Phủ nhà họ Uông bốn mùa hoa nở, trong phủ cũng căn cứ vào mùa hoa mà bố trí thành vườn thược dược, vườn bích hà, vườn hàn mai, vân vân... các vườn này đều được sắp xếp tôi tớ bị loại từ Đề Xưởng.
Lúc này, trong một gian phòng bên trong vườn hàn mai truyền ta tiếng bàn luận xôn xao. Có điều người tập trung nói chuyện ở đây cũng không phải tôi tớ vườn hàn mai mà là đám người Chu thái y.
Chu thái y ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói rằng: “Lão phu nói thẳng, ta cho rằng đã đến lúc chuẩn bị một hôn lễ thực sự cho đốc chủ và phu nhân rồi.”
Đốc chủ và phu nhân đã thành thân gần bảy năm, hiện tại thời cơ rất thích hợp, đốc chủ và phu nhân có thể động phòng, đương nhiên cần một hôn lễ chân chính.
Mặc dù Chu thái y không nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý của ông, vẻ mặt Quý ma ma và Triệu tam nương trở nên hơi xấu hổ, nhưng sau đó liền nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Không sai, hôn lễ chân chính này mang ý nghĩa trọng đại, cũng là cho đốc chủ và phu nhân một niềm vui bất ngờ, để thúc đẩy tình cảm của bọn họ. Các ngươi cảm thấy việc này có được hay không?” Mộc đại phu hỏi.
Hôn lễ đương nhiên chỉ là một tín hiệu, có thể cho đốc chủ và phu nhân thuận nước đẩy thuyền mà... ừm, viên phòng.
Hiện nay tuy đốc chủ và phu nhân đã cùng chung chăn gối, nhưng vẫn không tiến sâu thêm một bước.
Mộc đại phu vẫn luôn nhớ tới hôm Vương thiên hộ đại nhân tới đây gõ cửa, đó là lần đầu tiên đốc chủ và phu nhân ngủ chung giường, ông còn tưởng sẽ xảy ra chút gì đó, ai ngờ...
Mộc đại phu bận tâm, lo lắng độc trên người đốc chủ đã được giải, nhưng lại luôn bị quấy rầy, biết đâu được sẽ xuất hiện vấn đề khác.
Cho nên, một hôn lễ long trọng linh đình, một hoàn cảnh tuyệt đối không bị quấy rầy chính là thứ mà đốc chủ và phu nhân cần nhất.
Một lát sau, Quý ma ma lên tiếng: “Chuẩn bị một hôn lễ long trọng không thành vấn đề, mấu chốt là độc trên người đại nhân thực sự đã hết rồi sao? Thật sự có thể... ừm, động phòng?”
Sắc mặt Quý ma ma hơi mất tự nhiên, đành phải cố hết sức duy trì vẻ bình tĩnh. Bà là vú nuôi của Diệp Tuy, thân phận khá đặc biệt, bởi vậy Chu thái y muốn làm cái gì, điều đầu tiên là phải trưng cầu ý kiến của bà.
Quý ma ma luôn cảm thấy mấy người bọn họ âm thầm hội họp, thương lượng việc hôn nhân động phòng của chủ nhân, nói thế nào cũng là một chuyện đáng hổ thẹn, vượt quá bổn phận, nào có tôi tớ nhà ai làm như vậy?
Thế nhưng, mấy năm nay phu nhân nhà mình và đốc chủ đã trải qua những gì, bà ở bên cạnh thấy rất rõ. Đôi vợ chồng này đã trải qua nhiều mưa gió nguy nan như vậy, vất vả lắm mới đi được tới bước này.
Nếu bọn họ có thể sống như những đôi vợ chồng bình thường trong thế gian, bà cũng có thể vứt bỏ những lo lắng kia, dốc hết khả năng giúp đỡ bọn họ.
“Chuyện này...” Chu thái y vuốt râu mép, giọng điệu có vẻ hơi chần chừ.
Độc trên người đại nhân đã giải hết rồi sao? Có thể viên phòng hay không? Cho dù chính bản thân ông là người giải độc cho đại nhân, nhưng ông cũng không dám chắc.
Sau một khắc, ông mới hùng hồn lên tiếng: “Chắc là có thể? Lão phu cũng không biết. Nhưng chính là bởi vì như vậy nên mới phải để đốc chủ thử một lần. Không thử thì làm sao biết được?”
“...” Quý ma ma và tất cả mọi người đều cạn lời.
Lời Chu thái y cũng khá có lý, bọn họ chẳng biết cãi lại thế nào. . Truyện Full
Thế nhưng suy nghĩ kĩ càng, lời này tuy thô nhưng thật, đạo lý không phải chính là như vậy hay sao? Không thử một lần thì làm sao biết được có thể hay không?
