Sắc mặt Diệp Tuy hơi nặng nề: “Đại nhân, ngài nói… Lục quý phi mến mộ ngài?”
Nghe thấy vậy, trên khuôn mặt xưa nay luôn thờ ơ của Uông Ấn không khỏi xuất hiện một thoáng bối rối, ít nhiều hơi mất tự nhiên.
Hai từ “mến mộ” được nói ra từ miệng của cô gái nhỏ luôn mang lại cảm giác là lạ. Hắn không nói gì thêm, chỉ gật đầu.
Tình cảm của người khác là thứ mà hắn không thể khống chế được. Hắn cũng không cho rằng bản thân đã làm điều gì khiến Lục Văn Oanh nảy sinh tình cảm.
Chỉ là năm đó tiện tay cứu nàng ta, để đề kỵ âm thầm trợ giúp cho nàng ta mà thôi.
Khi hắn làm những việc đó không khác gì với những lần sắp xếp, bố trí khác của hắn.
Tuy nói vậy rất không thích hợp, nhưng đối với hắn mà nói, Lục Văn Oanh thật sự chỉ là một quân cờ bí mật để biết rõ hơn về ván cờ có liên quan đến Đại Ung.
Không phải hắn sợ Diệp Tuy sẽ hiểu lầm. Nàng chắc chắn biết rõ hắn là người như thế nào. Chỉ là… tình cảm thật sự là chuyện quá phiền phức.
Hồi lâu sau, Diệp Tuy lấy lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc, nói với Uông Ấn: “Thì ra là như vậy…”
Hóa ra Uông Ấn từng cứu Lục Văn Oanh, còn giúp đỡ nàng ta. Chuyện nảy sinh tình cảm từ việc mang ơn là điều quá bình thường.
Khi đó, chẳng phải nàng cũng như thế sao?
Uông Ấn đã giúp nàng rất nhiều, luôn có thể kịp thời xuất hiện trước mặt nàng, cho nàng sự quan tâm và bao dung vô cùng tỉ mỉ, cũng cho nàng đủ sự tín nhiệm và yêu thương, khiến trái tim nàng không kìm nén được mà hướng về hắn.
Nàng không muốn so sánh tình cảm của mình với Lục Văn Oanh. Tuy nhiên, đúng là có điểm tương đồng.
Thật ra, người như Uông Ấn, việc có người mến mộ hắn cũng không bất ngờ. Có điều, thân phận hoạn quan này đã ngăn trở sự mến mộ của hầu hết mọi người.
Diệp Tuy biết, ắt hẳn có người có thể nhìn thấy được ánh sáng phi thường trên người Uông Ấn, ắt hẳn sẽ có người không ngại chuyện hắn là hoạn quan, chỉ muốn dâng tặng những thứ tốt nhất thế gian đến trước mắt hắn, chỉ muốn mãi mãi ở bên hắn, giống như đôi vợ chồng bình thường.
Bản thân nàng chính là người như vậy. Nay, có một người phụ nữ khác cũng như vậy…
Lục quý phi cũng nghĩ thế sao? Uông Ấn còn từng cứu Lục quý phi, có sự gắn kết sâu sắc như thế này… Và hơn cả là rất nhiều cảm xúc không thể nói bằng lời.
Đây là điều nàng đã dự liệu từ lâu. Nhưng khi nó thực sự xảy ra, nàng mới phát hiện ra bản thân không hề dễ chịu.
Nàng cảm thấy như có gì đó nghẹn lại trong lòng. Cảm giác khó chịu này quá lạ lẫm. Biết rõ là không có gì, nhưng bỗng dưng lại cảm thấy tủi thân.
Nàng không biết nên đối mặt với cảm xúc đó như thế nào. Điều này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng. Nàng chỉ biết trong lòng rất không thoải mái.
Diệp Tuy không kìm được mà đưa tay ra trước, nắm hờ vạt áo của Uông Ấn, trầm giọng nói: “Đại nhân, thiếp không vui…”
Nàng vừa nói vừa tựa đầu vào lồng ngực Uông Ấn, cảm nhận xúc cảm ấm áp kia. Cho đến khi được bao quanh bởi hơi thở của hắn, nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Thấy nàng thế này, đáy lòng Uông Ấn đột nhiên trở nên vô cùng mềm mại.
Trước đây, hắn chưa từng bắt gặp nàng như vậy, chưa từng thấy nàng hờn dỗi khi ghen.
Nàng luôn xử sự chín chắn, có sự bình tĩnh và kiên quyết mà các cô gái khác không có. Đây là điều mà hắn cực kì tán thưởng và yêu thích ở nàng. Nhưng bây giờ…
Nàng đang thể hiện sự chiếm hữu đối với hắn một cách rõ ràng, lại có sự nũng nịu mà ngang ngược đặc biệt, khiến hắn có cảm giác hưởng thụ không tài nào giải thích được.
