Chương Vietwriter.net7NHÀN RỖI
Thật ra, Uông Ấn đã không nhớ rõ cụ thể nội dung của giấc mơ đó là gì, nhưng hắn nhớ rất rõ rằng trong giấc mơ có Diệp Tuy, hơn nữa đó là thứ cảm giác tuyệt vời cực kì rực rỡ.
Khi tỉnh lại từ trong giấc mơ, hắn cảm thấy phần thân dưới ẩm ướt dấp dính, lúc vén chăn lên, nhìn thấy chất dịch màu trắng, hắn không khỏi sửng sốt.
Tất nhiên hắn biết đây là gì. Có điều, trước đây chỉ thỉnh thoảng hắn mới có phản ứng như vậy, nhưng bây giờ chỉ là một giấc giấc mơ thì đã như thế này rồi.
Điều này thể hiện rằng cơ thể của hắn đã tốt hơn trước đây rất nhiều? Có phải chất độc làm tổn thương cơ thể hắn, khiến hắn không thể có phản ứng đã dần dần mất đi tác dụng không?
Sau khi nhận ra được điều này, Uông Ấn không khỏi nhướng khóe môi, ánh nến phản chiếu lên khuôn mặt hắn, dát lên một lớp ánh sáng mờ nhạt rung động lòng người.
Ngay sau đó, hắn lại cảm thấy hơi xấu hổ, gương mặt đỏ bừng. Diệp Tuy còn đang ngủ ở gian trong, phản ứng này của hắn… thực sự hơi ngượng ngùng.
Sáng hôm sau, Diệp Tuy để ý thấy chăn đệm của gian bên ngoài đã được thay đổi, bèn hỏi: “Sao lại đổi chăn đệm cho đại nhân?”
Nếu nàng nhớ không nhầm thì chăn đệm của gian ngoài mới được đổi vào mấy ngày trước, chăn còn đặc biệt được đổi thành chăn bông ruột lông ngỗng, Uông Ấn còn nói rất ấm…
Nhanh như vậy mà lại đổi rồi?
“Là… là đốc chủ đại nhân căn dặn.” Quý ma ma trả lời, vẻ mặt có phần mất tự nhiên.
Bà đã từng này tuổi nên đương nhiên biết lí do sáng nay Uông Ấn dặn đổi chăn nệm là gì.
Có điều, bà không biết phải nói với Diệp Tuy như thế nào về chuyện này.
Diệp Tuy nhìn vẻ ấp úng của Quý ma ma, trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Nàng đang định hỏi tiếp nguyên nhân thì trong đầu đột nhiên lóe sáng, thế là không hỏi gì nữa, sắc mặt cũng trở nên khác thường.
Nàng biết đàn ông sẽ có phản ứng vào buổi sáng. Chẳng lẽ tình huống của Uông Ấn là như vậy sao?
Uông Ấn ngủ ở gian ngoài đã nhiều năm, nhưng nàng chưa từng phát hiện ra tình huống lúng túng như thế này.
Như vậy xem ra, tình trạng cơ thể của Uông Ấn đã có sự chuyển biến rất tốt, phải không?
Diệp Tuy nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy suy đoán của mình sẽ không sai, thế là trong lòng hơi bất ngờ và vui sướng.
Nàng lập tức đi tìm Mộc đại phu, hỏi về tình hình cụ thể của cơ thể Uông Ấn khi dùng thuốc giải.
Mộc đại phu thoáng ngẫm nghĩ rồi đáp: “Phu nhân, đúng là sức khỏe của xưởng công đang chuyển biến tốt. Nhưng tình huống cụ thể, xưởng công cũng không nói tỉ mỉ với bọn ta.”
Diệp Tuy gật đầu, trầm ngâm không nói gì.
Sau đó, nàng hết sức để ý đến tình hình và phát hiện ra tần suất thay đổi chăn đệm trên giường của Uông Ấn càng ngày càng nhanh. Điều đó cũng có nghĩa là phản ứng cơ thể của Uông Ấn càng ngày càng nhạy cảm hơn.
Diệp Tuy không tài nào kìm nén được mà nhớ lại sự mất kiểm soát của Uông Ấn lúc trước.
Nếu như Đường Ngọc không đến gõ cửa vào lúc đó thì tình hình sẽ thế nào? Uông Ấn sẽ…
Diệp Tuy không có câu trả lời, nhưng tâm trạng lại bất giác trở nên tốt hơn. Nàng chờ ngày cơ thể Uông Ấn khỏi hẳn.
