“Bên kia” mà Diệp Tuy nói là chỉ Đại Ung.
Ba năm trước, khi Thừa Thái Đế của Đại Ung băng hà, nằm ngoài sự dự đoán của rất nhiều người là: Người lên ngôi lại là Thập Cửu hoàng tử Thân Mật, bình thường vốn dĩ không hề đáng để mắt tới.
Thừa Thái Đế để lại di chiếu và để lại không ít các trọng thần phụ tá, nhưng lại khiến Thân Mật phải đánh bại các anh em khác của y, khó khăn lắm mới có thể thuận lợi lên ngôi, đổi niên hiệu là Chính Cảnh.
Vừa quanh minh chính đại lại vừa mến phục*, điều này đủ để chứng tỏ sự thiếu hụt sức mạnh trong lòng vị vua mới này. Nhưng bất kể nói thế nói thì hoàng thượng của Đại Ung hiện nay là Chính Cảnh Đế chứ không phải người nào khác.
(*) Cảnh trong tiếng Trung còn có nghĩa là mến phục, ngưỡng mộ.
Chính Cảnh Đế lên ngôi đã ba năm, dưới sự phò tá của các trọng thần, y đã trừ bỏ những người anh em có thể đe dọa đến ngai vàng của mình, người thị bị giết, người thị biếm chức. Nhưng ngai vàng vẫn chưa hoàn toàn vững chắc.
Đế vương yếu, bề tôi mạnh, đây không phải là điềm lành đối với quốc gia. Những trọng thần phụ tá mà Thừa Thái Đế để lại có thế lực quá lớn, cộng thêm nhận được sự ủng hộ của thái hậu Lục Văn Oanh, bọn họ đã trở thành thế lực có thể chống lại Chính Cảnh Đế.
Hai thế lực này tranh đấu với nhau khiến triều cuộc Đại Ung hỗn loạn. Đây là sự bất hạnh của Đại Ung nhưng lại là sự may mắn của Đại An.
Thật sự thì việc Đại Ung rối ren như ngày hôm nay không thể thiếu bàn tay của Đại An, đặc biệt là của Uông Ấn.
Suy cho cùng, Lục thái hậu của Đại Ung là do Uông Ấn âm thầm nâng đỡ, ngay cả chiếu thư lập Trần Văn Oanh làm thái hậu trước khi Thừa Thái Đế băng hà cũng là do Uông Ấn bí mật sai mật thám làm giả.
Khi hai nước có tranh chấp, bên này thịnh thì bên kia suy. Đại Ung như hổ, như sói ở bên cạnh Đại An trước đây, bây giờ đã không còn đáng lo ngại nữa.
Tất nhiên, Uông Ấn không hy vọng hai nước nổ ra chiến tranh, cũng không bức ép Đại Ung quá mức mà chỉ muốn dùng phương pháp “dao cùn cắt thịt”, không ngừng làm suy yếu sức mạnh quốc gia của Đại Ung, cho đến khi Đại Ung hoàn toàn không còn là mối nguy hiểm mới thôi.
Nhờ nhận được ý chỉ dùng thành Vĩnh Châu đổi lấy người của Thừa Thái Đế trước khi băng hà, Uông Ấn đã biết được Đồ Kiêu là thủ lĩnh của ẩn vệ Đại Ung. Và hắn cũng đã biết được những chốt ngầm của Đại Ung.
Khi đế vương mới của Đại Ung lên ngôi, Uông Ấn và tự thừa Hồng Lư Tự - Hàn Châu Tiết đã hợp sức, nhổ tận gốc những chốt ngầm này. Trong ba tháng nhổ những chốt ngầm, từ Kinh Triệu đến các châu phủ của các đạo lớn, rất nhiều nơi máu chảy thành sông, các quan viên ai nấy đều cảm thấy bất an.
Trận chiến đẫm máu này là để tránh cho Đại An gặp phải nguy hiểm, để bảo vệ tốt hơn cho dân chúng. Vì vậy, bất luận là Uông Ấn hay Hàn Châu Tiết đều không hề chần chừ do dự, chỉ hận không thể nhổ cỏ tận gốc.
Cho đến nay, mật thám của Đại Ung đã bị nhổ sạch bảy, tám phần. Dĩ nhiên cũng có không ít con cá lọt lưới, nhưng đã tốt hơn trước kia rất nhiều.
Theo Uông Ấn thấy, với cục diện mà Chính Cảnh Đế đang phải đối mặt hiện nay, Đại Ung không còn tinh thần và sức lực cũng như nhân lực để bố trí mạng lưới tình báo khổng lồ nữa. Mặc dù ẩn vệ của Đại Ung vẫn là lực lượng cực kì mạnh mẽ, nhưng đã không còn là mối đe dọa quá lớn trên lãnh thổ Đại An.
