Khi mặt trời chiếu vào phòng, Vi hoàng hậu không chịu được bèn lấy tay che lên trán để ngăn những ánh nắng này.
Đây là ngày nắng hiếm hoi trong mùa đông, nhưng Vi hoàng hậu hoàn toàn không có tâm trạng hưởng thụ ánh nắng ấm áp này. Cho dù ánh nắng có rực rỡ hơn nữa thì trong lòng bà ta vẫn lạnh lẽo và u ám.
Đêm qua, bà ta trằn trọc không ngủ được, khó khăn lắm mới thiếp đi được một lát thì lại bừng tỉnh, cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần thì trời sáng.
Ánh nắng chiếu rọi lên khuôn mặt tiều tụy và quầng thâm dưới mắt bà ta, đó là sự sợ hãi và mệt mỏi đã ngấm vào tận xương cốt, bất luận dùng bao nhiêu son phấn cũng khó mà che giấu được.
Cung nữ và nội thị của cung Khôn Ninh nín thở tập trung tinh thần, chỉ hận không thể làm con rối gỗ, đều quy củ và khuôn phép hơn bất cứ lúc nào trước đây.
Hoàng hậu nương nương vừa mới phạt đánh cung nữ trang điểm cho bà ta, bọn họ cũng không muốn bị ăn đòn.
Cho dù là những cung nữ ngày thường rất được Vi hoàng hậu coi trọng như Lục Cầm hay Hồng Tiêu cũng đều cẩn thận hầu hạ bà ta, không dám nhiều lời.
Vi hoàng hậu ra hiệu cho Hồng Tiêu dặm thêm một lớp son phấn cho bà ta rồi mới mở miệng hỏi: “Bên điện Tử Thần có tin tức gì không?”
Giọng nói của Vi hoàng hậu trầm khàn như bị hít nhiều khói lửa, vừa nghe xong đã biết bà ta không ngủ suốt đêm qua.
“Bẩm nương nương, hoàng thượng vẫn đang sai người điều tra chuyện Mẫn phi nương nương bị chết vì chất độc phát tác. Hôm qua, thế tử Định Quốc Công cầu kiến. Ngoài ra không có gì khác thường.” Hồng Tiêu dè dặt đáp, sợ chọc giận khiến Vi hoàng hậu không vui.
Vi hoàng hậu càng cau mày chặt hơn, nói với giọng khó chịu: “Tề Thích Chi vào cung? Tại sao ông ta lại vào cung?”
“Nô tỳ… chưa nghe ngóng được tin tức. Hiện tại, bên điện Tử Thần canh phòng nghiêm ngặt, mật thám không dám điều tra tỉ mỉ.” Hồng Tiêu vội vàng giải thích, lấy mật thám cài cắm bên điện Tử Thần ra làm bia đỡ đạn.
“Toàn lũ vô dụng, bổn cung còn cần các ngươi làm gì?!” Vi hoàng hậu lạnh lùng nói, nét mặt phủ đầy sương giá.
Sao bà ta lại không biết chuyện điện Tử Thần được canh phòng nghiêm ngặt, hoàn toàn không phải là thời điểm tùy tiện thăm dò tin tức? Bà ta nói vậy chỉ là để trút giận lên cung nữ và nội thị mà thôi.
Tất cả nội thị và cung nữ nhất thời đều câm như hến, thậm chí không dám thở mạnh.
Lục Cầm vừa nhẹ nhàng bóp vai cho Vi hoàng hậu vừa khẽ nói: “Xin nương nương bớt giận! Bọn nô tỳ nhất định sẽ để tâm hầu hạ hơn. Tin tức của bên Quốc Công gia hẳn là đã gửi tới rồi, nô tỳ đi lấy nhé? Nương nương không cần phải lo lắng, phủ Quốc Công có rất nhiều nhân tài, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách.”
Nghe thấy vậy, cuối cùng sắc mặt Vi hoàng hậu mới dịu đi phần nào. Lúc này, chỉ cha và anh trai cả của bà ta mới có thể tìm được cách ứng phó.
Tuy nhiên, sau khi bà ta nhận được lá thư của phủ Thừa Ân Công, trong lòng càng thêm do dự.
Đúng là cha và anh trai cả của bà ta đã tìm ra cách, nhưng thật sự phải làm như vậy sao?
Cách này dễ thực hiện, cũng là sự phản kích mạnh mẽ nhất, sau khi chuyện thành công, Thuần phi cũng sẽ hết đường chối cãi. Nhưng thật sự phải vứt bỏ hẳn quân cờ nhà họ Cố này sao?
Đúng vậy, biện pháp mà phủ Thừa Ân Công nghĩ ra chính là giết Cố Chương để tránh được tai họa.
Trong thư, Thừa Ân Công – Vi Thịnh đã nói, chuyện vu cổ là do Cố Chương khơi mào. Đối với phu nhân của Uông Ấn mà nói, Cố Chương chính là kẻ đầu sỏ. Nếu Cố Chương chết thì sẽ chứng thực đến mức độ lớn nhất về lời đồn “Hễ người nào đối đầu với phu nhân của Uông Ấn thì đều không có kết cục tốt lành”, đồng thời xác nhận chuyện phu nhân của Uông Ấn am hiểu vu cổ.
Thuần phi và phu nhân của Uông Ấn là chị em ruột cùng một mẹ, nếu phu nhân của Uông Ấn đã thông thạo vu cổ thì đương nhiên là Thuần phi cũng am hiểu nó.
