Uy Bức Ước Thúc

Chương 39: Ích kỷ



Sáng hôm sau là một ngày se lạnh. Sát Tinh Vệ lau khô mặt, sau đó ngơ ngác đi quanh căn nhà, trống không. Dường như có một mình nàng ở nhà, hèn gì tĩnh lặng như vậy.

Bước xuống bậc thang, đầu Tinh Vệ đau nhức âm ỉ. Nhìn chiếc đồng hồ số treo tường đã thấy gần trưa mới nhận ra hôm nay Tôn Đồng không đánh thức mình dậy đi làm.

Chuyện xem thời gian đã quá quen thuộc với Sát Tinh Vệ mấy tháng nay, giá như ở cổ đại có thứ điện tử này, nàng đã không vất vả nhìn trời ngắm đất mà đoán giờ nữa.

Nàng cũng vô cùng thắc mắc tại sao chuông không reo vào sáu giờ sáng, cũng không nghe Tôn Đồng gọi dậy.

Nhưng rồi tặc lưỡi gạc đi, có lẽ một triệu năm người kia tử tế được một lần. Chính là sợ Tinh Vệ say mà dậy không nổi.

Trong bếp đã được ai đó dọn sẵn thức ăn sáng, bánh bao vẫn được bỏ trong nồi mây nóng hổi. Bên cạnh là một ly nước chanh, có lẽ Tôn Đồng muốn nàng uống giải rượu.

Đồ ăn đơn giản như vậy, nhưng Tinh Vệ đủ thấy hấp dẫn lắm rồi, từ khi nào Tôn Đồng để ý đến sở thích của nàng như thế?

Ăn xong cũng đến mười lăm phút, quả nhiên uống cạn ly nước thần dược đó thì đau đầu đã giảm khá nhiều. Đến trưa cũng không muốn ăn thêm gì, chỉ thấy cổ họng khát khô, uống nước rất nhiều.

Quãng thời gian từ sáng đến chiều rất lâu, Sát Tinh Vệ rảnh rỗi đến phát chán. Đôi lúc cũng muốn tìm gì đó làm, mà Tôn Đồng tuy là tiểu thư được nuông chiều, nhưng lại có chứng khiết phích thích sạch sẽ. Từ trong ra ngoài tất cả sáng bóng, Tinh Vệ muốn dọn dẹp qua thì giờ cũng chẳng biết đụng vào đâu.

Thả lỏng xuống sofa, Sát Tinh Vệ khẽ nhắm mắt thở dài. Được một ngày yên bình như vậy, nàng mới nhớ ra mục đích sống của mình.

A Tú ở đâu? Lục Thủ ở đâu? Nàng đang làm gì ở chốn lạ lẫm này? Mối thù đã trôi về nơi nào mà bản thân còn vô dụng như vậy?

Nàng muốn về nhà, nơi có Lục sơn trang cầm thú, nơi có nấm mộ lạnh lẽo của muội muội, nơi là nhà có Nhược Y ở đó. Thật hài hước, năm xưa còn có ý nghĩ sẽ bỏ trốn khỏi ân nhân cứu mình, nay đã toại nguyện, cớ sao còn quyến luyến?

Ánh mắt bỗng trở nên kiên quyết, Sát Tinh Vệ lấy thanh kiếm từ phòng mình bước ra, khẽ rút vỏ, sau đó chạm vào lưỡi gươm. Lưỡi gươm này chỉ được lần cuối cùng nhuốm máu, chính là máu của phủ Mãn Kim. Chợt nhớ bản thân không bay được, lòng có chút run run, quyết định sẽ luyện kiếm.

Bước ra sân sau, nơi có nhiều cây cảnh và hồ nước, rất thích hợp để nàng kiểm tra võ công của mình. Từ khi bước vào thế giới này, hầu như bản thân trở thành vô dụng, khí công đều mất không hiểu lý do.

Đưa thanh kiếm lên, độ sáng và bén của nó chạy qua mắt Tinh Vệ, nhanh chóng múa một quyền.

Quyền thì rất bình thường, nhưng không thể nào vung ra khí công. Cây cối không rung chuyển, mặt nước phẳng lặng, thật không tin được.

