Chương Vietwriter.net1RUN LẨY BẨY
Vĩnh Chiêu Đế nhìn Vi hoàng hậu đang tái nhợt, trong lòng không khỏi có phần khoái chí, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng tức giận.
“Nàng nói thử xem, chuyện gã sai vặt bên cạnh Cố Chương là thế nào? Cái chết của những con em thuộc chi bên của nhà họ Cố và Cố Chương thật sự là do phu nhân của Uông Ấn đã dùng thuật vu cổ sao?”
Nếu không có sự điều tra của Tần Phưởng, nếu không có việc chẩn bệnh của Cục Thượng Dược thì Vĩnh Chiêu Đế không biết bản thân sẽ nghĩ như thế nào.
Tuy nhiên, hiện tại ông ta rất rõ bản thân đang nghĩ gì. Bất kể Vi hoàng hậu có nói gì thì ông ta cũng sẽ không tin.
Gã sai vặt theo hầu Cố Chương chính là quân cờ của phủ Thừa Ân Công. Cho dù quân cờ đó đã tự sát thì rốt cuộc chân tướng của sự việc là gì cũng đã rất rõ ràng.
Vu cổ sao? Thương Dị nói đúng, từ đầu chí cuối không hề có chuyện vu cổ, chỉ là lòng người khó dò mà thôi.
Bởi vì những lời đồn về vu cổ không có chứng cứ mà một vị phi tử đã chết, và hơn năm mươi con em của nhà họ Cố đã bỏ mạng.
Ông ta không khỏi nhớ tới những lời nói lúc trước của Tề Thiêm Trúc, lòng người rối loạn, tình hình trong triều bất ổn…
Vĩnh Chiêu Đế thoáng nhắm mắt lại, không muốn nhìn Vi hoàng hậu nữa, lạnh lùng nói: “Mẫn phi đã chết, trẫm nhất định sẽ tra rõ nguyên nhân thật sự của cái chết của nàng ta. Còn về nàng… Nửa năm này, nàng ở lại trong cung Khôn Ninh mà dưỡng bệnh cho tử tế đi! Không cần nàng hao tâm tổn sức, bận tâm đến việc của hậu cung nữa!”
Sau khi nhận được bẩm báo của Tần Phưởng, Vĩnh Chiêu Đế liền suy nghĩ nên xử trí Vi hoàng hậu thế nào.
Phế bỏ hoàng hậu sao? Ông ta tạm thời vẫn chưa thể làm những việc vô duyên vô cớ, đồng thời sẽ khiến tình tình trong triều hỗn loạn như vậy được.
Lấy danh nghĩa dưỡng bệnh, tước đoạt quyền lực mà Vi hoàng hậu đang có, hạn chế nó chỉ gói gọn trong một cung, đây là cách đối phó mà Vĩnh Chiêu Đế nghĩ ra.
Gã sai vặt là quân cờ của phủ Thừa Ân Công kia, hơn năm mươi mạng người của nhà họ Cố kia, lời khai của Mẫn Phi còn đang sờ sờ trước mắt, Vi hoàng hậu không thể có bất cứ sự phản kháng giãy giụa nào.
Sắc mặt Vi hoàng hậu tái nhợt, bàn tay cầm tấu chương đang run rẩy, cứ thế im lặng nhìn Vĩnh Chiêu Đế. Bà ta không biết còn có thể nói gì nữa.
Trước khi đến điện Tử Thần, bà đã nghĩ ra vô số cách ứng phó, lí do đầy đủ nhất trong đó đương nhiên chính là cái chết của người nhà họ Cố, nhất là cái chết của Cố Chương. Nhưng những lí do đó của bà ta đã không còn cơ hội nói ra khỏi miệng nữa.
Sao hoàng thượng lại biết chuyện gã sai vặt kia là quân cờ của nhà họ Vi? Bà ta mới chỉ dùng quân cờ này có một lần, lại cất giấu rất kĩ, sao hoàng thượng lại biết về nó?
Hồi ấy, khi Cố Sùng quy thuận bà ta, bà ta đã dặn phủ Thừa Ân Công cài cắm vài quân cờ vào bên cạnh người nhà họ Cố, trải qua rất nhiều khó khăn mới hoàn toàn kiểm soát được gã sai vặt theo hầu Cố Chương, nhưng chỉ dùng đến có một lần thì đã bại lộ.
Gã sai vặt này vốn là đòn sát thủ của bà ta, là vũ khí sắc bén nhất dùng để thoát thân, nhưng bây giờ nó lại trở thành bằng chứng tố cáo bà ta.
Bất luận bà ta có nói gì thì hoàng thượng cũng sẽ không tin, bà ta khó mà thoát khỏi những chuyện này.
“Hoàng thượng, thần thiếp… xin tuân theo lời hoàng thượng, sẽ ở trong cung Khôn Ninh dưỡng bệnh trong nửa năm này. Tạ ơn hoàng thượng!” Vi hoàng hậu cụp mắt, run rẩy nói.
Sau khi xem xong nội dung của tấu chương, bà ta biết ưu thế của mình đã mất. Không, cho tới bây giờ bà ta cũng chưa chiếm được ưu thế, mà chỉ là vẫn luôn bị bản thân làm mờ mắt đấy thôi.
Có lẽ từ lúc Cố Chương đưa ra chuyện vu cổ thì bà ta đã bị thứ gì đó che mắt, nếu không thì tại sao lại vội vàng đối phó với Uông Ấn như vậy?
