút ngượng ngùng, từ trong lòng có chút tức giận được hình thành.
Anh nén giận, hít sâu một hơi rồi nói: "Mang giày cao như vậy, ngay cả bước đi căn bản cũng có vấn đề. Cô nghĩ tự mình đi xuống lầu có cách nào không? Đừng làm mất mặt tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô như một quả bóng đi ra khỏi đây!"
Nói xong, Lăng Thiên Vũ ngoảnh mặt đi và dừng lại nhìn người phụ nữ.
Khi anh thực sự sẵn lòng để cô bám sát vào anh khi họ bước xuống lầu? Anh sẽ không làm điều này nếu không phải vì sợ cô xấu hổ và làm anh xấu hổ! Sau khi Trương Uyển Nhi nghe lời anh, lần đầu tiên trở nên biến sắc, sau đó đỏ bừng lên vì tức giận. Chỉ vào người đàn ông trước mặt, Trương Uyển Nhi như hết sức gọi tên anh ta không chút lảng tránh.
"Anh.."
Nhưng cô thật lâu cũng không nói được gì.
"Anh cái gì? Tôi nói sai sao?"
Tức giận là có ý gì? Lăng Thiên Vũ anh quá đáng lắm. Trương Uyển Nhi rất biết ơn Lăng Thiên Vũ vì đã đưa cô đến đây. Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn xé đôi miệng của người đàn ông, khiến anh ta không nói nên lời.
Chết tiệt thật! Sao miệng anh ta sao lại có thể ác độc như vậy cơ chứ?
Lăng Thiên Vũ, anh là một tên cặn bã siêu, đồ không biết điều!
Vốn dĩ định cùng anh ta cãi nhau tay đôi tại đây, nhưng nhìn thời gian đang đến từng phút từng giây, Trương Uyển Nhi không khỏi sốt ruột. Kết quả là cô quay đi chỗ khác, mặc kệ Lăng Thiên Vũ đứng ở đó tức giận, cô bước ra khỏi phòng VIP và đi về phía cầu thang.
Giờ cô chẳng muốn nghĩ ngợi gì, chỉ muốn nhanh chóng đến ngay địa điểm đã hẹn.
Có thể do nóng nảy và cô không quen đi giày cao gót nên khi loạng choạng đi được bước đầu, do đi giày cao gót chưa vững nên lúc sắp thấy mình mất thăng bằng, vừa định thực hiện câu "lăn xuống như một quả bóng" của Lăng Thiên Vũ vừa rồi, cô bất giác nhắm mắt lại chờ cơn đau ập đến.
Tuy nhiên, nỗi đau như mong đợi đã không ập đến, thay vào đó cô lại rơi vào tình trạng trớ trêu khác. Trương Uyển Nhi nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, nhất thời không phản ứng kịp.
Trên thực tế, nhìn thấy Trương Uyển Nhi nhất định muốn tự mình rời đi, Lăng Thiên Vũ vốn dĩ không muốn quan tâm đến cô, nhưng cuối cùng vẫn có chút lo lắng, vì vậy anh lặng lẽ đi theo cô ở phía sau. Đúng như dự đoán, người phụ nữ béo ú suýt ngã chỉ trong vài bước.
May mắn thay, anh phản ứng đủ nhanh và bám theo đủ nhanh, nếu không sẽ không thể bắt kịp cô.
"Bé Bự. Cô đứng dậy được không?"
Với một tay che eo xô của Trương Uyển Nhi, tay kia giữ tay cầm cầu thang làm điểm tựa, Lăng Thiên Vũ cảm thấy mình sắp không thể chống đỡ nổi, nhất là toàn bộ sức nặng của người phụ nữ béo ú này đều dồn hết vào người anh.
"Oh tôi xin lỗi!"
Nghe những lời Lăng Thiên Vũ gần như bị ép ra giữa hai hàm răng, Trương Uyển Nhi nhận ra tình hình hiện tại của mình. Sau khi cảm thán, cô ấy rời khỏi vòng tay của Lăng Thiên Vũ như "chạy trốn khỏi vùng đất hoang", và sau đó cô giữ bàn tay ở một bên để khôi phục lại thăng bằng.