Tại sao?

Hay là lúc bị đả thương, Tinh Vệ đã bị phế công lực? Vô lý, chẳng phải lúc đó nàng vẫn còn sức chạy trốn hay sao?

Hay là thế giới này có một ma lực, kiềm hãm khả năng của nàng?

Bắt đầu chuyển sang Tuyệt Kiếm Pháp, chắc cũng đã biết môn võ này, mặc dù không muốn phá hư khoảng sân của Tôn Đồng, nhưng nàng vẫn phải thử, nó quá quan trọng.

"Phăng". Một nhát chém xa nhưng không có gì xảy ra cả, tất cả là một mảng im lặng đáng sợ.

Sắc mặt của Tinh Vệ xanh xao, nếu quả thật phế, thì làm sao trả được mối thù của muội muội? Vẻ mặt hoang mang vô cùng, nhưng nàng cố chấp, một cước chạy đến sân thượng, ném thanh kiếm sang một bên.

Từ lầu hai nhìn xuống là hồ nước, khá cao, nhưng bản thân Sát Tinh Vệ vẫn tin mình có thể bay được. Nàng tự đánh lừa rằng, có thể lúc trước ở bệnh viện vì bị thương mà vô dụng thôi.

Hơi thở khẽ mệt mỏi, bàn tay nắm chặt lại, Sát Tinh Vệ gật gật đầu cương quyết, sau đó lấy đà. Chỉ còn cách này mới xác định được.

"Này..."

Sát Tinh Vệ chuẩn bị bay, nhưng một giọng nói vội vã đằng sau khiến nàng quay lại nhìn, trượt chân, té xuống. Một bầu trời tối sầm lại trong mắt Sát Tinh Vệ. Nàng cảm thấy ngộp thở, cánh tay đau nhức, còn nhìn thấy cá xanh bơi qua mặt. Sau đó cũng hôn mê.

Tỉnh dậy cũng là lúc trời tối, thứ đâu tiên Tinh Vệ thấy là gương mặt hầm hầm của Tôn Đồng nhìn mình:

"Ư... tay của ta."

Sát Tinh Vệ gượng dậy, một luồn đau đớn truyền qua cánh tay đã được băng trắng lại. Cử động không linh hoạt lắm.

Người bên cạnh không mấy dễ chịu:

"Té từ tầng hai xuống, gãy tay còn mạng lớn, dám hỏi? Ngươi lên sân thượng làm gì?"

Giọng điệu trách móc, mang theo thanh âm gay gắt lẫn lo lắng, làm Tinh Vệ thầm cười trong lòng. Thì ra cũng có ngày tiểu thư đây biết lo lắng cho bàn dân thiên hạ.

"Ta muốn bay!"

"Bay?"

Tôn Đồng ngạc nhiên hỏi lại, sau đó cười một trận vào bộ mặt đáng thương kia. Nàng lắc đầu phân bua:

"Nào là võ công, nào là bay, nào là yêu quái, uầy tất cả chỉ có trong phim ảnh. Ngươi nghĩ con người có thể sao? Haha. Dù là cổ đại hay hiện đại, cũng không thể nào bay được, đừng có mà tưởng tượng! Có phải ở nhà chán nản kiếm gì phá hay không?"

Quả thật như lời Tôn Đồng nói, làm sao có chuyện con người siêu phàm như vậy cơ chứ?

Nhưng có một điều Tôn Đồng không để ý, chính nàng là người siêu phàm. Chuyện vượt thời gian khó tin như vậy nàng còn tin được, cớ sao bay nhảy nàng lại không tin? Cho dù chuyện xuyên không là có thật, thì người bước từ đó ra là Sát Tinh Vệ, thì Sát Tinh Vệ nói gì, cũng đều có một nửa phần trăm đúng.

Dù sao vẫn không lay chuyển được ý nghĩ của Tôn Đồng, nên một lần nữa, Tinh Vệ lại được quy vào bệnh nhân tâm thần.

