*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một túi bạc được ném thẳng lên bàn, tiếng lách cách đập vào nhau, có vẻ bên trong chứa rất nhiều. Tên thợ rèn ái ngại nhìn Lục Thủ, hắn lắp bắp:
"Công tử... chuyện này..."
Lục Thủ đã ngà ngà say, hắn nhìn dò xét:
"Sao? Không đủ? Cọc càng nhiều càng nhận nhiều thù lao. Càng nhanh sớm càng nhận nhiều vàng. "
Người trước mặt hắn cắn răng khổ sở, không khó để đoán Lục Thủ bị điên. Trãi qua nhiều cú sốc như vậy, hắn muốn tỉnh táo cũng không thể. Thợ rèn biết được sát khí của Lục Thủ, nên ông cố chiều lòng nhất có thể:
"Nhưng... thôi được, ta sẽ cố gắng xong tất cả cho công tử. Bảo đảm an toàn, bảo đảm loại tốt, bẻ không gãy."
"Hahaha" Âm thanh vang vảng bên ta, Lục Thủ khoái chí đập vai ông ta liên tục, đem bao nhiêu tâm tư thù hận dồn vào ánh mắt sắt bén:
"Tốt! Tốt! Bạc trên bàn, cứ lấy sài đi a? Sau khi mọi chuyện suông sẻ, tất cả gia tài của Lục gia đều cho ngươi."
Tên thợ rèn cúi đầu gật gật cảm kích, nhưng thâm tâm lại chán ghét vô cùng. Hắn chỉ muốn xong việc rồi tránh xa con người điên dại của Lục Thủ.
Từ ngày Lục Thất, Lục Cố Thiên lẫn Lục phu nhân chết, hắn như người bị nhập ma. Toàn thân hung tợn đằng đằng sát khí, đứng gần ai cũng cảm nhận được hơi lạnh toát ra.
Chẳng trách được vì Lục Thủ quá đau khổ.
Còn vài ngày nữa Nhược Y sẽ tìm đến hắn, hắn sẽ nhân dịp này báo thù cho cha mẹ và đệ đệ. Sau khi mục đích được tốt đẹp, hắn sẽ cắt cổ tự sát. Lục Thủ vốn dĩ là tên bệnh hoạn độ sắc ham sống sợ chết, nhưng một khi đã nghĩ đến tự sát, đủ để biết niềm tin thù hận Nhược Y của hắn lớn đến nhường nào.
"Sát Tinh Vệ vì muội muội mà tìm đến giết ta! Nhược Y vì Sát Tinh Vệ mà tìm đến giết cả phủ của ta! Hay cho các ngươi, trong cuộc đời của Lục Thủ, hai ngươi là kẻ thù sâu đậm nhất! "
Đêm trăng tròn, Lục Thủ rối bời đi lang thang trong rừng, mùi rượu nồng nặc khắp thân thể. Nhưng thay vì đi về nhà, thì hắn lại tiến về phía chân núi.
Giờ là đêm canh 1...
Rượu trên tay vẫn chưa cạn, đôi mắt lừ đừ bất cần đời nhìn quanh thiên hạ. Miệng còn lầm bầm chửi rủa một thứ gì đó.
Bỗng một tiếng động kỳ lạ phát ra bên hông rừng gây chú ý Lục Thủ.
Lục Thủ ngưng uống rượu, hắn tò mò nhìn sâu vào bên trong, một vùng ánh sáng đỏ tím ma mị toả quanh một nữ nhân áo đỏ. Tất cả đập vào mắt đem hắn bừng tỉnh cơn say. Nhược Y đang đứng đó, đang hút nguyên khí của hai nữ nhân xấu số, có lẽ đi hái nấm đêm.
Không ngờ có ngày Lục Thủ gặp lại kẻ thù không đội trời chung ở đây. Kỳ lạ, chưa đến ngày thì chắc chắn Nhược Y sẽ không tìm đến hắn.
Quả thật vậy thì người đời sẽ có câu: Đi đêm gặp ma. Còn hắn đi đêm lại gặp Nhược Y!
