Tết đến chưa được mấy ngày, khi toàn bộ nơi đóng quân của Nhạn Tây Vệ vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí vui mừng của năm mới thì Chu Li cuống cuồng bẩm báo với Uông Ấn một việc.
Chu Li không ăn Tết ở nơi đóng quân mà vẫn luôn dẫn một bộ phận đề kỵ và binh sĩ lục soát, tìm kiếm tung tích của Đồ Kiêu trên núi Lân Tuân.
“Xưởng công, đã tìm được Đồ Kiêu trong một sơn động trên núi Lân Tuân. Lúc bọn thuộc hạ tìm được y thì y đã thoi thóp hơi tàn. Hiện tại đang dốc hết sức để cứu chữa.” Chu Li bẩm báo, vẻ mặt vô cùng đau lòng.
Đau lòng là bởi vì y đã cho Đồ Kiêu dùng số thuốc bí truyền đáng giá nghìn vàng mà y tự nghiên cứu và điều chế, trong lòng dường như đang chảy máu.
Thuốc này là y chuẩn bị riêng cho Uông Ấn, nhưng hết lần này đến lần khác lại dùng cho người khác.
Lúc ở đạo Lĩnh Nam là dùng cho Liễu Nguyên Tập đi theo bọn họ, bây giờ lại dùng cho Đồ Kiêu.
Quan trọng hơn cả là y không thể hỏi đòi tiền thuốc từ hai người bọn họ.
Chu Li chợt nghĩ đến một chuyện, đó chính là, liệu việc xưởng công để y ở lại núi Lân Tuân, tìm kiếm tung tích của Đồ Kiêu, có phải là bởi vì trên người y có thuốc bí truyền hay không?
Còn Uông Ấn sau khi nghe Chu Li bẩm báo xong thì gật đầu, hài lòng đưa mắt nhìn Chu Li một cái.
May mà Chu Li luôn mang theo thuốc bí truyền, phát huy tác dụng vào thời khắc quyết định. Để Chu Li lại núi Lân Tuân, dẫn đội đi tìm kiếm, quả nhiên là lựa chọn rất đúng đắn.
“Tình hình cụ thể của Đồ Kiêu ở bên đó như thế nào?” Uông Ấn hỏi.
Mặc dù từ đầu chí cuối, Uông Ấn luôn cho rằng Đồ Kiêu vẫn còn lẩn trốn trong núi Lân Tuân, nhưng hắn vẫn khá ngạc nhiên khi Chu Li thật sự đã tìm được Đồ Kiêu.
Và cả vết thương trên người Đồ Kiêu? Chuyện này là sao? Lúc trước, nhóm người Phong bá thậm chí còn không tìm thấy Đồ Kiêu, sao y lại bị thương?
Nghe Uông Ấn hỏi vậy, Chu Li dường như nhớ ra điều gì, vẻ mặt trở nên hơi khác thường: “Không biết sơn động nơi y ở đã bị đào bới khi nào, bản thân y cũng không biết. Vết thương trên người y là do bị rơi ngã xuống. Xem ra, hẳn là y bị rơi xuống cái động này, bên trong động không có thứ gì, y lại bị thương nặng không thể rời đi được…”
Vì thế mới bị bọn họ tìm được. Đây cũng là may mắn của nhóm Chu Li. Có đề kỵ dẫn theo chó săn, chính chó săn đã phát hiện ra Đồ Kiêu.
Nghe xong báo cáo này, Uông Ấn không biết nên nói gì. Đồ Kiêu lại bị rơi xuống sơn động? Y chính là thủ lĩnh của núi Lân Tuân đó, chuyện này… có cảm giác dở khóc dở cười.
“Trước hết chữa khỏi cho y rồi nói sau. Nhất định phải giữ lại tính mạng của y.” Uông Ấn căn dặn.
Đồ Kiêu là người rất quan trọng, bất luận Uông Ấn muốn biết được điều gì từ miệng y thì điều kiện tiên quyết là y phải còn sống.
Sau khi cân nhắc đủ đường, Uông Ấn không công khai tin tức đã bắt được Đồ Kiêu. Nhưng Diệp Tuy vẫn biết được tin này, không chỉ có vậy, nàng còn gặp cả Đồ Kiêu.