Mặc dù rất ấm ức nhưng không làm gì được, nàng muốn rằng sau này về được nhà, sẽ lôi cổ Tôn Đồng bay một trăm vòng dọa nàng để lấy lại danh dự.

Bất lực nhìn cánh tay, và mái tóc còn ươn ướt, mới nhớ ra bản thân té xuống hồ nước. Bất ngờ Tinh Vệ run rẩy, vội vã hỏi tấp:

"Phải rồi ta té xuống hồ nước, vậy thì có phải ngươi... "

Tôn Đồng hiểu ý, chỉ khẽ nhau mày:

"Sao nào? Ta gọi bác sĩ riêng đến đây khám cho ngươi, cánh tay là bà ta băng, y phục bà ta cũng thay. Đừng nghĩ nhiều."

Tinh Vệ thở phào nhẹ nhõm, tức thời cả hai trở nên ngại ngùng, cũng không trách được, chủ đề này quá nhạy cảm.

Sát Tinh Vệ đành phá vỡ bầu không khí này, lên tiếng hỏi:

"Phải rồi, hôm nay ngươi về sớm hơn thường ngày."

"Chính là về xem tên hậu đậu ngươi đã tỉnh rượu hay chưa."

Tôn Đồng bất giác quay đi, nhắc đến say rượu, nàng lại nhớ đến tên nữ nhân váy đỏ hôm qua, dám ăn mặc quyến rũ như vậy lại thừa cơ đụng chạm người say. Thật là không ra gì! Sáng nay còn gặp ả ta ở căng-tin công ty, còn mặt dày hỏi nàng Sát tiểu thư thế nào.

Thật chướng mắt.

Tinh Vệ có nhìn ra biểu cảm của Tôn Đồng, nhưng không rõ ràng lắm, chỉ hỏi thêm:

"À tối qua có cảm giác bị ai đó tán một cái."

Làm sao đây? Không ngờ say đến quên mọi chuyện mà chỉ nhớ lúc bị đánh, thật không hổ danh. Tôn Đồng bắt đầu hơi lo sợ người kia nhìn ra ý bản thân mình. Đành đánh trống lãng bỏ đi:

"Nhớ nhiều như vậy làm gì? Ta đói rồi."

Tôn Đồng cầm điện thoại trên bàn rồi bước ra phòng khách, gọi giao vài món đồ ăn nhanh rồi bắt đầu ngồi chờ xem tivi. Chỉ mười lăm phút sau đồ ăn đã giao tới, vệ sĩ bên ngoài đưa vào đặt trong nhà bếp, sau đó nàng chỉ có việc đi xuống.

Đúng là người khiết phích, đồ ăn nhanh rất gọn, nhưng vẫn không ăn tại phòng khách, xem ra trời ban cho Tôn Đồng sự ngang ngược, nhưng vẫn từ tâm khuyến mãi thêm cho nàng bệnh sạch sẽ.

Nhìn vẻ mặt nhàn nhạt lẫn ngốc nghếch của Tinh Vệ đang gặm Hamburger, Tôn Đồng lặng lẽ cười mỉm, gương mặt đó xinh đẹp, Tôn Đồng không biết từ khi nào đối với Tinh Vệ đi xa thì nhớ ở gần thì hôi hộp như vậy.

Nếu có cãi nhau nhiều, thì nàng vẫn mong thanh xuân chỉ để cãi nhau với người đó.

- ---------

Đồng hồ điểm đến mười giờ, Sát Tinh Vệ vừa ôm cánh tay vừa lững thững bước đến sofa trông rất ngốc. Tôn Đồng đang chơi game trên laptop, nhìn người kia bước đến, ngẫm nghĩ một lúc liền chuyển qua xem phim.

Khỏi phải nói chính là phim gì.

Dù biết Sát Tinh Vệ chán nản bộ phim này lắm rồi, nhưng hôm nay Tôn Đồng vẫn bật, chính là có chủ ý riêng.

Quả nhiên đúng ý Tôn Đồng, mười lần đến phân cảnh vampire, là mười lần Sát Tinh Vệ im lặng né tránh. Khẽ lấy can đảm, Tôn Đồng lên tiếng hỏi:

"Ngươi ở cổ đại... có để ý ai chưa?"

