Bổn tọa đã trở về!
Uông Ấn vừa dứt lời, bầu không khí giống như bị hâm nóng, có sự vui mừng không lời nào diễn tả.
Khoảnh khắc nhìn thấy Uông Ấn, các đề kỵ khó kìm nén được sự phấn khởi, nhưng ít nhiều lại có thứ cảm giác không chân thật điên cuồng. Cho đến khi nghe thấy câu nói vừa rồi của Uông Ấn, bọn họ mới nhận ra một cách rõ ràng: Xưởng công thật sự đã trở về!
Những đề kỵ đi theo Uông Ấn đều trải qua nhiều thử thách, có sự tự chủ mạnh mẽ. Nhưng vào lúc này, họ thực sự không kiểm soát được bản thân, lập tức vây quanh Uông Ấn, hoàn toàn quên mất việc phải giữ bình tĩnh và kiềm chế trước mặt xưởng công.
Uông Ấn không không hề để ý, trái lại còn cảm thấy rất vui.
Hành động này của các đề kỵ đã chứng tỏ tình cảm trong lòng bọn họ, cho dù hắn rời khỏi Đề Xưởng bao lâu thì bọn họ vẫn sẽ nhớ rõ hắn, vẫn coi hắn là xưởng công duy nhất.
Sao điều này lại không khiến hắn cảm động cho được?
Vì thế, đây chính là một trong số những nguyên nhân sau gần năm năm, hắn dốc hết sức và tìm mọi cách cũng phải quản lý Đề Xưởng một lần nữa.
Dù cho hiện nay chỉ còn lại một phần mười trong số ba nghìn đề kỵ ở lại Đề Xưởng, hắn cũng muốn trở lại đây làm xưởng công của bọn họ.
Uông Ấn mỉm cười nhìn những đề kỵ này, thấy sự phấn khởi trong mắt họ, liền lặp lại lần nữa: “Bổn tọa đã trở về!”
Chuyện chỉ xảy ra một lần và không có lần thứ hai, lần này hắn sẽ không giao Đề Xưởng ra nữa, bất kể vì lí do gì.
“Xưởng công, xưởng công!” Các đề kỵ hô to, giọng nói dường như phá vỡ nóc nhà của Đề Xưởng, khắc sâu vào trong lòng mỗi đề kỵ.
Những tiếng hô vang dội này khiến cho những đề kỵ mới gia nhập Đề Xưởng đứng nguyên tại chỗ. Không phải bọn họ vui mừng phấn chấn mà là sắp kinh hoảng đến nơi.
Phải rồi, Uông đốc chủ đã trở về, vậy bọn họ thì sao? Bọn họ là người của hai hoàng tử, là thế lực không thuộc về Uông đốc chủ. Uông đốc chủ có thể chấp nhận bọn họ không?
Vào lúc này, bọn họ đã không còn cơ hội để chán nản. Hồi đó tranh giành vỡ đầu ra sao để vào Đề Xưởng, thậm chí bọn họ còn vu oan hãm hại những đề kỵ khác để chiếm được sự tin tưởng của hoàng tử.
Khi làm những việc đó, bọn họ cũng phấn khích hào hứng trong lòng. Nhưng bọn họ đâu ngờ Uông Ấn sẽ còn trở về.
Đúng lúc này, Uông Ấn thản nhiên liếc nhìn bọn họ. Chỉ một cái liếc mắt đã khiến bọn họ cảm thấy áp lực nặng như núi đè, như thể có một thanh kiếm sắc kề ngang cổ, sẽ cắt đứt cổ họng bọn họ ngay lập tức.
Nếu… nếu như trước kia bọn họ đã thực sự tiếp xúc với Uông đốc chủ thì cho dù có bao nhiêu ham muốn và cám dỗ về quyền lực thì bọn họ cũng sẽ tự kiềm chế chặt chẽ bản thân.
Đến giờ phút này, bọn họ mới nhận ra quyền thế không là gì so với tính mạng của mình, thực sự không là gì cả.
Song, đã muộn rồi.
Uông Ấn không để ý đến những đề kỵ đang sợ hãi này nữa, bọn họ chỉ là quân cờ của người khác mà thôi. Người đứng đằng sau bọn họ mới là người mà hắn muốn đối phó.
Không vội, không vội! Nếu hắn đã có thể từ Nhạn Tây Vệ trở lại Kinh Triệu thì hắn nhất định sẽ chặt đứt những thế lực vươn cánh tay về phía Đề Xưởng.
Chẳng phải đây cũng là mong muốn của hoàng thượng sao?