Hơi men trong người khiến Lục Thủ bị kích động, nhớ lại bao nhiêu chuyện gây ra cho hắn, hắn chỉ muốn một cước đánh lén cho xong. Nhưng đêm nay là trăng tròn, lại rất sáng, lợi thế của Nhược Y. Hắn mò vào khác gì tự nộp mạn.
Nhưng nếu đã gặp mà không làm gì, tâm tư Lục Thủ rất khó chịu. Không lâu sau một ý định nảy sinh trong đầu hắn, đó là theo dõi nơi ở của Nhược Y. Pháp lực của Nhược Y thừa sức biết ai theo dõi nàng, nếu muốn không bại lộ, phải dùng thuật ẩn thân và nín thở.
Điều này chính Minh Uất Phong dạy cho Lục Thủ.
Nhược Y bên này sau khi nạp nguyên khí đầy đủ, nàng khá bình tĩnh lại. Chẳng qua gần đây nàng rất hay dạo rừng, nguyên do không có gì khác ngoài tìm Sát Tinh Vệ. Không ngờ một lúc mệt mỏi lại gặp hai con mồi ở đây, nàng thèm máu tươi vô cùng.
Đã chấp nhận luyện yêu thuật, thì phải chấp nhận uống máu.
Nhưng đối với nàng tình yêu lại lớn hơn mạng sống, nên cho dù máu co dâng tận miệng, nàng vẫn sẽ quay đi. Dù gì Nhược Y vẫn là con gái, nàng vẫn biết lo lắng Tinh Vệ nghĩ về mình như thế nào. Nếu Tinh Vệ có hôn, thì nàng mong người kia cảm nhận được vị của nàng, không phải là vị máu.
Một mùi hương thức ăn thoang thoảng gần đây kéo nàng về thực tại, Nhược Y biết có một người theo dõi. Ánh mắt sắc bén quan sát liên tục, nhưng tuyệt nhiên không thấy ai. Mặc dù thấy quái lạ, nhưng vẫn xem như bản thân quá đa nghi.
Chiếc vòng vẫn không sáng, lại một đêm Sát Tinh Vệ chưa về, Nhược Y khẽ thất vọng, sau đó quay về hoàng cung. Chuẩn bị nước nóng ngâm mình.
Bóng dáng Nhược Y bay mất, Lục Thủ bên này thở hồng hộc, vừa rồi biết được Nhược Y nghi ngờ, hắn phải buông rượu mà nín thở. Bây giờ kẻ thù hắn đi rồi, nghĩ là làm, hắn sẽ tiếp tục nín thở để thăm dò.
Nhược Y cho dù có đệ nhất thiên hạ đi nữa thì vẫn có điểm yếu, nàng không hề biết rằng có một con chó đang theo chân mình.
Hạ xuống trước cổng hoàng cung, Nhược Y mới thư giãn nhìn lên mặt trăng, sau đó biến thành hình dạng Minh quý phi tiến vào cung.
Phía sau, Lục Thủ đáp xuống, gương mặt giờ này xanh xao đáng sợ. Không những mệt vì thiếu không khí, mà còn sợ hãi vì cảnh tượng trước mắt.
Nhược Y biến thành Minh Nhược Hoa? Vậy Minh Nhược Hoa chính là Nhược Y sao?
Miệng cứng nhắc, không lắp bắp được lời nào. Kẻ thù bấy lâu nay gần gũi như vậy lại không nhìn ra, rõ ràng trên người Minh quý phi không lấy một ma khí. Hắn tự hỏi, nàng ta dùng thuật gì mà cao tay đến vậy?
"Ha... Nhược Y, Minh Nhược Hoa... cùng có chữ Nhược tại sao ta không để ý? Nữ ma quỷ, để xem sau này ta giết ngươi ra sao..."
Lục Thủ mãn nguyện vô cùng, hắn chợt nhận ra, có nín thở một đời cũng là may mắn.
***
Một ngày lạnh lại đến, Sát Tinh Vệ ngồi trên chiếc sofa, ăn tạm thức ăn nhanh có trong tủ mà sáng qua đã mua. Tôn Đồng lúc này mò dậy, thấy tay mình đang truyền nước, y phục đã được thay, không rõ bác sĩ đến đây khi nào.