Bị hỏi đột ngột như vậy, Sát Tinh Vệ không dễ chịu:

"Ngươi luôn hỏi như vậy."

"Người đó... là Nhược Y, phải không?"

Nghe tên quen thuộc lẫn cấm kỵ, Sát Tinh Vệ đưa ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm như muốn một lời giải thích. Tôn Đồng cười buồn, nhưng Tinh Vệ không nhận ra:

"Im lặng là nhận rồi nhé? Thì ra tên Nhược Y. Đừng nhìn ta như vậy. Chỉ là hôm trước ngươi ngủ trong xe ta nghe ngươi gọi thôi."

Thì ra là vậy, nếu vậy Sát Tinh Vệ không nhạc nhiên mà trố mắt nhìn nữa. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy mình thật bất cẩn. Tôn Đồng mắt vẫn xem phim, nhưng tâm trí thì không:

"Nhược Y?... nghe tên thật giống nữ nhân."

Sát Tinh Vệ nghe thấy nhưng không đáp, Tôn Đồng hiểu, nên chỉ cười vui vẻ đập vai người kia:

"Hầy... ta không để ý mấy chuyện nữ nhân yêu nữ nhân đâu a? "

Tinh Vệ cảm thấy nhẹ nhàng, ít ra nữ nhân này còn biết thông cảm. Nhưng Tinh Vệ không để ý rằng, những hành động của mình đều nói lên tất cả, nàng thầm thừa nhận.

"Người đó không phải tầm thường, nói cách khác, nàng ta rất giống Á Long. Ngoại hình, tính cách, máu người... "

Nghe qua thật khó tin, nhưng Tôn Đồng vẫn tò mò:

"Vậy... nàng là yêu quái? Vampire? Huyết tộc? Hay cương thi?"

"Cũng không hẳn, chỉ là do luyện pháp cấm, pháp cấm..."

Từ đây mọi chuyện cũng dần yên lặng, Tôn Đồng mặc dù nghi ngờ, nhưng đã hiểu hơn về người mà Tinh Vệ cho là yêu thương.

Không nghe thì thật nôn nóng.

Nghe rồi thì chỉ thấy buồn...

Người kia vô tâm vô tư không để ý tâm trạng Tôn Đồng.

"Ngươi xa Nhược Y, có nhớ nàng hay không?"

Biết trả lời ra sao? Nhớ thì rất nhớ, nhưng với thân phận quan hệ gì?

"Có, nhớ cả muội muội ta nữa. Tôn Đồng, ta muốn về..."

Âm thanh tựa hồ buồn bã, mỗi người một nỗi buồn khác nhau. Tôn Đồng cảm thấy khóe mắt cay nhẹ.

Nàng ích kỷ thật rồi, ngày đó ích kỷ muốn giữ người lại chỉ để chơi đùa. Chỉ gạc Tinh Vệ, làm gì biết nơi nào có cánh cửa thời gian.

Còn bây giờ, nàng ích kỷ thêm một lần nữa, muốn phá khu rừng càng nhanh càng tốt, cũng chỉ giữ Tinh Vệ ở lại. Vì yêu...

Nhưng né tránh mãi cũng không phải là cách, Tôn Đồng gập laptop lại, sau đó lấy giọng thật tự nhiên:

"Cũng đã sáu tháng, được rồi, lời nói sẽ giữ, ta sẽ bàn lại kế hoạch với baba, chúng ta chuyển về khu nghỉ dưỡng chân núi. Sớm thôi."

Phải! Sớm thôi, Tôn Đồng sẽ phá nát khu rừng, cánh cửa vượt thời gian sẽ biến mất. Cho dù Tinh Vệ có bỏ đi, cũng sẽ bỏ đi trong thế giới này, Tôn Đồng còn có khả năng được gặp lại nàng.

Nàng ích kỷ thì đã sao? Ai bảo người đó chính là Sát Tinh Vệ?

______________________

Đúng là truyện cường thủ ? tui viết cho nữ chính có tính chiếm hữu mà sao giờ nữ phụ có luôn =))

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv