Thừa Thái Đế của Đại Ung đã băng hà!
Tin tức này Đại Ung vẫn còn giữ kín và chưa công bố ra ngoài, nhưng đã được mật thám mà Uông Ấn cài cắm gửi tới sớm nhất.
Lúc nghe được tin, Uông Ấn thở phào, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cười nói: “Đại cục đã được định, Đại An thật may mắn, thành Vĩnh Châu đã không còn gì đáng lo.”
Thừa Thái Đế tuổi tác đã cao, cuối cùng đã băng hà. Thế cuộc mà Uông Ấn chờ đợi đã tới rồi.
Thừa Thái Đế băng hà, tình hình trong triều của Đại Ung bây giờ chắc chắn rất tối ren, Đại Ung cũng không còn tinh thần và để ý tới cục diện ở thành Vĩnh Châu này nữa.
Mà ẩn vệ của Đại Ung cũng sẽ vì thế mà hỗn loạn, đây đúng là thời cơ tốt để hắn ra tay.
Hắn phải nhân lúc Đại Ung đang rối ren, dốc hết khả năng để loại bỏ những gián điệp mà Đại Ung cài cắm vào Đại An.
Chuyện thành Vĩnh Châu và Đồ Kiêu là hắn giấu Vĩnh Chiêu Đế, “tiền trảm hậu tấu”. Nhưng Đại An đã được cả thành lẫn người, Thừa Thái Đế cũng đã băng hà, khi Vĩnh Chiêu Đế biết được những tin tức này sẽ chỉ cực kì vui mừng mà không trách tội hắn.
Như vậy, nguy cơ của Nhạn Tây Vệ cũng được giải trừ.
Đúng như những gì Uông Ấn dự đoán, sau khi nhận được tin tức Thừa Thái Đế đã băng hà, Vĩnh Chiêu Đế cố kìm nén sự phấn khởi trong lòng, hỏi Hàn Châu Tiết đang đứng trong điện: “Ái khanh, chuyện này chắc chắn không sai chứ?”
“Bẩm hoàng thượng, tin tức hoàn toàn chính xác. Đúng là Thừa Thái Đế đã băng hà. Chắc hẳn sẽ phát tang muộn một chút.” Hàn Châu Tiết cung kính trả lời, lặp lại tin tức khẩn cấp mà hắn vừa mới nhận được.
“Tốt, rất tốt! Quá tốt rồi!” Vĩnh Chiêu Đế cười to, không kìm nén được sự vui sướng mà nện mạnh một cái xuống ngự án.
Từ lâu ông ta đã biết tên quỷ già Thừa Thái Đế không còn sống được bao lâu nữa, nhưng khi tin tức thật sự được truyền tới, ông ta vẫn vô cùng phấn khởi.
“Ha ha, trước khi chết, Thừa Thái Đế còn tặng thành Vĩnh Châu cho trẫm, đúng thật là quá phúc hậu. Tấm lòng này, trẫm nhận lấy thì thấy hổ thẹn.” Vĩnh Chiêu Đế nhướng khóe môi.
Mặc dù hiện nay hai nước láng giềng hòa thuận nhưng Đại Ung vẫn là kẻ địch mạnh của Đại An. Bây giờ Đại Ung náo động, điều đó có nghĩa là Đại An hưng thịnh. Thân là thiên tử, Vĩnh Chiêu Đế sao có thể không phấn khởi cho được?
Ngay sau đó, ông ta ra lệnh: “Cho triệu Bùi Đỉnh Thần, Thiệu Thế Thiện, Từ Yển Sư và Đậu Đại Dụng vào cung ngay bây giờ! Việc Thừa Thái Đế băng hà không phải là chuyện nhỏ, lập tức cho triệu chúng ái khanh tới để thảo luận.”
Bùi Đỉnh Thần và các quan viên lập tức vào cung, sau khi biết Thừa Thái Đế của Đại Ung đã băng hà, bọn họ đều vui mừng ra mặt, không ngớt chúc mừng Vĩnh Chiêu Đế: “Chúc mừng hoàng thượng! Đại Ung vận khí đã suy, đây là điềm báo hưng thịnh của Đại An ta. Thật đáng mừng, đáng mừng!”