Chuyện nhổ sạch ẩn vệ của Đại Ung cũng không thể giải quyết dứt điểm chỉ trong ba tháng. Tuy nhiên, kết quả như vậy đã đủ để tất cả quan viên của Hồng Lư Tự đều cười tươi như hoa.
Hiện giờ, tin tức tốt mà Diệp Tuy nói là tin tức mà Thân Linh Lung truyền tới từ Đại Ung, nói về vấn đề mà Diệp Tuy quan tâm nhất trong mấy năm nay.
“Đại nhân, cuối cùng đám người Thân Linh Lung đã xác định được nơi mà năm đó Phong Mặc có được chất độc. Chính là ở Ô Di.” Diệp Tuy hớn hở nói, ánh mắt sáng lấp lánh.
Phong Mặc là cậu ruột của Chính Cảnh Đế, cũng là phó tướng quân của Kiêu Vệ Doanh của Đại Ung năm xưa. Chất độc mà Uông Ấn bị trúng trong người chính là do Phong Mặc đưa vào trong Kiêu Vệ Doanh.
Ba năm qua, Diệp Tuy vừa giữ liên lạc với Chính Cảnh Đế, giả vờ cung cấp không ít tin tức tình báo, đồng thời cũng biết được rất nhiều manh mối từ y. Cộng thêm sự điều tra của Thân Linh Lung và đề kỵ, phương hướng điều tra của những manh mối này ngày càng rõ ràng hơn.
Ô Di, chất độc đến từ Ô Di.
Không có gì khiến Diệp Tuy phấn chấn hơn chuyện này. Lúc đọc lại tin tức, nàng gần như vui mừng đến phát khóc.
“Đại nhân, thiếp tin rằng tin tức này là thật, là thật.”
Uông Ấn nghe xong, trong lòng cũng vô cùng phấn khích, nhưng không thể hiện nhiều ra mặt. Hắn kìm nén sự phấn khích của bản thân, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Cô gái nhỏ, nàng chắc chắn chứ?”
Diệp Tuy đã ngoài hai mươi tuổi, không còn là cô gái nhỏ nữa nhưng Uông Ấn vẫn quen gọi nàng như vậy. Hắn luôn cảm thấy đây là sự thân mật khó diễn tả bằng lời giữa hai người.
Tất nhiên là hắn tin tưởng vào phán đoán của nàng. Có điều, manh mối về chất độc đã được tìm kiếm quá lâu, sự kỳ vọng chờ đợi mười mấy năm bỗng chốc liền xuất hiện trước mắt, hắn vẫn giữ thái độ thận trọng.
Hắn rất muốn tin, nhưng lại không dám tin.
“Đại nhân, đúng là như vậy. Đã điều tra nhiều khả năng như vậy, đề kỵ cũng đã tới Ô Di điều tra, nghe nói có một bộ lạc ở Ô Di biết điều chế loại thuốc độc này.”
Nếu người Ô Di đã biết điều chế những chất độc này thì nhất định sẽ có cách giải độc.
Uông Ấn nhíu mày, nói: “Bộ lạc của Ô Di, nếu thật sự là Ô Di thì bổn tọa đã có thể điều tra ra từ lâu. Nhưng vì sao lại giấu kĩ như thế?”
Sự vui mừng của Diệp Tuy dần dần qua đi, nàng giữ bình tĩnh và nói: “Nghe đâu là một bộ lạc rất bí ẩn, cực kì giỏi trong việc điều chế thuốc. Lần này, nếu không phải Đại Ung gây áp lực dữ dội thì bộ lạc này cũng sẽ không xuất hiện, vì vậy mới để đề kỵ tra ra được tin tức.”
Đây là những gì Thân Linh Lung và đề kỵ viết trong thư, mặc dù đã viết hết sức chi tiết nhưng vẫn có nhiều chỗ khó lý giải trong đó.
Các đề kỵ cũng đang gấp rút điều tra những chỗ khó lý giải này. Diệp Tuy tin rằng chẳng mấy chốc nhất định sẽ có kết quả.
Uông Ấn im lặng hồi lâu, sau đó mới nói: “Nếu là Ô Di thì dễ rồi…”
Ô Di là một trong số những nước nhỏ nằm bên cạnh Đại Ung, không chịu sự quản chế của Đại Ung nhưng lại thuộc Đại Ung. Đó là một nước rất nhỏ, tuy nhiên lại là mảnh đất phải vật lộn để sinh tồn.
Một mặt là vì rất nhiều vật tư của Ô Di đều phải dựa vào sự trao đổi với Đại Ung. Nhưng mặt khác, Ô Di lại không muốn tiến cống cho Đại Ung, chỉ giãy giụa để sinh tồn mà thôi.