Vào cuối tháng sáu, Uông Ấn nhận được báo cáo bí mật của đề kỵ tại Kinh Triệu, nói rằng Vĩnh Chiêu Đế muốn lập đoàn sứ thần đi sứ sang Đại Ung.
Sau khi nghe được tin tức này, Diệp Tuy hết sức kinh ngạc: “Đại nhân, sao hoàng thượng lại muốn cử phái đoàn đi sứ Đại Ung?”
Hiện tại, mối quan hệ giữa Đại An và Đại Ung quả thật đã dịu đi. Nhưng ảnh hưởng của cuộc xâm lược mười lăm năm trước thì vẫn còn. Thời gian mươi lăm năm vẫn chưa đủ để xóa đi vô số thương vong và máu xương đã rơi xuống.
Nhất là tại Nhạn Tây Vệ, rất nhiều người vẫn còn nhớ hành động tội ác của cuộc xâm lược của Đại Ung năm ấy.
Bây giờ, Đại An muốn cử đoàn sứ thần đi sứ sang Đại Ung sao?
Diệp Tuy nhớ rõ trong kiếp trước không có chuyện này…
“Là Đại Ung gửi lời mời tới, nói rằng muốn cùng Đại An hữu nghị đời đời, làm bạn bè, kết thành đồng minh nên mới mời Đại An đi sứ sang Đại Ung.” Uông Ấn thản nhiên nói.
Hắn không hề cảm thấy bất ngờ với chuyện này như Diệp Tuy.
Dù sao thì cuộc chiến tranh giữa Đại An và Đại Ung cũng đã trôi qua mười lăm năm. Mười lăm năm không dài, nhưng cũng không ngắn.
Giữa hai nước không có sự thù hận hay tình bạn vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi.
Đại Ung đưa ra lời mời, chủ động tỏ ý kết làm đồng minh với Đại Ung. Hoàng thượng sẽ không từ chối, cũng không nên từ chối.
Một khi phải động đến binh đao là chuyện không lành. Chiến tranh hoàn toàn không phải là chuyện tốt đối với Đại An và dân chúng. Nếu không phải tình thế bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể động đến binh đao.
Đại An và Đại Ung thiết lập mối giao hảo, kết làm đồng minh. Đây là điều có lợi cho sự thái bình của nước nhà. Hai nước qua lại với nhau, việc đi sứ cũng là xu hướng chung của thời đại.
Diệp Tuy gật đầu, nhưng không biết vì sao trong lòng bồn chồn, luôn có cảm giác việc đi sứ sẽ không phải là chuyện tốt.
Tuy nhiên, Uông Ấn nói rất đúng, việc hai nước cử sứ thần qua lại là xu hướng chung, là việc có lợi đối với người dân thì đâu có gì bất ổn?
Có lẽ bởi vì những chuyện này không xuất hiện trong kiếp trước của nàng, cũng có lẽ bởi vì mùa thu ngày một đến gần nên tâm trạng của Diệp Tuy luôn bất an, từ đầu chí cuối không thể thả lỏng được.
Ngay sau đó, Diệp Tuy liền biết tại sao nàng luôn cảm thấy bồn chồn vì chuyện Đại An cử sứ thần sang Đại Ung.
Đầu tháng bảy, chiếu lệnh bí mật của Vĩnh Chiêu Đế được gửi đến tay Uông Ấn.
Sau khi xem xong chiếu lệnh đó, Uông Ấn hơi nheo mắt lại, sát khí như có như không trên người bỗng nhiên tăng vọt, nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến mất.
Thấy thế, tim Diệp Tuy thắt lại, lập tức hỏi: “Đại nhân, chiếu lệnh bí mật của hoàng thượng nói gì vậy?”
Uông Ấn trầm ngâm một lát rồi vừa cuộn bức chiếu lệnh lại, vừa nói: “Hoàng thượng dự định cử phái đoàn sứ thần đi sứ sang Đại Ung, bổ nhiệm bổn tọa làm phó sứ đoàn, dẫn binh sĩ đi theo bảo vệ sứ đoàn.”
Người Diệp Tuy cứng đờ, hơi thở cũng vì thế mà trở nên hỗn loạn: “Hoàng thượng cử ngài đi sứ sang Đại Ung? Nhưng, đại nhân là đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ cơ mà.”
Từ trước tới nay, mỗi lần cử sứ đoàn đi sứ, Đại An chưa bao giờ dùng đến võ tướng chức quan tam phẩm, thậm chí còn cực kì ít dùng tới phó tướng quân. Sao bây giờ hoàng thượng lại có ý chỉ như vậy?
Lại đặc biệt cử Uông Ấn sang Đại Ung!
Chưa nói đến địa vị đại tướng quân của Uông Ấn, chỉ nói riêng những việc Uông Ấn đã làm đối với Đại Ung thôi thì hắn đã không thích hợp rồi.
Mười lăm năm trước, Uông Ấn đã dẫn ba trăm binh sĩ đi cứu Vĩnh Chiêu Đế, giết sạch ba nghìn binh sĩ Kiêu Vệ Doanh của Đại Ung. Nghe nói máu kỵ binh chảy thành sông.
