“Đốc chủ, sau khi thái tử giám quốc đã thay mới hết tất cả thủ vệ và nội thị trong điện Tử Thần, Phó thủ lĩnh nội thị Cầu Ân đã bị phế chức hỏi tội, hoàng quý phi cai quản hậu cung, đề kỵ tại Tây Sơn Doanh bị cận vệ kinh đô và các vùng lân cận bao vây khống chế, tạm thời không dám có hành động, tất cả mọi người đều đang đợi lệnh của đốc chủ.” Đề kỵ thở hổn hển bẩm báo, nhanh chóng thuật lại nội dung quan trọng.
Mắt mấy đề kỵ đỏ au, hiển nhiên là đã mệt nhọc đến cực điểm. Ba ngày trước bọn họ nhận được mệnh lệnh của Thiên hộ đại nhân, sau đó lập tức chạy đến đạo Giang Nam, không dám dừng lại dù chỉ một khắc, hiện tại chỉ là gắng gượng chống đỡ để bẩm báo.
Bọn họ ở Đề Xưởng, biết rõ tầm quan trọng của tin tức này, thế nhưng dù như vậy thì đây cũng là tin tức từ ba ngày trước.
Triều cục thay đổi trong nháy mắt, trong ba ngày này, Kinh Triệu lại xảy ra chuyện gì, triều cục hiện tại như thế nào, bọn họ khó mà dự đoán được.
Mặc dù trước nay tâm tình của Uông Ấn rất hiếm khi dao động, nhưng lúc này nghe đề kỵ bấm báo xong, vẫn không nhịn được mà hơi biến sắc.
Hoàng thượng hôn mê, thái tử giám quốc, hoàng quý phi nắm quyền, Cầu Ân bị hỏi tội... Mỗi một việc đều là việc lớn, tất cả đều đột ngột xảy ra nhưng lại liên kết chặt chẽ với nhau và bắt đầu từ việc hoàng thượng hôn mê.
“Tại sao hoàng thượng lại đột nhiên hôn mê? Thái y Thượng Dược Cục nói thế nào, có thể liệu trước bao giờ thì hoàng thượng tỉnh lại hay không?” Uông Ấn lập tức hỏi vấn đề mà mình muốn biết nhất, đồng thời cũng quan trọng nhất.
Hoàng thượng còn chưa tới năm mươi, lại luôn được điều dưỡng chu đáo, có thể nói là đang độ sung sức. Hơn nữa trước đây thân thể không hề có bất cứ bệnh tật nào, sao lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh?
Uông Ấn lập tức nghĩ đến
chuyện công chúa điện hạ trúng độc hôn mê năm đó, có khi nào hoàng thượng cũng trúng độc hay không?
“Bẩm đốc chủ, các thái y đều bó tay hết cách, thái tử còn muốn hỏi tội Chu thái y, may mắn toàn thể các thái y đều cầu xin cho nên mới không bị định tội.” Một đề kỵ đáp.
Việc trong cung xảy ra quá đột ngột, tạm thời đề kỵ cũng không có cách nào tra rõ tình hình cụ thể, huống hồ toàn bộ cung nữ và nội thị trong điện Tử Thần đều đã bị thay đế, không thể biết rõ tình hình cốt lỗi, hiện tại Đề Xưởng cũng bó tay hết cách.
Uông Ấn trầm tư giây lát, sau đó lập tức tra lệnh: “Các ngươi đi nghỉ tạm trước đi, bổn tọa sẽ sắp xếp sau.”
Các đề kỵ chắp tay nghe lệnh, gần như vừa về tới phòng nghỉ là đã lập tức ngả người ngủ mê man.
Uông Ấn cau mày, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trên mặt tràn đầy sát khí.
“Chủ nhân, chúng ta có cần phải dẫn tiểu điện hạ lập tức trở về Kinh Triệu không?” Phong bá thấy thế bèn hỏi.
Kinh Triệu biến động, mà chủ nhân lại dẫn theo tiểu điện hạ ở đạo Giang Nam, cách Kinh Triệu quá xa, tin tức không thông, sẽ để mất tiên cơ rất nhiều chuyện.
Việc cấp bách hiện nay là phải lập tức trở về Kinh Triệu.
Uông Ấn lắc đầu, nói: “Bổn tọa còn phải suy nghĩ một chút.”
Sự việc xảy ra quá đột ngột, lại còn nghiêm trọng như vậy, quả thật là việc tày đình khó mà đoán trước...