Trong lòng hắn chỉ cảm thấy vui sướng khôn nguôi, nhưng cũng có một thoáng đau lòng.
Hắn nhẹ nhàng giữ bả vai nàng lại, ép nàng ghé sát vào hắn hơn. Sau đó, hắn vuốt ve mái tóc dài của nàng.
Ánh mắt hắn dịu dàng, động tác nhè nhẹ, chậm rãi. Tất cả đều thể hiện sự vỗ về đối với nàng.
Hắn hơi cúi đầu xuống, gác cằm lên đỉnh đầu nàng, giọng nói êm dịu hơn trước kia rất nhiều: “Cô gái nhỏ, nàng quan tâm đến bổn tọa như vậy, bổn tọa rất vui. Nhưng nàng không cần phải khó chịu vì những chuyện này đâu.”
Giữa hắn và nàng, tuyệt đối sẽ không có người khác hay tình cảm khác, càng không cần những sóng gió, rối rắm này.
Nói thẳng ra là hắn không nỡ để nàng khó chịu…
Diệp Tuy vùi đầu vào trước ngực Uông Ấn, giọng nói vẫn rầu rĩ: “Đại nhân, thiếp biết cả.”
Nhưng nàng vẫn không vui. Nàng là vợ hắn, hắn… hắn là của nàng.
Đến lúc này, Diệp Tuy mới phát hiện ra, thật ra bản thân nàng cũng có lúc ngang ngược vô lý. Nàng không thích có người ái mộ hắn, không thích cảm giác có kẻ tơ tưởng đến người đàn ông của mình.
Nàng dựa sát vào lồng ngực Uông Ấn hơn, đưa tay vòng qua eo hắn, thể hiện tâm tình sẽ giữ chặt không để mất của mình thông qua động tác này.
Thật lâu sau, Diệp Tuy mới bình tĩnh lại nhưng không buông tay ra, mà cứ ôm chặt lấy Uông Ấn.
Động tác của Uông Ấn càng thêm dịu dàng, khóe môi nhướng lên, trong đôi mắt toàn là ý cười.
Hắn vẫn cảm thấy tình cảm của người khác là điều rất phiền phức. Tuy nhiên, qua chuyện này, có thể nhìn thấy một Diệp Tuy khác hẳn, đó cũng coi như là niềm vui bất ngờ.
Có điều, chuyện đến đây là được rồi, hắn chỉ muốn cô gái nhỏ vui vẻ, không nỡ thấy nàng thêm sầu não như vậy.
May thay, thời gian sứ đoàn ở lại Đại Ung không dài, chẳng bao lâu nữa là bọn họ sẽ rời đi. Đương nhiên sẽ không gặp lại Lục Văn Oanh…
Có điều hắn không ngờ, hai ngày sau, Diệp Tuy sẽ nhận được lời mời của Lục Văn Oanh.
Đọc tấm thiếp mời mà quan viên Đại Ung đưa tới, trong mắt Uông Ấn lóe lên ánh sáng u ám. Hắn nói với Diệp Tuy: “Cô gái nhỏ, nếu nàng không muốn dự bữa tiệc này thì không cần phải đi.”
Mời dự tiệc vào lúc này rõ ràng là nhắm vào Diệp Tuy. Bất luận Lục Văn Oanh xuất phát từ suy nghĩ gì, hắn đều cảm thấy rất không vui.
Có phải cuộc sống của Lục Văn Oanh trôi qua quá như ý không? Nếu thế, hắn không ngại tìm cho nàng ta chút phiền phức.
Khi còn ở Đại An, ngay cả lời mời của Hoàng hậu nương nương, Diệp Tuy cũng có thể từ chối. Bây giờ ở Đại Ung, chỉ là thiếp mời của một quý phi, đương nhiên là Diệp Tuy cũng có thể từ chối.
Diệp Tuy thoáng ngẫm nghĩ rồi đáp: “Không, đại nhân, thiếp sẽ dự tiệc.”
Nàng cảm thấy hết sức bất ngờ khi nhận được thiếp mời này. Ngôi vị hoàng hậu của Đại Ung hiện vẫn đang để trống, quý phi chính là phi tần đứng đầu hậu cung. Lời mời này, nhìn bề ngoài là bày tỏ lòng mến khách, tiếp đãi người nhà của sứ giả. Nhưng đằng sau thì sao?
Khi biết Lục quý phi mến mộ Uông Ấn, nàng rất khó có thể không nghĩ nhiều. Nàng nhận được lời mời này là bởi vị Lục quý phi muốn gặp nàng, phải không?
Đúng lúc nàng cũng muốn gặp Lục quý phi, gặp Lục thái hậu tương lai này một lần.