Trưởng công chúa Trịnh Vi đã từ trần.
Tin tức này gần như được đưa đến phủ nhà họ Uông cùng một lúc với ý chỉ kia của hoàng thượng.
Trở lại triều đình một lần nữa, chấp chưởng lại Đề Xưởng là mưu đồ của Uông Ấn trong mấy tháng nay, là kết quả mà hắn mong chờ sẽ nhìn thấy, là niềm vui bất ngờ mà hắn dành cho Diệp Tuy. Đây vốn dĩ là thời khắc vui mừng của hắn mới phải.
Nhưng khi Uông Ấn tiếp nhận ý chỉ này, hắn mím chặt môi, sắc mặt nặng nề, sương giá bao trùm toàn thân hắn dường như có thể khiến người ta đông lạnh.
Nội thị đến tuyên chỉ không dám nấn ná và hoàn toàn không thể so đo với việc Uông Ấn thậm chí còn chưa nói “tạ ơn hoàng thượng”, bèn vội vàng dẫn theo mấy tiểu nội thị rời đi ngay sau khi Uông Ấn tiếp nhận thánh chỉ.
Uông Ấn đưa luôn thánh chỉ cho Phong bá đang đứng ở một bên, không buồn liếc nhìn thánh chỉ lấy một cái đã quay người rảo bước đi về viện Tư Lai.
“Điện hạ, bà ấy… Chuyện này đã chắc chắn chưa? Có phải có sai sót không? Sao lại như vậy…” Uông Ấn nhìn chằm chằm vào Khánh bá, lời nói ngắt quãng, trong giọng nói chất chứa nỗi bi thương khó mà che giấu được.
“Bẩm xưởng công, Triệu Phụng đã cử người đưa tin tức tới. Phủ Trưởng công chúa đã báo tang vào trong cung.” Khánh bá bẩm báo với Uông Ấn tin tức vừa mới nhận được.
Tin tức thế này thì làm sao có thể có sai sót được? Chỉ là, xưởng công…
Uông Ấn cụp mắt, khóe môi cũng trĩu xuống, hồi lâu mới nói: “Ồ.”
Tất nhiên là không ai dám truyền ra tin tức điện hạ đã về nơi chín suối. Trước đó, hắn biết chuyện Trưởng công chúa bị bệnh liệt giường, các thái y của Cục Thượng Dược đều lắc đầu.
Hắn biết phải chuẩn bị gì đó, nhưng hắn luôn nghĩ điện hạ sẽ không đi nhanh như vậy, hắn nghĩ điện hạ nhất định sẽ khỏe lại. Song, cho dù đã đoán trước được điều này, cho dù đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng khoảnh khắc tin buồn được đưa tới, cả người hắn như rơi xuống vực sâu, trái tim đau đớn như bị kim châm.
Trưởng công chúa điện hạ đã từ trần.
Diệp Tuy lặng lẽ nhìn Uông Ấn nằm nhoài trên mặt bàn, đôi môi mấp máy mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Hôm nay, tâm trạng của nàng cũng lên xuống như chiếc đu dây. Những ngày qua nàng luôn đắm chìm trong việc nghiên cứu và điều chế thuốc giải, không biết Uông Ấn đã làm gì, càng không biết sẽ có thánh chỉ cho Uông Ấn tái nhậm chức.
Đây vốn dĩ là điều đáng mừng, nhưng Trưởng công chúa điện hạ đã từ trần… Nàng biết chuyện này là nỗi bi thương to lớn đến nhường nào đối với Uông Ấn.
Hắn xuất thân là binh sĩ mồ côi trong quân ngũ, không cha không mẹ, không người thân thích. Nhưng những năm qua, Trưởng công chúa điện hạ đã chăm sóc hắn rất nhiều. Bất kể ban đầu Trưởng công chúa coi trọng và giúp đỡ hắn vì lí do gì thì nhiều năm trôi qua, bà đã có vị trí không hề tầm thường trong lòng hắn.
Trong mắt Uông Ấn, Trưởng công chúa giống như người mẹ, người chị gái. Là sự ấm áp và an ủi hiếm có trong lòng kẻ một thân một mình như hắn.
Trưởng công chúa đã xuống suối vàng, dù Uông Ấn đã nhận được ý chỉ được khôi phục quyền lực, cũng làm sao vui mừng cho được?
Nỗi đau buồn này vượt xa cả niềm vui khi được phục chức đốc chủ Đề Xưởng.
Thật sự thì Diệp Tuy cũng giống như hắn, hoàn toàn không thể vui nổi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Uông Ấn mới ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tuy, khàn giọng nói: “Cô gái nhỏ, nàng đến rồi à?”
Vẻ mặt hắn không có sự thay đổi gì, chỉ có bên trong đôi mắt chứa đầy đau thương, đầy đến mức tràn cả ra ngoài, khiến Diệp Tuy xót xa trong lòng.