Nhẹ mở cửa phòng Tinh Vệ, nàng không thấy người đâu, lên sân thượng không thấy, nhìn xuống vẫn một khoảng sân mù mịt hơi sương. Đến khi cất tiếng gọi, tất cả đều im lặng đáng sợ:
"Đi thật rồi." - Tôn Đồng thầm buồn bã nói.
Bước xuống bậc thang, nàng nhìn thấp thoáng bóng dáng quen thuộc kia, lòng vui mừng trở lại. Nhưng tuyệt nhiên khi Sát Tinh Vệ nhìn thấy nàng, vẫn không gọi nàng như thường lệ.
Sự im lặng là sự ghê gớm nhất!
Thức ăn được tự động đẩy qua bên cạnh Tôn Đồng, là cháo nóng. Âm thanh lạnh nhạt phát lên:
"Đêm qua ngươi không ăn gì, lại uống khá nhiều rượu, phát hiện bị suy nhược và ngộ độc rượu. Vệ sĩ đã gọi Bác sĩ đến súc ruột và truyền nước cho ngươi. Giờ ăn cháo đi."
Tôn Đồng cảm nhận tất cả, sau đó chợt nhận ra một điều, thay vì Sát Tinh Vệ ở lại nhưng vô cùng lạnh nhạt, thì nàng mong người kia đi đi.
"Ta không thích ăn ngoài phòng khách."
Tôn Đồng nhàn nhạt đáp gọn, sau đó mệt mỏi trở về phòng. Như đã biết nàng bị chứng khiết phích, sẽ không thích ăn ở bất cứ đâu ngoài phòng bếp. Nhưng hôm nay không phải như vậy, là lý do là nàng không thể nuốt nổi cùng với thái độ của Sát Tinh Vệ hôm nay.
Tôn Đồng nhốt mình trong phòng liên tục đến tối, nàng khóc đến toàn thân rã rời. Sát Tinh Vệ đứng bên ngoài, chỉ biết im lặng mà cứng nhắc.
Nước mắt của nữ nhân là một vũ khí vô hình, đã chạm phải rồi thì không thể can đảm mà tấn công. Trời đã tối, bản thân có ý định từ biệt nhưng không nỡ, tại sao Tôn Đồng lại khóc?
Sau ba tiếng ngồi bên ngoài, cánh cửa cuối cùng cũng mở, Sát Tinh Vệ hồi hộp đứng dậy, nàng cố gắng giữ bình tĩnh, dứt khoát nói từ dã thì may quá Tôn Đồng đã mở lời trước:
"Ngày mai nhân viên sẽ tiến hành phá rừng, cũng là ngày mai ta trở về Bắc Kinh."
Sát Tinh Vệ quay mặt đi, nhưng vẫn lên tiếng đáp trả:
"Ta đã tìm được đường về."
Một tiếng sét đập vào trái tim Tôn Đồng, nàng chỉ khẽ cười nhạt, nhưng thâm tâm khôn xiết tận cùng.
"Ừ... chúc mừng, lần này... ta về một mình. Đêm nay ta tiễn ngươi đi."
Sát Tinh Vệ ngẩn đầu ngạc nhiên, Tôn Đồng đang từ bỏ hay sao? Nàng cố gắng nhìn sâu vào ánh mắt Tôn Đồng để tìm một thứ gì đó, nhưng hoàn toàn không tìm được.
"Y phục và kiếm ta đã cho người giữ rất sạch sẽ, ngươi hãy đi. Hơn nữa, giữ lại một người không yêu mình, ta không làm được, ta không thể ích kỷ xen vào ngươi và... một người khác. "
Dù che giấu kỹ đến đâu, vẫn không che được ánh mắt đỏ hoe trên gương mặt Tôn Đồng, nàng buông bỏ thật rồi, nàng cố gắng vui vẻ. Mặc dù nụ cười gượng gạo lộ rõ.
Khẽ thở mạnh, Tôn Đồng gạt nước mắt, nở nụ cười rất tươi:
"Nào còn không mau thay y phục? Nếu ngươi là con rùa thì ta sẽ đổi ý đó."