"Đi thôi, trễ giờ rồi."
Nghe Lăng Thiên Vũ nói trễ giờ, Trương Uyển Nhi vô thức ngẩng đầu lên và nhìn anh. Thấy anh đưa tay lên lần nữa, cô đưa tay ra nắm lấy cánh tay anh.
Dọc theo đường đi, Trương Uyển Nhi suýt chút nữa không dám thở mạnh, ôm chặt Lăng Thiên Vũ, hai mắt nhìn thẳng vào bước chân. Thực lòng mà nói, cô sợ một màn xấu hổ như vừa rồi sẽ lại xảy ra nếu không đi đứng cẩn thận.
"Nơi đó đó ở đâu?"
"Cái gì?"
"Tôi nói, nơi mà cô hẹn hò là ở đâu, tôi sẽ đưa cô đến đó."
"Không, không, không, tôi có thể tự đi taxi."
"Đừng dài dòng, nhân tiện tôi sẽ đưa cô đến đó."
Cuối cùng, do không khước từ được Lăng Thiên Vũ mà Trương Uyển Nhi phải ngoan ngoãn báo cáo địa chỉ, sau đó mở cửa lên xe. Nhìn thấy cô gái mập này cuối cùng cũng chịu nghe lời, Lăng Thiên Vũ nhẹ nhàng thở dài trước khi đi vòng qua phía bên kia xe để vào.
Hai mươi phút sau, một chiếc Porsche đến lối vào của một sảnh khách sạn nào đó.
Tuy nhiên, Trương Uyển Nhi ngồi ở ghế phụ nắm chặt tay, hoàn toàn không có ý định xuống xe.
Lăng Thiên Vũ không biết cô ấy bị làm sao, cô ấy đến nơi đến chốn vẫn còn e ngại, vì vậy anh liếc mắt nhìn cô ấy một cái, nói.
"Bé Bự, nếu cô không xuống xe thì cô sẽ thực sự tới muộn đó."
Trương Uyển Nhi nghe xong không khỏi run lên, thật lâu sau mới nói.
"Tôi.. Tôi không đi nữa."
Thời gian hẹn chậm rãi đến gần, Trương Uyển Nhi liếc nhìn cửa đại sảnh, cảm thấy lo lắng vô cớ. Khi tâm trạng lo lắng dần dần tăng vọt, cả người cô bắt đầu run lên.
Lăng Thiên Vũ, người ngồi bên cạnh, nghe thấy những lời này và dường như nghe thấy sự kỳ lạ trong giọng điệu của cô, không khỏi quay đầu lại nhìn cô. Chắc chắn, anh nhìn thấy một người phụ nữ béo rất lo lắng, cô đang dùng tay trái chọc vào tay phải.
Mặc dù không biết cô đang căng thẳng vì điều gì, nhưng anh đoán chắc là buổi hẹn hò này, nếu không cô sẽ không đến chốn này, nhưng cô không xuống xe. Khẽ thở dài, đôi môi mỏng khẽ hé mở.
"Bất kể nó là gì, bạn phải dũng cảm đối mặt với nó."
"Lăng Thiên Vũ."
"Thế nào?"
Sau một hồi im lặng, Trương Uyển Nhi quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh và gọi tên anh ta. Khi Lăng Thiên Vũ nghe thấy tên mình, anh quay đầu lại gần như ngay lập tức đối mặt với cô.
Thời điểm bốn mắt giao nhau, Trương Uyển Nhi đưa ra yêu cầu.
"Cái gì?"
Nghe thấy yêu cầu của Trương Uyển Nhi, đôi mắt phượng của Lăng Thiên Vũ đột nhiên mở to, hiển nhiên có chút kinh ngạc. Anh nhìn cô đầy hoài nghi, như thể cô vừa nói đó là một chuyện kinh thiên động địa sắp xảy ra vậy.
Hẹn hò với đàn anh, cô còn muốn anh vào chung với cô sao?
Người phụ nữ mập này ốm à?