Cùng lúc đó, Thuần phi ở trong cung đã bắt đầu thay Vi hoàng hậu quản lý hậu cung.
Tất nhiên, Hoàng quý phi Phạm thị và Huy phi rất có ý kiến đối với việc Thuần phi nắm quyền. Nhưng đây là mệnh lệnh của Vĩnh Chiêu đế, mà Vi hoàng hậu lại đang bị cấm túc trong cũng Khôn Ninh, cho dù bọn họ có nhiều ý kiến hơn nữa thì cũng không dám làm gì.
Bề ngoài thì mọi thứ đều sóng yên gió lặng, nhưng sự đấu đá ngấm ngầm lại càng nhiều hơn.
Hoàng quý phi và Huy phi đều dốc hết sức mang đến phiền toái cho Diệp Tự. Diệp Tự bận tối mắt tối mũi, gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Cho dù như vậy, nàng vẫn luôn đặt sự bảo vệ và quan tâm cho Trịnh Vân Hồi lên hàng đầu, nhưng có một số việc khó có thể đề phòng, Trịnh Vân Hồi vẫn nghe được tin đồn Mẫn phi đã bị mẹ ruột của cậu bỏ độc hại chết.
Đời này, Trịnh Vân Hồi được bảo vệ rất tốt, nhưng lại không hiểu gì. Từ lâu cậu đã biết đâu đâu trong cung cũng có nguy cơ, cho nên mới đồng ý với mẹ mình là sẽ giả vờ bị ốm.
“Mẫu phi, con muốn hỏi người một chuyện. Mẫn mẫu phi… đã chết như thế nào?” Thật ra cậu rất muốn hỏi Diệp Tự rằng có phải Mẫn phi bị chết bởi Diệp Tự hay không. Nhưng nhìn dáng vẻ yếu đuối dịu dàng của mẹ mình, cậu thực sự không hỏi ra được câu đó.
Diệp Tự gọi Trịnh Vân Hồi lại gần, dịu dàng xoa đầu cậu rồi mới nghiêm nghị nói: “Mẫu phi không bỏ độc hại chết Mẫn phi, nhưng Mẫn phi có kết quả này, cũng có nguyên nhân ở ta. Mẫn phi bị người khác giết để bịt đầu mối.”
“Vân nhi, con phải biết rằng, chuyện vu cổ vốn dĩ là nhằm vào con, bởi vì địa vị hoàng tử cho nên con mới gặp phải nguy cơ hết lần này đến lần khác.”
“Nếu dì của con không nhận ra thì người bị đầu độc mất mạng sẽ là mẫu phi của con, con hiểu không?”
Trịnh Vân Hồi còn nhỏ, nàng không muốn để con trai mình tiếp xúc với những việc xấu xa đen tối này. Nhưng thân là người ở trong hoàng cung, là một hoàng tử nhỏ tuổi, không bao giờ tránh được những chuyện như vậy.
Thay vì ngây khô không biết rồi phải chịu thương tổn, chi bằng để Trịnh Vân Hồi hiểu rõ chân tướng của sự việc.
Chính bởi vì bản thân ở trong bóng tối, mới hướng tới ánh sáng nhiều hơn.
Chân giẫm lên bóng tối, tay vươn về phía ánh sáng, bởi vì hiểu rõ thì mới có được trái tim mạnh mẽ, sẽ không sợ hãi suy sụp khi tối tăm, mới có thể vui vẻ thoải mái khi sáng sủa.
Đây mới là sự kỳ vọng của nàng đối với con trai mình.
Nếu Trịnh Vân Hồi có thể được như vậy thì cho dù về sau không có sự che chở của nàng, cậu vẫn có thể sống tốt.
“Vâng, mẫu phi, con biết rồi!” Trịnh Vân Hồi gật mạnh đầu.
Không sợ bóng tối, vui vẻ giữa ánh sáng, cậu nhất định sẽ ghi nhớ kĩ lời nói của mẹ mình.
Ngày tháng trôi qua, rốt cuộc năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi sáu đã đến. Ngày đầu tiên của năm mới, người gác cổng của phủ nhà họ Uông nhận được một tấm thiếp xin gặp mặt rất kỳ lạ.