Nơi đó, đương nhiên là Vân Khê thuộc phủ Tô Châu đạo Giang Nam.
Hắn không biết ám vệ hoàng gia có đang ẩn náu trong bóng tối quan sát tình hình của Trịnh Vân Hồi hay không, thế nhưng hắn nhất định phải tới đó.
Nếu không, Thuần phi khó mà ăn nói với hoàng thượng.
Từ chân núi Tiêu Nhiên phủ Hàng Châu đi tới Vân Khê phủ Tô Châu chỉ cần hai ngày đi đường. Uông Ấn định dẫn Diệp Tuy và Trịnh Vân Hồi ở lại phủ Tô Châu một thời gian, cho nên những thứ phải chuẩn bị cũng khá nhiều.
Lần này đi tới phủ Tô Châu, Tôn Trường Uẩn cũng đi theo. Lệnh bổ nhiệm của y đã tới rồi, đúng như Uông Ấn suy đoán, là chức tư mã Tô Châu.
Chức tư mã này đương nhiên không phải chức vị quan trọng gì nhưng đối với một quan viên đang đợi bổ nhiệm thì đây đã là một vị trí cực tốt, cũng là vị trí thích hợp nhất với Tôn Trường Uẩn.
Sau khi được bổ nhiệm, trước tiên Tôn Trường Uẩn đến xin gặp Uông Ấn, cung kính nói: “Tiên sinh, lệnh bổ nhiệm của học trò đã tới, về sau không thể đi theo bên cạnh tiên sinh được nữa, xin tiên sinh yên tâm, học trò nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của tiên sinh và thầy.”
Sau khi tham gia hội thơ Cô Sơn, không biết bởi vì có được sự khẳng định của Uông Ấn, hay là tự bản thân y nghĩ thông suốt mà bây giờ Tôn Trường Uẩn đã bớt đi vài phần sầu não, tăng thêm một chút tự tin.
Cái chết của Tạ Giới năm đó đã gây ra ảnh hưởng tâm lý vô cùng lớn đối với Tôn Trường Uẩn, cũng khiến y nảy sinh cảm giác oán hận không thể nói ra đối với đất nước và hoàng thượng, khiến y còn trẻ tuổi mà đã như một ông cụ non.
Chín chắn, thận trọng đương nhiên tốt, thế nhưng Tôn Trường Uẩn còn trẻ, Uông Ấn vẫn hy vọng y có thể có một chút hăng hái nhiệt huyết của người trẻ tuổi, đừng để chưa già đã suy.
Uông Ấn gật đầu, nói: “Rất tốt, con đường làm quan của ngươi khởi dầu tại phủ Tô Châu. Ngươi biết phải làm sao mới trở thành một vị quan tốt không?”
Tôn Trường Uẩn nhất thời không biết nói gì, trong đầu xuất hiện vô số ý tưởng. Ví dụ như liêm chính đức độ, tận tâm vì dân gì đó, thế nhưng khi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Uông Ấn, y luôn cảm thấy đáp án không phải những thứ này.
Y suy nghĩ một lúc, cúi người xuống nói: “Xin tiên sinh chỉ dạy, học trò... cũng không chắc chắn.”
Uông Ấn bật cười, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, không biết đang suy nghĩ gì. Ánh mắt sâu xa khó tả, vẻ mặt lạnh nhạt như có gì đó vừa xẹt qua, khiến Tôn Trường Uẩn vô thức ngẩn người.
Ánh mắt Uông Ấn dừng lại trên người Tôn Trường Uẩn, thản nhiên nói: “Làm một vị quan tốt, chẳng gì ngoài dưới khiến bách tính an tâm, trên khiến hoàng thượng yên lòng, hiểu chưa?”
Muốn khiến bách tính an tâm thì nhất định phải có năng lực. Có thể trở thành quan phụ mẫu tạo phúc cho bách tính một phương, đó mới là có năng lực. Trong lúc tạo phúc cho bách tính, đồng thời còn phải có được tín nhiệm của hoàng thượng...
Tiêu chuẩn làm một vị quan tốt này tuy rất đơn giản, nhưng thực sự rất khó, bản thân Uông Ấn còn không làm được, nhưng hắn hy vọng Tôn Trường Uẩn có thể.