Nàng đi đến gần hắn, không kìm lòng được, khẽ gọi: “Đại nhân, chàng…”
Giờ phút này, nàng không biết nên nói gì cho phải, bất luận có nói gì cũng không thể xoa dịu nỗi đau trong lòng hắn.
Uông Ấn vẫn không biểu lộ cảm xúc ra mặt, chỉ nói với Diệp Tuy: “Cô gái nhỏ, nàng lại gần đây thêm chút nữa!”
Diệp Tuy đi tới gần hơn rồi dừng lại bên cạnh Uông Ấn, chỉ cách hắn chưa đầy một gang tay.
Nàng đang định nói gì đó thì hắn đã cử động, khiến nàng lập tức nuốt hết những lời muốn nói xuống bụng.
Uông Ấn vòng tay ôm lấy eo nàng, đồng thời cúi đầu, khom người xuống như thể bị đè nặng bởi nghìn cân, yếu ớt dựa vào trước ngực nàng, chậm rãi nói: “Cô gái nhỏ, điện hạ mất rồi…”
Hắn nói rất chậm, giống như đang xác nhận sự thật này, giọng nói cũng đều đều. Nỗi bị thương nồng đậm như cái bình bít kín đang bao phủ lấy hắn, cũng bao phủ lấy cả Diệp Tuy, người mà hắn đang ôm.
Diệp Tuy hơi khựng lại, sau đó liền đặt tay lên lưng Uông Ấn, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mà không nói lời nào.
Uông Ấn siết chặt cánh tay ôm nàng, nhắm mắt lại và nói tiếp: “Cô gái nhỏ, khi ta còn ở trong quân ngũ đã nghe nói về những câu chuyện của điện hạ. Điện hạ đề xuất việc dạy đọc, dạy viết chữ cho các binh sĩ trong quân đội, nên ta mới có cơ hội tiếp xúc với cuộc sống khác… Lúc đó, ta luôn nghĩ người có thể đưa ra được đề xuất này là người như thế nào…”
“Về sau, ta cứu được hoàng thượng, tiến vào Kinh Triệu mới gặp được điện hạ. Thì ra bà ấy không hiền dịu chút nào, mà là một người rất lạnh lùng nghiêm khắc. Đặc biệt là đôi mắt rất sắc bén, khiến người ta nhìn thấy mà phát run…”
Diệp Tuy lắng nghe Uông Ấn nói, trong đầu hiện lên dáng vẻ của Trưởng công chúa.
Đúng vậy, năm đó khi nàng nhìn thấy Trưởng công chúa ở Khuê Học Kinh Triệu, nàng cũng thầm lấy làm kinh ngạc: Hóa ra Trưởng công chúa không phải là người mặt mũi hiền hậu mà nghiêm khắc đến đáng sợ.
Thật ra điều này cũng đúng, chỉ có Trưởng công chúa với tính tình như thế mới là người chị gái duy nhất còn sống của đế vương, mới là Trưởng công chúa được mọi người tôn kính của Đại An.
Diệp Tuy đã từng được nhận ân huệ của Trưởng công chúa, nàng còn buồn thế này khi nghe tin bà từ trần, vậy Uông Ấn thì sao? Trưởng công chúa có ý nghĩa rất không tầm thường đối với hắn, giờ phút này hắn đau khổ đến mức nào?
Nàng không thể tưởng tượng ra được, lại càng không thể hình dung được.
“Ta luôn cho rằng điện hạ sẽ sống thật lâu, thật lâu, nhưng bà ấy lại chỉ sống được đến tuổi này. Cơ thể điện hạ vốn dĩ vẫn luôn rất tốt, nếu không phải lần đó bị trúng độc…” Nói đến đây, Uông Ấn dừng lại, sát khí toàn thân tăng vọt không kiểm soát được.
May mắn là Diệp Tuy đang vuốt ve lưng hắn, khiến hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Trước đó điện hạ vào cung là để giúp ta. Ban đầu, ta còn đang nghĩ, điện hạ chắc chắn sẽ rất vui sau khi biết tin ta được tái nhậm chức. Ta nghĩ sau khi ra khỏi phủ sẽ đi gặp bà ấy…”
Không ngờ đi cùng với thánh chỉ khôi phục chức đốc chủ lại là tin tức điện hạ qua đời.
Trưởng công chúa điện hạ có biết việc hoàng thượng đưa ra ý chỉ này không? Cho dù thế nào thì Uông Ấn cũng muốn đi gặp mặt điện hạ lần cuối cùng.
Hắn từ từ đứng thẳng lên, buông bàn tay đang ôm Diệp Tuy ra, sau đó liền nói: “Cô gái nhỏ, ta muốn đi đến phủ Trưởng công chúa một chuyến! Ta… muốn gặp điện hạ.”