Kiêu Vệ Doanh của Đại Ung không khác gì Nghi Loan Vệ của Đại An bây giờ. Những người có thể tham gia vào Kiêu Vệ Doanh không phải là những con em nhà quyền quý của Đại Ung thì cũng là những người ưu tú toàn diện. Nhưng Uông Ấn đã giết hết tất cả bọn họ.
Hắn đã diệt sạch những người ưu tú toàn diện của Đại Ung, lại hủy hoại nền móng của tầng lớp quyền quý của Đại An. Đồng thời, hành động đó của hắn đã khiến tình hình trong triều Đại Ung rung chuyển. Cuối cùng đại tướng quân giỏi dẫn binh nhất của Đại Ung là đại tướng quân Trần Bão Tiết đã vì thế mà chết. Đại Ung mất đi rường cột nước nhà…
Mỗi một
chuyện trong đó cũng đã đủ khiến Đại Ung căm thù đến chết.
Mới chỉ có mười lăm năm trôi qua mà thôi, tầng lớp quyền quý của Đại Ung chắc chắn vẫn còn đang ngồi trên vị trí của mình. Bọn họ căm hận Uông Ấn thấu xương, sao hắn có thể đi sứ sang Đại Ung cho được?
Nếu hắn đi sang Đại Ung thì sẽ gặp phải điều gì?
Tuy nói hai nước không chém sứ thần của nhau trong khi giao chiến. Nhưng… ngộ nhỡ thì sao?
Trong lòng hỗn loạn, Diệp Tuy buột miệng nói: “Đại nhân, vì sao hoàng thượng cứ nhất định phải bắt ngài đi sứ sang Đại Ung?”
Nghe thấy Diệp Tuy hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất, Uông Ấn đưa bức chiếu lệnh bí mật trên tay cho nàng và nói: “Hoàng thượng bảo bổn tọa đi sứ sang Đại Ung, bề ngoài là bảo vệ sứ đoàn, nhưng trên thực tế là muốn bổn tọa giao ra những ám vệ ở Đại Ung…”
Vĩnh Chiêu Đế đã nói thẳng ra ý chỉ này trong chiếu lệnh.
Diệp Tuy nhận lấy bức chiếu lệnh, liếc nhanh một cái, sau đó nghi hoặc hỏi: “Ám vệ ở Đại Ung?”
“Đúng vậy, ám vệ mà Đại An đã bí mật cài cắm vào Đại Ung. Khi còn ở Đề Xưởng, bổn tọa từng sắp xếp rất nhiều mật thám vào Đại Ung để điều tra thăm dò tin tức của Đại Ung. Đây vốn là việc mà Lư Hồng Tự phải làm. Nhưng hoàng thượng không yên tâm với quan viên của Lư Hồng Tự nên đã giao việc này cho bổn tọa…”
Trước kia, hoàng thượng không tin tưởng quan viên của Lư Hồng Tự, nhưng lại cực kì tin tưởng hắn, do đó mới có thể giao việc của ám vệ cho hắn.
Nay hoàng thượng đã sinh lòng nghi kị với hắn, nên đương nhiên là muốn lấy lại những ám vệ này.
Suy cho cùng, hoàng thượng không yên lòng khi những ám vệ đó nằm trong tay người mà ông ta nghi kị.
Thế sự chuyển dời, chắc hẳn hoàng thượng cũng không ngờ rằng có một ngày phải lấy lại những ám vệ đó, đúng không? Hắn cũng không ngờ…
Vẻ mặt Uông Ấn trông có phần cô đơn, đến nỗi khiến Diệp Tuy cảm thấy xót xa trong lòng. Nàng muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu.
Nàng và hắn đều biết rằng hoàng thượng đã nghi ngờ hắn. Song, hiện tại hoàng thượng tỏ rõ sự nghi ngờ như thế này thì vẫn là quá… đột ngột.
“Cũng không đột ngột, chắc hẳn hoàng thượng đã có rất nhiều điều không hài lòng với việc bổn tọa huấn luyện binh sĩ. Chuyện đi sứ này là sự nhắc nhở của hoàng thượng dành cho bổn tọa, đồng thời cũng là hoàng thượng muốn lấy lại quyền kiểm soát ám vệ.” Uông Ấn đáp.
Trước đó, hắn đã cảm thấy kỳ lạ, vì sao hoàng thượng lại chẳng hỏi han đến việc hắn luyện quân. Hóa ra nguyên nhân nằm ở đây.
Đi sứ sang Đại Ung, giao ra ám vệ… Hoàng thượng lại một lần nữa làm suy giảm thế lực và tầm ảnh hưởng của hắn.
Có điều, Uông Ấn vẫn không ngờ rằng hoàng thượng lại đi nước cờ hay, đó là ra tay từ chỗ ám vệ ở Đại Ung.
Hắn có thể từ chối việc đi sứ sang Đại Ung sao?