Quốc gia dựa vào trọng thần cốt cán, nhưng tương lai của đất nước nhất định phải dựa vào quan viên trẻ tuổi như Tôn Trường Uẩn, trụ cột tương lai của đất nước cũng nhất định chính là những quan viên như Tôn Trường Uẩn.
Từ trước đến nay Uông Ấn vẫn luôn có lòng tin vào mắt nhìn của mình, có được một học trò như Tôn Trường Uẩn, cũng xem như không phụ lòng Tạ Giới... và cả bản thân.
Khiến bách tính an tâm, làm hoàng thượng an lòng?
Tôn Trường Uẩn thầm nhắc lại những lời này vài lần trong đầu, cảm thấy câu này có vô số ý nghĩa sâu xa, nhưng mà y không thể nào thấu hiểu trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chỉ lập tức đáp lời: “Tiên sinh, học trò đã biết, về sau cũng nhất định sẽ nhớ kĩ những lời này.”
“Không cần suy nghĩ quá nhiều, làm đúng chức trách của mình là được, có chuyện gì thì có thể nói cho bổn tọa.”
Chẳng biết tại sao, mỗi khi nhìn thấy Tôn Trường Uẩn, hắn lại nhớ tới Tạ Giới quá cố, nhớ lại dáng vẻ Tạ Giới trừng mắt đối diện lầu Vạn Ánh năm đó.
Chớp mắt một cái, đã nhiều năm trôi qua, Tạ Giới cũng đã qua đời, nhưng còn Tôn Trường Uẩn...
Hắn nhìn Tôn Trường Uẩn, ánh mắt lộ ra vẻ từ ái hiếm thấy.
“Khánh bá, Vân Khê là nơi nào? Vì sao chúng ta phải đặc biệt tới đó?” Trên xe ngựa, Trịnh Vân Hồi tò mò hỏi.
Trước khi rời cung, cậu đã nghe mẫu phi nhiều lần nhắc đi nhắc lại rằng lúc đến Vân Khê, ánh mắt phải tỏ ra kích động, lúc đó cậu gật đầu, cũng hỏi lý do, nhưng mẫu phi lại không nói cho cậu biết.
Mẫu phi chỉ xoa đầu cậu, vừa cười vừa nói: “Vân nhi, mẫu phi không thể nói lý do cho con biết, con chỉ cần biết, con có thể rời cung chuyến này, có thể mở mang kiến thức, cũng là nhờ vào Vân Khê.”
“Bẩm tiểu thiếu gia, lão nô cũng chưa từng tới Vân Khê, thực sự khó mà nói được nơi đó trông như thế nào, thế nhưng lão nô nghe nói, nơi đó là một vùng đất lành.”
Vân Khê là một vùng đất nhỏ, hơn hai mươi năm trước không có gì đặc biệt, nhưng từ khi Vĩnh Chiêu Đế đăng cơ, nơi này liền trở thành một vùng đất lành nức tiếng gần xa.
Người Vân Gia sống tại Vân Khê giống như được ông trời chiếu cố, có thể nói là vạn sự như ý. Thôn Vân Gia từ một thôn quê bé nhỏ biến thành một huyện, có vị trí hết sức quan trọng tại phủ Tô Châu.
Có người nói, chỉ cần là người của thôn Vân Gia, bất kể ra ngoài kinh doanh buôn bán hay lên triều làm quan, kể cả làm ruộng cày cấy đều đi đến đâu gặp vận may, được người giúp sức đến đấy, lúc nào cũng có thể gặp dữ hóa lành.
Hơn hai mươi năm qua, người của thôn Vân Gia quả nhiên là gặp được vận may mà không rõ lý do. Ngay cả chính bọn họ cũng không biết nguyên nhân là gì, chỉ có thể suy đoán thôn Vân Gia tại Vân Khê chính là đất lành, nếu không thì tại sao lại thuận lợi trăm bề như thế?
Cứ vậy một truyền mười mười truyền một trăm, lời đồn thôn Vân Gia là đất lành vang xa, nhưng nguyên nhân trong đó, người quản lý hình phạt của Đề Xưởng như Khánh bá cũng không biết được.
Đất lành, thực sự là như vậy sao?