Những lời này cực kì êm tai, Vĩnh Chiêu Đế nói với vẻ mặt không ngớt ý cười: “Trẫm cho triệu các vị ái khanh đến chính là muốn các ái khanh thảo luận về việc này. Tình thế hiện giờ rất tốt cho Đại An, phải tiếp tục chiếm được lợi thế như thế này.”
Nhóm quan viên Bùi Đỉnh Thần nghe lệnh mà làm việc, vội vã trở lại từng phủ nha, triệu tập cấp dưới đến để bàn bạc biện pháp đối phó. Sau khi bọn họ rời đi, một bản tấu từ đạo Nhạn Tây cũng được gửi tới trước mặt đế vương.
Vừa nghe thấy là bản tấu từ đạo Nhạn Tây, nụ cười trên mặt Vĩnh Chiêu Đế liền sững lại.
Vĩnh Chiêu Đế mở bản tấu ra, sau khi nhìn rõ nội dung bên trong, vẻ mặt ông ta hơi thay đổi.
Thủ lĩnh nội thị là Phòng Bảo vẫn luôn đứng hầu ở bên thì cúi thấp đầu, không dám nhìn sắc mặt Vĩnh Chiêu Đế, chỉ nín thở chờ đợi.
Hồi lâu sau, Vĩnh Chiêu Đế mới đặt bản tấu xuống, thở dài nói: “Uông Ấn… quả nhiên lợi hại!”
Uông Ấn bẩm báo trong bản tấu rằng hắn đã hỗ trợ Tạ Giới tiếp quản thành Vĩnh Châu, còn giữ lại Đồ Kiêu thật sự và đã cạy được miệng y, biết được Đồ Kiêu chính là thủ lĩnh quản lý ám vệ của Đại Ung.
Đây là tin tức rất tốt, tin tức cực kì tốt.
Bây giờ ông ta đã có được thành Vĩnh Châu, còn có được cả thủ lĩnh ám vệ của Đại Ung. Đúng là hai việc vui đến cùng một lúc.
Là đế vương của một nước, còn là người từng trải qua cuộc chiến tranh mười mấy năm trước, Vĩnh Chiêu Đế quả thật quá rõ ý nghĩa của việc bắt được thủ lĩnh ám vệ của Đại Ung.
Năm đó, chính bởi vì sự phản bội của thủ lĩnh mật thám của Đại An nên ông ta mới gặp phải tai họa lớn kia. Thời thế thay đổi, nay thủ lĩnh ám vệ của Đại Ung đã rơi vào tay ông ta.
Những tin tức tình báo của ẩn vệ đương nhiên là có giá trị bằng cả tòa thành. Thảo nào Đại Ung lại chịu dùng thành Vĩnh Châu để đổi lấy Đồ Kiêu.
Nếu nhận được bản tấu của Uông Ấn vào lúc trước, Vĩnh Chiêu Đế tất nhiên sẽ vô cùng giận dữ, sẽ lo lắng điều này ảnh hưởng đến việc chuyển giao thành Vĩnh Châu, sẽ lo lắng Đại Ung động đến binh đao, và sẽ lập tức trừng phạt Uông Ấn. Nhưng…
Bây giờ, Thừa Thái Đế của Đại Ung đã băng hà. Những điều mà ông ta lo lắng sẽ không xảy ra, tình hình thực tế là ông ta đã chiếm được hết tất cả lợi ích.
Dù ông ta có nghi kị Uông Ấn hơn nữa thì cũng không thể không thừa nhận, Uông Ấn đã làm việc này quá tốt, quá hợp với ý ông ta.
Thật lâu sau, Vĩnh Chiêu Đế ra lệnh: “Truyền ý chỉ của trẫm, để Binh Bộ tiến hành khen thưởng đối với đại tướng quân Uông Ân của Nhạn Tây Vệ, ghi công một lần.”
Thôi vậy, hiện tại ông ta còn phải dùng đến Uông Ấn, tạm thời cho hắn chút lợi lộc cũng không sao. Ông ta còn muốn để xem, Uông Ấn sẽ còn mang đến cho ông ta điều gì!