Triệu tam nương suy nghĩ một chút, đánh liều nói: “Thực ra cũng có rất nhiều phương pháp hỗ trợ. Có một vài loại thuốc kích tình có thể trợ giúp việc này, cũng không phải là không thể dùng với đốc chủ và phu nhân.”
Ánh mắt Chu thái y sáng ngời, vội vàng gật đầu nói: “Không sai! Thượng Dược Cục có rất nhiều loại thuốc như vậy, có thể lấy ra dùng.”
“Cũng có một vài món canh có thể trợ hứng, cái này ta nấu được.” Quý ma ma cũng tham gia thảo luận.
Mọi người ông một câu bà một câu, cảm thấy sự việc càng lúc càng khả quan, không để ý tới âm lượng đã lớn hơn rồi.
“Chúng ta bàn bạc một chút xem chuẩn bị hôn lễ như thế nào đi, việc này tốt nhất là phải giấu đốc chủ và phu nhân...” Chu thái y hưng phấn nói, tựa như đã nhìn thấy một hôn lễ hoành tráng linh đình ngay trước mắt.
Vừa lúc đó, ngoài cửa truyền đến vài tiếng ho khan, mọi người trong phòng giống như bị điểm huyệt, lập tức đứng ngẩn ra.
Bọn họ nhìn đây đó một chút, tất cả đều sợ hãi biến sắc, cuối cùng Mộc đại phu bất chấp khó khăn đi tới, đẩy cửa phòng ra.
Đứng ngoài cửa là một ông lão tóc bạc, mặt mày thoạt nhìn hết sức hiền từ, thế nhưng lại khiến đầu lưỡi Mộc đại phu thắt lại, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Thuộc hạ bái kiến Phong lão.”
Là Phong bá luôn đi theo bên cạnh đốc chủ.
Cái này... Phong bá đứng ngoài cửa bao lâu rồi? Nghe nói võ công của Phong bá sâu không lường được, vậy nhất định là đã nghe thấy lời bọn họ vừa nói.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người chẳng biết nên nói gì, chỉ hận không thể rúc vào một chỗ, hoặc là biến mất luôn.
Chu thái y tự xưng là người lớn tuổi nhất, lại là thái y giải độc cho đốc chủ, lấy hết dũng khí tiến lên vài bước, ngượng ngùng lên tiếng: “Phong lão, chúng ta cũng chỉ là muốn giúp đốc chủ và phu nhân mà thôi. Ngài yên tâm, chúng ta giải tán liền đây!”
“Vậy mà đã giải tán rồi? Thế nào, các ông định chuẩn bị hôn lễ thế nào, định làm sao lừa gạt chủ nhân?” Phong bá liếc mắt nhìn Chu thái y, thản nhiên hỏi.
“Hả? Phong lão… đây là...” Đáy lòng Chu thái y tràn đầy mong đợi mà nhìn Phong bá, ánh mắt có phần không dám tin tưởng.
Không phải là lão ta cũng có ý đó đấy chứ?
Phong bá chắp hai tay sau lưng, vẫn nhìn mọi người, híp mắt nói: “Lão phu có thể xác định hành tung của chủ nhân, tiện cho các ngươi hành sự.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lấp lánh nhìn Phong bá.
Thì ra Phong bá tới góp sức, thực sự là dọa chết người rồi. Niềm vui xuất hiện quá bất ngờ, khiến toàn thân bọn họ bỗng dưng thả lỏng.
Phong bá vẫn cười tủm tỉm như cũ, vẻ mặt vô cùng hiền lành, trong lòng lại nghĩ: Các ngươi thương lượng chuyện quan trọng như vậy mà không gọi lão phu một tiếng, đương nhiên phải dọa các ngươi một lần rồi!
Chuyện này làm sao có thể thiếu lão phu? Vì việc lớn cả đời của chủ nhân, lão nô cũng rất nhọc lòng đấy!
Kế tiếp Uông Ấn cứ có cảm giác tôi tớ trong phủ luôn vội vội vàng vàng, giống như đang chạy đôn chạy đáo vì chuyện gì đó, liền hỏi thăm Phong bá.
Phong bá suy nghĩ một chút, dùng vẻ mặt tự nhiên trả lời: “Tết Nguyên Tiêu sắp tới rồi, bọn họ hẳn là đang chuẩn bị cái này?”
Uông Ấn gật đầu, cảm thấy hẳn là như vậy, sau đó không hỏi lại nữa. Tết Nguyên Tiêu là ngày lễ quan trọng, trong phủ cũng phải giăng đèn kết hoa.
Tết Nguyên Tiêu sắp tới rồi, rốt cuộc hắn cũng có thể đi ngắm hoa đăng cùng cô gái nhỏ. Trong lòng Uông Ấn ấp ủ chờ mong.