Thạch Tú không có dị nghị gì về lần trừng phạt này của Uông Ấn.
Đến giờ, ông ta mới biết Nhạn Tây Vệ có nhiều sơ hở như vậy, Uông Ấn chỉ bừa cũng chỉ ra được.
Ông ta cam tâm tình nguyện chịu hai mươi gậy phạt.
Ngu Đản Chi cũng không nói gì về lần phạt này.
Ông ta đứng yên ở bên cạnh võ đài nhìn mấy chục nghìn binh lính cùng chịu phạt, lòng thấy lẫm liệt.
Ông ta dẫn binh cả đời nhưng chưa từng thấy cảnh tượng như thế. Mấy chục nghìn người cùng bị phạt, lại còn luân phiên nhau làm người bị phạt và người trừng phạt, cảnh tượng này thật sự hùng tráng.
Hành động ra oai phủ đầu của Uông Ấn thực sự quá lớn. Nhưng hắn lại nắm bắt thời cơ quá chuẩn, lí do quá đầy đủ, khiến người ta chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Ông ta vẫn luôn biết rằng Uông Ấn không đơn giản, cũng biết người này khó đối phó, nhưng cách làm hiện giờ của Uông Ấn lại khiến ông ta không thể nhìn thấu.
Chẳng lẽ Uông Ấn không muốn làm lung lạc lòng quân của Nhạn Tây Vệ hay sao? Hắn thoáng cái đã đắc tội với nhiều người ở nơi đóng quân như vậy, sau này phải làm sao?
Nói cách khác, Uông Ấn có dự định gì khác chăng?
Nghe từng tiếng “bốp bốp bốp” vang lên, Ngu Đản Chi mím chặt môi, cảm thấy dường như trái tim mình cũng không ngừng phập phồng theo tiếng đánh.
Uông Ấn để nhóm người Đường Ngọc và Chu Li ở lại võ đài để giám sát việc chịu phạt, còn hắn đã rời khỏi nơi đóng quân của Nhạn Tây Vệ ngay sau khi ra lệnh. Hắn dẫn Phong bá và Trịnh Thất ở góc tối vội vã đi đến Nhạn Châu với tốc độ nhanh nhất.
Nhạn Châu là trung tâm của đạo Nhạn Tây, cách nơi Nhạn Tây Vệ đóng quân nửa ngày đi đường. Tất nhiên, Uông Ấn đi với tốc độ nhanh nhất thì lộ trình chỉ rút ngắn còn một nửa.
Hiện giờ Diệp Tuy đang ở Nhạn Châu.
Khi hắn trở lại Nhạn Châu, trời vẫn còn sớm, cửa thành vẫn chưa đóng.
Sau khi tiến vào Nhạn Châu, Uông Ấn liền đi thẳng theo hướng Đông Nam. Ở đó có một tòa phủ đệ rất to, đây chính là phủ đại tướng quân mà hoàng thượng ban cho hắn.
Từ mùa thu năm ngoái, phần lớn đề kỵ và đám Quý ma ma, Bội Mặc đã đến đây chuẩn bị. Tất cả mọi thứ trong phủ đại tướng quân đã được sắp xếp đâu vào đấy.
Lúc Uông Ấn tiến đến Nhạn Tây Vệ để bày bố, Diệp Tuy liền được nhóm Vương Bạch hộ tống tới phủ đại tướng quân mà không đi cùng hắn.
Sau khi rời đi, hắn cũng chẳng mấy để tâm rốt cuộc thì tình hình ở Nhạn Tây Vệ ra sao. Mục đích của hắn quả thật chỉ là ra oai mà thôi.
Thời gian hắn ở lại Nhạn Tây Vệ còn dài nên hắn cũng không vội xử lý xong xuôi tất cả mọi chuyện ngay. Hơn nữa, hắn tin rằng trải qua lần ra oai phủ đầu này, bất kể là Thạch Tú, binh lính Nhạn Tây Vệ hay là Ngu Đản Chi thì đều sẽ im ắng một thời gian.
Bây giờ, tất cả suy nghĩ trong đầu hắn đều hướng về Diệp Tuy, đặc biệt là vấn đề sắp xếp ổn thỏa cho nàng ở đạo Nhạn Tây.
Theo quy tắc trong quân thì hắn nhất định phải túc trực ở nơi đóng quân nhưng lại không thể mang theo gia quyến. Vậy nên hắn và Diệp Tuy sẽ phải chia ra ở hai nơi.
Đương nhiên là Uông Ấn không vui về điều này.
Hắn không nỡ cách cô gái nhỏ của hắn xa như vậy. Mà nàng còn có thói quen khó ngủ, nếu buổi tối không có hắn, chắc chắn nàng sẽ không quen.
Nhưng quy củ trong quân… Hắn ngẫm nghĩ rồi quyết định sau này sẽ chạy về phủ mỗi ngày.
Với tốc độ của hắn cũng chỉ là thời gian nửa ngày. Mặc dù ngày nào cũng phải bôn ba qua lại hơi vất vả nhưng hắn vẫn vui vẻ chấp nhận.
Nhưng sau khi về tới phủ đại tướng quân, hắn lại trông thấy bọc hành lý của Diệp Tuy vẫn đang được đặt ngay ngắn, chưa được mở ra.
“Đã hơn nửa ngày rồi, sao cô gái nhỏ vẫn chưa thu xếp xong vậy? Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe thấy thắc mắc sốt sắng của Uông Ấn, Diệp Tuy lắc đầu trả lời: “Đại nhân, bọn thiếp đều ổn cả, không có chuyện gì hết, sao đại nhân nói như vậy?”
Uông Ấn nhìn những bọc hành lý, giọng điệu dịu đi nhiều: “Nếu thế thì tại sao những bọc hành lý này vẫn chưa được động vào? Tam Nương, mau thu xếp ổn thỏa cho phu nhân, không được lề mề nữa.”
Triệu Tam Nương giật thót, đang định giải thích thì Diệp Tuy đã đỡ lời: “Đại nhân, không liên quan đến Tam Nương. Là thiếp cố tình bảo bọn họ không cần thu dọn, dù sao chúng ta cũng không ở đây, không cần phải phiền phức.”
Uông Ấn cảm thấy kỳ lạ trong lòng. Hắn lên tiếng hỏi: “Cô gái nhỏ, chúng ta không ở đây thì ở đâu?”
Diệp Tuy nói như vậy chẳng lẽ là có chỗ khác để ở sao? Phải chăng là nàng không thích cảnh vật ở phủ đại tướng quân nên mới tìm chỗ ở khác?
Diệp Tuy không nói gì, nhưng đôi mắt phượng lại cong cong, xem ra tâm trạng rất tốt.
Nàng ngửa mặt lên nhìn Uông Ấn, cảm thấy hôm nay hắn ngốc hơn mọi khi không ít. Nếu là bình thường, hắn đã sớm phát hiện ra nguyên nhân.
Có điều, mấy ngày nay đại nhân toàn tâm toàn ý với chuyện trong quân, cũng khó tránh khỏi bỏ qua nguyên nhân này.
“Đại nhân, chúng ta ở lại nơi Nhạn Tây Vệ đóng quân. Đương nhiên là thiếp phải ở cùng với đại nhân rồi."
Nghe nàng nói xong, trái tim Uông Ấn không khỏi đập nhanh hơn. Ánh mắt hắn nhìn Diệp Tuy rất chăm chú, nghe thấy nàng nói tiếp: “Đại nhân, mặc dù trong quân quy định không được dẫn theo gia quyến, nhưng đối với đại nhân thì chắc không sao đâu nhỉ? Đại nhân ở bố trí cho thiếp ở Nhạn Tây Vệ không phải càng tốt hơn hay sao?"
Dứt lời, nàng ranh mãnh nháy mắt, trông vô cùng tinh nghịch.
Tim Uông Ấn đập “thịch thịch thịch”. Gió xuân tháng hai ở đạo Nhạn Tây vẫn rất lạnh nhưng hắn lại cảm thấy gió xuân dìu dịu, tâm tình lập tức tốt hẳn lên.
Tai hắn chỉ nghe được tiếng trái tim mình đang đập rộn ràng, gần như sắp nhảy ra ngoài. Ngoài ra, hắn chẳng nghe lọt tai tiếng gì khác.
Uông Ấn vô thức gật đầu, hiếm khi ngây ngốc: “Đúng, cô gái nhỏ, nàng nói đúng. Chúng ta phải ở trong Nhạn Tây Vệ, chúng ta… đương nhiên phải ở bên nhau.”
Đến lúc này, hắn đã hoàn toàn hiểu được ý của Diệp Tuy.
Tại sao hắn lại không nghĩ ra nhỉ? Tất nhiên là nàng phải ở cùng hắn rồi!
Còn về quy củ trong quân…hắn đã nghiêm túc tuân thủ nghiêm quy củ bao giờ chưa?
Kể cả hắn có sắp xếp cho Diệp Tuy ở Nhạn Tây Vệ, cho dù tướng lĩnh Nhạn Tây Vệ có vô số ý kiến thì đã làm sao?
Không đúng quy củ thì không đúng thôi. Sao nào? Những việc không đúng quy củ của hắn còn ít sao?
Binh lính và tướng lĩnh Nhạn Tây Vệ chắc chắn sẽ không dám ho he gì ngay trước mặt hắn nhưng chắc chắn bọn họ sẽ vạch tội. Đến lúc đó, thư vạch tội sẽ bay về Kinh Triệu như trang giấy, điều đó chẳng phải rất tốt hay sao?
Chắc chắn hoàng thượng sẽ rất vui vẻ khi nhìn thấy những trang thư vạch tội này. Nếu hoàng thượng vui vẻ thì sẽ không truy cứu gì hết - chắc chắn là hoàng thượng chỉ mong chuyện tiến triển như vậy!
Hắn nhẩm đi nhẩm lại lời Diệp Tuy vừa nói “Đương nhiên là ta phải cùng với đại nhân”, “Đương nhiên là ta phải cùng với đại nhân”.
Bất kể là nàng suy nghĩ cho tình cảnh của hắn hay là vì nguyên nhân gì khác, nghe thấy nàng nói như vậy, trong lòng hắn vẫn có niềm vui không nói thành lời.
Uông Ấn nở nụ cười rạng rỡ như cướp hết ánh nắng ban ngày khiến người ta không dời nổi ánh mắt.
Diệp Tuy nhìn Uông Ấn không chớp mắt, nhịp tim cũng dần nhanh hơn.
Trước khi rời khỏi Kinh Triệu, nàng đã nghĩ xong xuôi, cho dù Uông Ấn ở đâu thì nàng vẫn sẽ ở cùng hắn.
Nàng vẫn chưa nói với hắn quyết định đó, không ngờ hắn lại vui đến vậy.
Quyết định này của nàng đương nhiên là để hắn tự làm vấy bẩn mình, khiến hoàng thượng yên tâm, nhưng quan trọng hơn cả là trái tim của chính nàng.
Nàng muốn ở bên hắn, không muốn xa cách hắn.
Uông Ấn nhìn Diệp Tuy, không thể kìm nén nổi nụ cười, hắn nói: “Cô gái nhỏ, chúng ta đến Nhạn Tây Vệ thôi. Tối nay chúng ta sẽ ở lại đó!”
Hắn quả thật không chờ nổi nữa. Đúng vậy, hắn cũng muốn ở bên cô gái nhỏ.
Hành động này của hắn đương nhiên đã làm dậy sóng trong Nhạn Tây Vệ.