Bà ta biết rất rõ rằng Uông Ấn là kẻ khó đối phó nhất, quả nhiên, bây giờ bà ta đã bị trả thù.
Sao bà ta còn không hiểu được rằng, có lẽ mọi hành động của bà ta đều bị Uông Ấn theo dõi? Nếu không thì sao lại có kết quả này?
Điều may mắn duy nhất hiện nay là hoàng thượng hình như không định truy xét sâu hơn, chỉ lấy đi quyền quản lý hậu cung của bà ta trong thời gian nửa năm. Tất nhiên, việc này khiến bà ta cảm thấy như bị dao cắt từng khúc ruột, nhưng chỉ cần bà ta vẫn là hoàng hậu thì sau này sẽ có cơ hội.
Vi hoàng hậu cúi thấp người xuống, tư thế cung kính lạ thường, nhưng không nói thêm lời nào.
Không nghe thấy những lời kêu oan như trong dự đoán, Vĩnh Chiêu Đế nhíu mày, nhìn tư thế cúi thấp kia của Vi hoàng hậu, bỗng nhiên liền hiểu ra một điều.
Hoàng hậu hoàn toàn chịu sự kiểm soát của ông ta, ông ta có thể định đoạt số phận của hoàng hậu. Cho dù ông ta muốn phế bỏ hoàng hậu vào lúc này, sau đó giết chết bà ta thì cũng dễ như trở bàn tay, hoàng hậu tuyệt đối sẽ không có sức lực để chống lại.
Sau khi hiểu được điều đó, sắc mặt Vĩnh Chiêu Đế liền tối đi.
Nếu ông ta đã có thể nắm quyền sinh quyền sát đối với Vi hoàng hậu thì hoàng hậu không thể trở thành mối đe dọa được. Tại sao lúc trước ông ta lại cảm thấy thế lực của phe cánh hoàng hậu rất lớn, không thể làm gì được bọn họ?
Quan trọng hơn là, ông ta còn sử dụng Uông Ấn một lần nữa là muốn dùng hắn để chèn ép Vi hoàng hậu…
Vĩnh Chiêu Đế bắt đầu hơi hối hận vì đã dùng lại Uông Ấn, ít nhiều cũng cảm thấy việc dùng lại Uông Ấn là thất sách. Ông ta nghĩ về việc đáng hối hận này nên hoàn toàn không buồn để ý đến Vi hoàng hậu nữa, chỉ xua tay ra hiệu cho bà ta lui xuống.
Sau khi Vi hoàng hậu rời đi, Cầu Ân nói với giọng điệu mang theo vẻ nghi hoặc: “Hoàng thượng, nô tài cả gan muốn hỏi chuyện vu cổ này có phải là do Uông đốc chủ ra tay không?”
“Ồ? Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?” Vĩnh Chiêu Đế đáp, lông mày vẫn cau lại.
“Nô tài luôn cảm thấy, nếu không có chuyện vu cổ này thì Hoàng hậu nương nương không thể dưỡng bệnh trong cung Khôn Ninh. Hoàng hậu nương nương là bậc mẫu nghi thiên hạ, nhận được rất nhiều những lời ca tụng. Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương là người chấp chưởng lục cung, sao có thể ở trong cung Khôn Ninh không ra ngoài? Trước đây, hoàng thượng từng nói rằng, để Uông đốc chủ kìm hãm Hoàng hậu nương nương, nên nô tài cho rằng… cho rằng…” Cầu Ân ngừng lợi, ý của y đã được thể hiện rất rõ ràng.
Chuyện vu cổ là thủ đoạn của Uông Ấn sao? Nghe nói Uông Ấn cực kì cưng chiều vợ hắn, không thể có chuyện hắn lấy nàng ta ra để đặt bẫy được.
Song, không thể phủ nhận một điều, chính bởi vì chuyện vu cổ nên mới tra ra được quân cờ ở bên cạnh Cố Chương, mới thật sự nắm được chứng cứ phạm tội của Vi hoàng hậu.
Uông Ấn đã làm gì trong những chuyện này? Có phải hắn đã làm suy yếu thế lực của Vi hoàng hậu mà không để lại dấu vết hay không?
Nếu vậy thì việc ông ta lại dùng đến Uông Ấn một lần nữa, rõ ràng là vẫn có ích.
Sắc mặt Vĩnh Chiêu Đế hơi dịu đi, sau đó sai Cầu Ân: “Cho gọi Tần Phưởng vào cung!”
Vi hoàng hậu sẽ chuyên tâm dưỡng bệnh trong cung Khôn Ninh, cái chết của Mẫn phi có thể điều tra từ từ, nhưng chuyện hơn năm mươi mạng người của nhà họ Cố, nhất định phải nhanh chóng có kết quả.
Ngày hôm sau, phủ doãn Kinh Triệu - Tần Phưởng bẩm tấu, kể chi tiết rằng cái chết của những con cháu thuộc chi bên của nhà họ Cố là do thuốc độc làm hại, hiện nay đang đẩy nhanh việc điều tra hung thủ.
Sau khi nghe Tần Phưởng bẩm tấu xong, Vĩnh Chiêu Đế nghiêm khắc khiển trách về sự nguy hại của vu cổ, đồng thời lệnh cho bá quan không được bàn luận về chuyện này nữa, còn ra lệnh sửa lại những lời đồn thổi về vu cổ ở Đại An.
Sau khi biết được thái độ của Vĩnh Chiêu đế, Diệp Vân không kìm nén được mà run lẩy bẩy.