“Trẫm định để khanh đứng đằng sau thái tử và Ngũ hoàng tử, giúp đỡ chúng có được thế lực, tạo thành cục diện thế chân vạc với hoàng hậu. Khanh làm được điều này chứ?” Vĩnh Chiêu Đế lạnh nhạt nói ra mệnh lệnh của mình.
Đương nhiên, lời của đế vương nói với bề tôi chính là mệnh lệnh.
Với bản lĩnh của Uông Ấn, giúp đỡ thái tử giành được niềm tin của dân chúng lần nữa không phải là việc khó, cho dù trợ giúp thái tử chống lại hoàng hậu chắc hẳn cũng dễ dàng.
Tuy nhiên, đây không phải là kết quả mà Vĩnh Chiêu Đế mong đợi, điều mà ông ta cần không phải là thái tử chống lại hoàng hậu, mà là trạng thái cân bằng của thế cuộc trong triều.
Tạo thế chân vạc mới vững chắc nhất.
“Vâng, thần tuân chỉ. Thần nhất định sẽ không phụ sự gửi gắm của hoàng thượng.” Uông Ấn cúi đầu xuống, cung kinh đáp, ít nhiều đã đoán trước được mệnh mệnh này.
Có điều, hắn không ngờ hoàng thượng sẽ vội vàng như vậy, dù sao cũng chỉ vừa mới đưa tang Trưởng công chúa điện hạ.
Mặc dù nhìn bề ngoài thì tầm ảnh hưởng của Trưởng công chúa đối với thế cuộc trong triều là có hạn, nhưng chung quy bà vẫn là người chị gái ruột thịt cuối cùng của hoàng thượng. Dù hoàng thượng không đi đưa tang được thì cũng phải mặc niệm ba ngày.
Có lẽ, theo quan điểm của đế vương, nỗi sợ hãi do hoàng hậu có thế lực quá mạnh mang tới còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Điều khiến Uông Ấn bất ngờ còn ở chỗ hoàng thượng nhắc đến Ngũ hoàng tử. Hoàng thượng yêu cầu hắn đứng đằng sau thái tử và Ngũ hoàng tử.
Nói cách khác, ông ta muốn nâng đỡ thế lực của hai bên để tạo thành thế chân vạc với Vi hoàng hậu.
Muốn có được kết quả cân bằng còn khó hơn việc muốn giúp đỡ cho thế lực của thái tử nhiều.
Uông Ấn có thể đoán được việc đế vương yêu cầu hắn hỗ trợ thái tử, nhưng yêu cầu hỗ trợ Ngũ hoàng tử thì nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hoàng thượng đưa ra mệnh lệnh này không hẳn là vì coi trọng Ngũ hoàng tử, chỉ là không muốn phe thái tử hay phe Vi hoàng hậu có được quyền lực mà thôi.
Đôi bên tranh chấp tất có hơn thua, cho dù Vi hoàng hậu có thế lực mạnh hay thái tử có quyền lực lớn thì đều không phải là kết quả hoàng thượng muốn thấy.
Ba bên cân bằng, cuối cùng hoàng thượng có thể quyết định tất cả. Đây quả thật là mệnh lệnh mà hoàng thượng sẽ đưa ra.
“Trẫm sẽ cho khanh thời gian, nhưng đừng để trẫm chờ quá lâu, hiểu không?” Vĩnh Chiêu Đế nói, khuôn mặt không tức giận mà uy nghiêm.
Trong thoáng chốc, ông ta cũng tin tưởng Uông Ấn cho có lệ. Ông ta có thể chờ đợi, nhưng không thể đợi quá lâu.
Vừa nghĩ tới tiền lệ thái hậu Vĩnh Long giết chết đế vương cũng chính là chồng của bà ta, Vĩnh Chiêu Đế liền cảm thấy trái tim run rẩy.
Hành động Vĩnh Chiêu Đế cho gọi Uông Ấn vào cung gấp tất nhiên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người quan tâm.
Hiền phi Tào thị không cảm thấy bất ngờ về việc này. Nếu hoàng thượng đã ra lệnh cho Uông Ấn tái nhậm chức thì đương nhiên phải dùng đến hắn rồi.
Có điều, hoàng thượng sẽ dùng Uông Ấn như thế nào? Tuy hoàng thượng rất tin tưởng bà ta nhưng không phải chuyện gì cũng nói hết với bà ta.
“Đi gọi Mẫn phi tới đây!” Tào thị đặt bút vẽ trên tay xuống, lạnh lùng cất giọng sai bảo cung nữ có vẻ ngoài xấu xí đang ở bên cạnh.
“Vâng, thưa nương nương, nô tỳ đi ngay!” Cung nữ đó đáp rồi nhanh chóng rời đi.
Đương nhiên là nàng ta biết yêu cầu của chủ nhân của mình. Mối quan hệ giữa Hiền phi và Mẫn phi vẫn luôn được giữ bí mật, tất nhiên là hiện tại không thể công khai liên lạc với Mẫn phi mà phải bí mật truyền âm.
Sau khi cung nữ đó rời đi, Tào thị lại cầm bút lên lần nữa, tô điểm tỉ mỉ mỏ con chim, nhưng lại không ngừng suy nghĩ.