Do đó, tất cả những chuyện như tìm thấy đồ vật của vu cổ trong cung và cái chết của Mẫn phi đều liên quan đến Thuần phi, vậy thì tình thế nguy hiểm của cung Khôn Ninh sẽ được hóa giải một cách dễ dàng.
“Hừm…” Vi hoàng hậu thở dài một tiếng rồi sai Lục Cầm đốt bỏ lá thư, nhưng vẫn cau mày như trước.
Không phải là bà ta luyến tiếc quân cờ nhà họ Cố này, nếu thật sự có giúp ích cho bà ta thì đừng nói là một nhà họ Cố, cho dù là mười nhà họ Cố thì bà ta cũng vứt bỏ không hề chần chừ.
Điều mà bà ta lo lắng là liệu mọi việc có thuận lợi như những gì cha bà ta đã nói không?
Hay lại giống như những gì bà ta đã sắp xếp ở cung Diên Hi trước đó, từng chi tiết đều được chuẩn bị tốt, cho dù không phải là hoàn hảo thì cũng khó có sai sót. Thế nhưng, chỉ một Thương Dị xuất hiện đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của bà ta, cục diện cũng trở nên mất kiểm soát.
Bà ta luôn cảm thấy như có vận rủi quấn thân, rất nhiều chuyện đều thất bại trong gang tấc, thật sự có thể bình an thoát thân sau khi vứt bỏ nhà họ Cố sao?
Bà ta quả thật không còn lòng tin nữa…
Trong khi Vi hoàng hậu đang lưỡng lự thì phong thư bí mật của Cố Chương được chuyền qua tay nhiều người, gửi đến cung Khôn Ninh.
Tất nhiên, phong thư này được gửi qua phủ Thừa Ân Công đến tay Vi hoàng hậu. Sau khi đọc xong lá thư, cuối cùng Vi hoàng hậu cũng đã có quyết định.
“Thôi được, nếu Cố Chương đã sẵn lòng hi sinh thì bổn cung chỉ có thể nhận lấy.” Vi hoàng hậu mỉm cười nói, đôi lông mày vẫn luôn nhíu chặt rốt cuộc cũng từ từ dãn ra.
“Trời đã cho mà không nhận thì sẽ phải tội”, bà ta sẽ nhận tấm lòng trung thành của Cố Chương vậy. Còn về kết quả cuối cùng… lại không phải là do Cố Chương quyết định.
Bà ta ngẫm nghĩ, làm sao có thể lợi dụng cho tốt việc này, chẳng những phải rửa sạch hiềm nghi của bản thân mà còn phải đẩy Uông Ấn và Thuần phi xuống hố.
…
Trong phủ đệ của nhà họ Cố trên đường lớn Minh Châu, Tống Loan nói với vẻ mặt lo lắng: “Tướng công, còn phải tiếp tục sao? Hiện giờ Mẫn phi nương nương đã chết, thiếp thân luôn cảm thấy kinh hãi.”
Dù cho có sự trợ giúp của phủ Thừa Ân Công và Nghi Loan Vệ, nhưng chuyện vu cổ vẫn không suôn sẻ. Uông Ấn không bị tổn thương chút nào, còn Mẫn phi đứng về phe của bọn họ đã chết, ngay cả Vi hoàng hậu cũng khó bảo vệ được bản thân.
Trong tình huống như vậy, kế hoạch của Cố Chương thật sự hiệu quả sao? Dù sao đó cũng là những mạng người, là người trong dòng tộc của nhà họ Cố.
“Chuyện tới nước này, nhất định phải tiếp tục! Tuyệt đối không thể để Uông Ấn lại thoát được kiếp nạn này một lần nữa. Chúng ta chắc chắn sẽ tìm được đường sống từ trong chỗ chết! Nỗi lo lắng của nàng chỉ là sự thiển cận của phụ nữ mà thôi.” Cố Chương nói to, để ngoài tai những lời nói của Tống Loan.
Khuôn mặt hắn gầy gò vàng vọt, xương gò má nhô cao, chỉ có đôi mắt là có thần thái khác thường, như có lửa cháy hừng hực bên trong, sáng rực đến kinh người.
Tống Loan không dám nhìn thẳng vào ánh sáng trong mắt Cố Chương, nàng ta luôn bất giác nghĩ đến một câu, trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cực thịnh tất suy, cực thịnh tất suy…
Nàng ta hít vào một hơi, cuối cùng vẫn không kìm nén được bèn nói ra: “Tướng công, những người đó dù sao cũng là người trong tộc, nếu ông nội biết…”
“Không nói cho ông nội biết là được.” Cố Chương dửng dưng xua tay rồi nói tiếp: “Người trong tộc thì đã sao? Bọn họ đều là con cháu chi bên, vốn dĩ nên góp sức cho dòng tộc. Nếu nhà họ Cố có thể khôi phục lại được vinh quang ngày xưa thì bọn họ cũng coi như đạt được tâm nguyện.”
Người muốn làm việc lớn thì không câu nệ tiểu tiết, nếu ngay cả điều đó mà những con cháu chi bên của nhà họ Cố không giác ngộ được thì dựa vào cái gì mà đòi hưởng thụ vinh quang, lợi ích của gia tộc?
Hắn bắt buộc phải làm việc này.