Lí do là bởi vì Đồ Kiêu bị thương nặng, Chu thái y và Diệp Tuy là người của Tư Hậu Cần, lại là người mà Uông Ấn tin tưởng nhất nên hai người đến chữa trị vết thương cho Đồ Kiêu.
Tuy Chu Li đã dùng thuốc bí truyền giữ được tính mạng cho Đồ Kiêu, nhưng vết thương trên người y quá nặng, vẫn luôn hôn mê.
Trước khi Chu thái y và Diệp Tuy đến, đã có cậu học trò theo học nghề thuốc rửa sạch vết máu trên người Đồ Kiêu, khiến y trông như một người bị thương khá chỉnh tề.
Do đó Diệp Tuy đã nhìn thấy rõ người đang hôn mê này.
Y ngoài ba mươi, thân hình cao lớn cường tráng, mày kiếm mắt sáng...
Người này chính là thủ lĩnh Đồ Kiêu của núi Lân Tuân?
Diệp Tuy nhìn Đồ Kiêu không chớp mắt, nét mặt nàng ẩn chứa sự dò xét và sự trào phúng khó có thể hình dung.
Hồi lâu sau, nàng mới chậm rãi nhướng khóe môi lên, nở nụ cười.
Hóa ra y chính là Đồ Kiêu. Thảo nào nàng chưa từng nghe nói về cái tên Đồ Kiêu trong kiếp trước.
Nàng đã gặp người đang ở trước mặt này trong kiếp trước. Dù rằng người mà nàng từng gặp già hơn bây giờ rất nhiều, nhưng ấn tượng sâu sắc về đôi mày kiếm mắt sao cùng hình dáng này khiến người ta khó mà quên được.
Có điều, Đồ Kiêu của khi đó không phải là thủ lĩnh kẻ cướp núi Lân Tuân, mà là… tướng quân Trần Thế Hùng của Đại Ung - người dẫn binh sang nghị hòa với Đại An.
Những năm đầu Thái Ninh, triều chính bất ổn, Đại Ung thừa cơ gây loạn ở biên giới, đại tướng quân Trần Thế Hùng dẫn quân sang xâm lược với danh nghĩa khôi phục lại vinh quang trong quá khứ của Đại Ung.
Nhưng Trần Thế Hùng đã đánh giá thấp Đại An, đánh giá thấp Thái Ninh Đế vừa mới lên ngôi, đánh giá thấp nhóm quan văn Tôn Trường Uẩn, lại càng đánh giá thấp đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ khi đó là Tống Định Biên.
Sau khi Mục Thái Trừng chết, Nhạn Tây Vệ thay đổi liên tiếp một số người nhậm chức đại tướng quân. Đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ trong những năm đầu Thái Ninh là Tống Định Biên.
Vào thời điểm đó, Tống Định Biên đã bốn mươi tuổi, ra làm quan thông qua con đường minh kinh*, đầu tiên là làm quan văn vài năm rồi mới thi võ nên văn võ song toàn, vì vậy mới được đặc biệt đề bạt làm đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ.
(*) Minh kinh: Là hình thức khoa cử để lựa chọn quan viên, xuất hiện vào thời nhà Hán, bắt đầu từ thời Hán Vũ Đế và bị bãi bỏ vào thời nhà Tống. Những người này được đế vương hoặc quan viên đề cử, phải nghiên cứu những tác phẩm Nho giáo kinh điển, nên được gọi là “minh kinh”, sau đó phải thông qua kỳ thi võ để xác định cấp quan.
Diệp Tuy không tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Tống Định Biên và Trần Thế Hùng, nhưng lại được nghe kể rất nhiều rằng đó là một trận chiến kinh điển, lấy ít thắng nhiều.
Kết quả của trận chiến này, Trần Thế Hùng không thể không sang Đại An để đàm phán hòa bình, còn lập nên điều ước cống nạp.
Sao bây giờ y lại là thổ phỉ núi Lân Tuân?
Diệp Tuy trấn tĩnh lại rồi hỏi Chu Li: “Người này đúng là Đồ Kiêu trên núi Lân Tuân? Các ngươi không nhầm chứ?”
“Vâng, người này chính là tên kẻ cướp Đồ Kiêu.”
Diệp Tuy im lặng, sau đó không chữa trị vết thương cho Đồ Kiêu nữa mà lập tức đi gặp Uông Ấn.
Đồ Kiêu là người Đại Ung, vậy thì chuyện này không hề đơn giản.