Bây giờ Vi hoàng hậu đã thay thế Uông Ấn trước kia, trở thành mối họa trong lòng hoàng thượng. Không cần phải nói cũng biết, sở dĩ hoàng thượng lại dùng đến Uông Ấn chính là để đối phó với phe cánh của Vi hoàng hậu.
Như vậy… cũng tốt.
“Ngao cò tranh nhau, ngư ông được lợi”, nếu Uông Ấn và Vi hoàng hậu không đối chọi, nếu tình hình trong triều phẳng như gương thì sao bà ta có thể toại nguyện cho được?
Dĩ nhiên là nước càng đục càng tốt, vậy mới có thể thừa “nước đục thả câu”.
Mặc dù bà ta cực kì không thích Uông Ấn, nhất là bản lĩnh của hắn. Sau khi hắn được tái nhậm chức thế nào cũng sẽ mang đến rất nhiều ảnh hưởng đối với thế cuộc trong triều.
Bà ta không thích tất cả những người và việc nằm ngoài tầm kiểm soát, cũng muốn tìm mọi cách để loại bỏ chúng.
Chuyện đã đến nước này, việc Uông Ấn được tái nhậm chức đã không thể thay đổi, vậy thì bà ta chỉ hy vọng Uông Ấn và Vi hoàng hậu đối chọi càng ầm ĩ càng tốt.
Cho dù tình hình giữa Uông Ấn và Vi hoàng hậu có dịu đi, bà ta sẽ tìm mọi cách để thúc đẩy đôi bên ở vào thế như nước với lửa.
Có thể làm được đến mức độ nào thì phải để xem Mẫn phi có đủ thông minh hay không.
So với Hiền phi Tào thị vẫn còn có thể ung dung được thì Vi hoàng hậu của cung Khôn Ninh lúc này có thể nói là lửa giận bừng bừng.
Bà ta không thể nào ngờ được rằng hoàng thượng sẽ dùng Uông Ấn lần nữa.
Phải biết rằng, việc bà ta và Ngu Đản Chi liên kết lại trước đó để ra tay với Uông Ấn là muốn đóng đinh hắn.
Bà ta vốn cho rằng Uông Ấn sẽ tan xương nát thịt sau khi rơi xuống vách núi, không ngờ hắn chẳng nhưng không chết mà còn có được quyền lực lần nữa.
Uông Ấn có được quyền lực, chắc chắn sẽ tấn công bà ta. Đây hoàn toàn không phải là chuyện tốt.
Uông Ấn được tái nhậm chức, điều này có nghĩ là hoàng thượng không tin tưởng và chèn ép bà ta, đồng thời cũng có nghĩa là Thuần phi đã có chỗ dựa cực kì lớn.
Trong lòng Vi hoàng hậu, trong tất cả các vị hoàng tử thì người có thể cạnh tranh với con trai của bà ta chỉ có Nhị Thập Nhất hoàng tử do Thuần phi sinh ra.
Nhị Thập Nhất hoàng tử chỉ kém con trai của bà ta ba tuổi, đều là hoàng tử nhỏ tuổi. Khi hoàng thượng già, Nhị Thập Nhất hoàng tử và con trai bà ta chắc chắn sẽ cạnh tranh với nhau.
Hiện tại, hoàng thượng đã rất coi trọng Nhị Thập Nhất hoàng tử, lại thêm có Uông Ấn trợ giúp, trong tương lai nhất định sẽ có bản lĩnh tranh giành ngai vàng.
Nhất định phải sớm bóp chết hoàng tử đó!
Vi hoàng hậu không lo lắng về thái tử. Nay thái tử đã không còn sức để chống trả, vậy thì sau này lại càng không có.
Sau khi con trai của bà ta trưởng thành, những thế lực này của thái tử chắc chắn đã mục nát, không đáng lo ngại.
Vào lúc bà ta đang nổi giận thì nhận được thỉnh cầu xin vào cung gặp mặt của Tống Loan.
Sự tồn tại giống như đứa con rơi của nhà họ Cố đã không còn có ích lợi gì với Vi hoàng hậu nữa. Nếu không phải cha của Tống Loan là tế tửu Quốc Tử Giám - Tống Liêm Thần thì lời thỉnh cầu này về căn bản không đưa được tới trước mặt bà ta.
Ban đầu bà ta không muốn nhận lời thỉnh cầu này, nhưng cung nữ Lục Cầm theo hầu bà ta liền nói: “Nương nương, chính bởi nhà họ Cố đã rơi xuống bước đường này, bây giờ có gan xin gặp mặt, không chừng thật sự có chuyện quan trọng gì đó muốn bẩm báo. Chi bằng, nương nương gặp chút xem sao.”
Vi hoàng hậu trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Vậy… bảo nàng ta sáng ngày mai vào cung!”
Gặp một lát cũng không sao, đúng là không có mất mát gì. Đồng thời, bà ta cũng rất tò mò, lúc này mà nhà họ Cố còn dựa vào cái gì mà xin gặp bà ta?
Sau khi nghe Tống Loan bẩm báo xong, Vi hoàng hậu không khỏi vui mừng trong lòng, cảm thấy quyết định gặp Tống Loan quả thật là rất sáng suốt.