Sát Tinh Vệ vẫn im lặng không đáp, đem Tôn Đồng ngại ngùng:
"Còn không mau đi?"
"Hai giờ sáng cánh cửa mới mở, chúng ta còn bốn tiếng, cùng ăn buổi tiệc chia tay chứ?"
Quả thật chính Sát Tinh Vệ cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao cánh cửa thời gian chỉ mở từ hai giờ đến năm giờ sáng? Hèn gì suốt ngừng ấy thời gian ban ngày nàng tìm không ra.
Tôn Đồng trầm mặc không đáp, nhưng thấy Tĩnh Ngạn vừa từ Bắc Kinh đến đang vẫy tay đằng trước, nàng khẽ gật đầu.
Buổi tiệc sớm tàn, là khoảng thời gian Tôn Đồng không mong nhất. Nàng định sau khi tiễn chân Sát Tinh Vệ, bản thân cũng ra xe trở về Bắc Kinh trong đêm, nếu còn ở lại đây, nàng sợ sẽ đau lòng mà chết đi.
Đã đến giờ tốc hành, chung quanh đã ngủ hết, cả hai mới dám lên đường. Như Sát Tinh Vệ nói, điều này rất huyền huyễn, không thể để cho nhiều người biết về cánh cổng.
Y phục đã được thay, tóc cũng đã chỉnh lại, Sát Tinh Vệ xoa nhẹ thanh kiếm, rồi mong lung suy nghĩ vẩn vơ. A Kiên lái xe lên chân núi, sau đó ở lại, để hai nàng vào rừng.
Quả nhiên đồng hồ đến hai giờ, một vùng ánh sáng lạ hiện ra, đom đóm bay khắp trời. Tôn Đồng ngắm nhìn một lúc, sau đó cười lắc đầu, điều Sát Tinh Vệ nói không sai, nàng ta chính là người vượt thời gian. Không hoàn toàn thuộc về thế giới này, để người đi là điều nên làm.
Khẽ bước đến, Tôn Đồng bất đắc dĩ phủi bụi trên vai Tinh Vệ, miễn cưỡng tỏ ra mình thoải mái:
"Bảo trọng, coi như nợ đã trả xong, chỉ mong ngươi xem chuyến đi này là trãi nghiệm, đừng quên ta..."
Giọng điệu vui vẻ nhưng ánh mắt không giấu được Sát Tinh Vệ, mất mát và hụt hẫng!
Bàn tay cứng nhắc, Sát Tinh Vệ ẩu đả trong nội tâm rất lâu, sau đó mới ôm Tôn Đồng một cái rất nhanh rồi quay đi:
"Cái ôm tiễn biệt, đừng từ chối cũng đừng suy nghĩ nhiều. Mong ngươi ở lại xây dựng tốt việc công ty, hơn nữa... ta thấy Chu Phiên Vy có ý với ngươi, quên ta đi...!"
Những câu cuối, thật phũ phàng, Sát Tinh Vệ buông thật nhanh, sau đó dứt khoác bước vào vùng ánh sáng, biến mất.
Tôn Đồng một mình ở lại trong khu rừng vắng vẻ lạnh lẽo. Nàng không để ý Chu Phiên Vy là ai, chỉ liên tục nghe thấy lời của người nàng yêu vô cùng "Quên ta đi..." .
"Cái ôm cuối cùng cũng không lâu, sao ngươi thương hại ta một cách tiết kiệm như vậy?"
Người đi thật rồi, để lại bóng tối và sự im ắng bao trùm lấy Tôn Đồng. Giọt nước mắt mặn chát rơi xuống, đơn độc, phũ phàng. Nàng cứ đứng đó thật lâu, không về cũng không bước, nửa mong người kia quay lại, nửa mong người đi khuất cho rồi. Nhưng cuối cùng vẫn chính là về nhà.
Bước xuống chân núi, toàn thân run bần bật rã rời, nàng không thấy xe mình và A Kiên đâu, chỉ thấy duy nhất một bóng người đang hút thuốc đứng bên cạnh một chiếc Lexus trắng...