Uông Ấn biết hiện tại mình nên dẫn tiểu điện hạ trở về Kinh Triệu để tùy cơ ứng biến, nhưng cũng bởi vì sự việc quá lớn, nên lại khiến hắn có cảm giác không thật.
Những việc hệ trọng, bất kể là từ phương diện triều cục hay là những phương diện khác như thế này, vốn không nên xảy ra vấn đề gì.
Ấy vậy mà nó lại xảy ra!
Những hành động của thái tử điện hạ, đặc biệt là việc thay đổi cung nữ và nội thị trong điện Tử Thần, có vẻ quá nhanh, cũng quá liều lĩnh, hắn ta không sợ hoàng thượng sẽ đột nhiên tỉnh lại sao?
Lỡ như hoàng thượng tỉnh lại, những việc thái tử đã làm chẳng khác nào nóng vội muốn cướp đoạt hoàng quyền, hoàng thượng có thể dung tha sao?
Loạt hành động này của thái tử giống như chắc chắn hoàng thượng sẽ không tỉnh lại...
Hoàng thượng sẽ không tỉnh lại, vậy chẳng phải là sẽ băng hà?
Ánh mắt Uông Ấn chợt biến đổi, sát khí trên mặt càng thêm nồng đậm, khiến cho người ta nhìn mà khiếp sợ.
Đúng lúc Diệp Tuy tới, vừa nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, nàng liền kinh hãi, vội vàng hỏi: “Bán Lệnh, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Sau khi nghe Uông Ấn thuật lại sự việc xong, sắc mặt nàng cũng thay đổi: Nàng thật sự không ngờ triều cục sẽ biến hóa kịch liệt như vậy.
“Bán Lệnh, thái tử năng lực tầm thượng, thái độ làm người hèn nhát sợ sệt, hắn có lá gan... gây bất lợi cho hoàng thượng không?”
Đúng như đại nhân nói, thái tử phải chắc chắn hoàng thượng sẽ không tỉnh lại thì mới dám tùy ý làm bậy như thế.
Còn có chị gái của nàng... hoàng quý phi nắm quyền lục cung, vậy người vốn dĩ cai quản lục cung như chị nàng thì sao? Bây giờ chị ấy như thế nào?
Nàng cắn môi, trong lòng nhất thời như lửa đốt.
Dù hành động của thái tử có khác thường hay không, hoặc chị đã gặp phải chuyện gì rồi thì với việc đang ở đạo Giang Nam hiện tại, đến ngay cả một chút tin tức họ cũng không tỏ tường, chứ nói chi tới việc đưa ra phương pháp ứng đối.
Phải mau chóng trở về Kinh Triệu mới được!
“Còn có một điểm, bổn tọa cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đại tướng quân Giang Nam Vệ - Thẩm Túc đã phái binh sĩ trông giữ kho lương thực, không cho quan viên Hộ Bộ điều tra. Thái độ làm người của Thẩm Túc vẫn luôn cẩn trọng giữ mình, võ tướng quân đội tại sao lại tham gia vào chuyện kho lương thực tại địa phương? Còn cả Cố Tổ Phân... Bổn tọa cảm thấy chuyện bọn họ làm không tương xứng với chức vị và hành vi trước đây. Trừ khi...”
“Trừ khi bọn họ đều biết hoàng thượng hôn mê bất tỉnh!” Diệp Tuy tiếp lời Uông Ấn.
Uông Ấn gật đầu, ngón tay gõ nhẹ lên bàn một cái, đáp: “Đúng là như vậy.”
Nói như vậy, Thẩm Túc và Cố Tổ Phân đứng về phe thái tử? Thế nhưng bọn họ đều không phải là người đơn giản, thái tử dựa vào cái gì mà có thể thu phục được hai người này?
Quan trọng hơn là, nếu Thẩm Túc và Cố Tổ Phân đã sớm biết được hoàng thượng sẽ hôn mê, vậy việc hoàng thượng hôn mê cũng không phải vấn đề thân thể mà là một kế hoạch được bày tính từ trước.
Chủ mưu… là thái tử sao?
Trong lúc Uông Ấn và Diệp Tuy đang bàn bạc thế cục trong triều để quyết định có lập tức trở về Kinh Triệu hay không, đề kỵ lại truyền tới cấp báo.
Cấp báo lần này là do Thuần phi ở trong cung nhờ đề kỵ truyền tới, tin tức rất ngắn gọn, chỉ có bốn chữ: “Có biến, chớ về!”
Bọn họ không nên về Kinh Triệu ư? Vì sao?