Sau khi về đến Đề Xưởng và gặp được các đề kỵ, tâm trạng sa sút của Uông Ấn vì sự qua đời của Trưởng công chúa đã dần dần khá hơn.
Đời người chính là như vậy, có nỗi đau trước cái chết, có niềm vui khi trùng phùng, không liên quan đến mức độ nặng nhẹ, tất cả đều là những trải nghiệm không thể thiếu trong cuộc đời của hắn.
Dưới sự vây quanh của các đề kỵ, hắn chậm rãi đi đến các nơi của Đề Xưởng, từ sảnh Nghị Sự cho đến phòng thẩm vấn, từ phòng thẩm đến Tư Binh Khí… Cuối cùng, hắn băng qua hành lang dài dưới lòng đất, tiến vào trong nhà giam của Đề Xưởng.
Niên bá đã đợi ở đầu bên kia hành lang từ lâu. Những năm qua, ông chưa bao giờ rời khỏi nhà giam của Đề Xưởng. Nếu không phải Uông Ấn gặp nguy hiểm đến tính mạng thì ông sẽ không rời khỏi đây.
Uông Ấn đã nhìn thấy Niên bá từ xa, bước chân trở nên gấp gáp hơn, thân nhẹ như chim én mà băng qua những cơ quan trùng điệp của hành lang rồi đứng trước mặt Niên bá, hơi thở có phần mất ổn định: “Niên bá, bổn tọa đã trở về!”
Niên bá mỉm cười, nếp nhăn trên mặt dồn cả lại, cất giọng thô khàn: “Xưởng công, ngài trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Năm năm không gặp, Niên bá đã già đi nhiều, trên mặt có thêm nhiều nếp nhăn, người càng còng hơn, trông giống như một ông già bình thường.
Nếu ông không xuất hiện ở đây thì không ai biết ông chính là thiên hộ khiến người ta run sợ, là thủ lĩnh ám vệ trong nhà giam của Đề Xưởng.
Niên bá nói xong liền nhìn về phía sau lưng Uông Ấn, tiếp tục cười nói: “Lão Phong cũng tới sao? Già hơn rất nhiều đấy, ông sắp không đi lại được rồi phải không?”
Phong bá râu tóc bạc phơ lườm Niên bá, tức giận đáp: “Còn tốt hơn cái nơi tối tăm không thấy mặt trời này của ông. Ta thấy ông thậm chí còn không thẳng được lưng lên kìa.”
Nghe hai người họ đấu khẩu, Uông Ấn chỉ mỉm cười, tâm trạng lại tốt lên một chút.
Hai ông già này quen biết nhau đã mấy chục năm, có duyên cùng đi theo Uông Ấn hơn hai mươi năm, tình cảm nồng hậu của họ không phải tầm thường.
Niên bá đi đằng trước, nói với Uông Ấn: “Mấy năm nay, hoàng thượng coi trọng Nghi Loan Vệ, Đề Xưởng đã không bằng được như trước kia, trong đại lao cũng không giam giữ nhân vật quan trọng nào, vẫn không khác trước khi xưởng công rời đi là bao.”
Trước khi Uông Ấn rời đi, hai nhân vật tập trung sự chú ý là Chu Vân Xuyên có liên quan đến vụ ám sát hoàng thượng và Tiết Triệu Tôn liên quan đến vụ việc Bình Hoài Thự. Bây giờ hai người đó vẫn bị giam trong nhà lao Đề Xưởng.
Nếu không có sự cho phép thì hai người họ muốn chết cũng không chết được.
Uông Ấn gật đầu, dừng lại bên ngoài phòng giam của Tiết Triệu Tôn.
Tiết Triệu Tôn đã sớm cung khai, hiện tại bị giam trong nhà lao Đề Xưởng chỉ để chờ đợi một kết thúc, chờ đợi kết cục của Vi hoàng hậu mà thôi.
Sau khi nhìn thấy Uông Ấn, Tiết Triệu Tôn đột nhiên lao tới bên chấn song của nhà giam, ánh mắt lóe lên sự vui mừng điên cuồng, sáng rực đến kinh người, nói năng lộn xộn: “Uông đốc chủ… ngài… đã trở về? Thật sự trở về rồi? Ha ha ha… Ta đã đợi được rồi, ta đã đợi được rồi! Chẳng mấy chốc là ta có thể đợi được rồi!”
Nhìn Tiết Triệu Tôn như kẻ điên, Uông Ấn gật đầu, lặp lại câu nói kia: “Đúng vậy, bổn tọa đã trở về!”