Diệp Tuy cố ý ở đây đợi Uông Ấn. Nàng biết việc hắn cho triệu tập tất cả đề kỵ đến thao trường vào tối nay, ắt là để nói lời từ biệt.
Tuy Uông Ấn đã tiếp nhận vị trí đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ nhưng đối với hắn mà nói, đốc chủ Đề Xưởng mới là vị trí mà hắn muốn làm nhất. Hiện tại sắp phải rời đi, trong thâm tâm hắn nhất định là rất khó chịu.
Diệp Tuy nghĩ đi nghĩ lại, trước sau vẫn không yên lòng, bèn khoác áo đi tới chỗ bức tường này đợi hắn về.
Tiếng hô vang dậy trời của đề kỵ đã truyền đến tai nàng, khiến nàng bất giác cảm thấy đáy lòng chua xót.
Uông Ấn là tín ngưỡng và hi vọng của các đề kỵ. Nay hắn sắp phải rời đi, những đề kỵ đó chắc chắn khó mà chấp nhận được điều này.
Sau đó, nàng liền nghe thấy lời nói “Bổn tọa sẽ tiếp quản Đề Xưởng lần nữa.” của hắn. Đây là sự động viên đối với đề kỵ, cũng là đức tin trong lòng Uông Ấn.
Chẳng trách cho dù hắn biết về chuyện giám quân nhưng vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh.
Thì ra hắn đã có chủ định từ lâu.
Đúng vậy, Nhạn Tây Vệ quả thật có thể trở thành một Đề Xưởng khác. Nhưng bất luận thế nào thì vị trí của Đề Xưởng ở Kinh Triệu là không thể thay đổi trong lòng hắn.
Khi nhìn thấy Uông Ấn xuất hiện và nhìn rõ vẻ mặt nặng nề của hắn, nàng cảm thấy có phần đau lòng.
Hắn không nói ra sự luyến tiếc, nhưng trông hắn không được ổn lắm… . Tiên Hiệp Hay
Nàng chậm rãi bước tới gần hắn và lên tiếng: “Đại nhân, dù đại nhân đi tới Nhạn Tây Vệ rồi thì Đề Xưởng vẫn còn đây, đề kỵ vẫn còn đây. Đại nhân nhất định có thể lại chấp chưởng Đề Xưởng lần nữa.”
Uông Ấn không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu. Việc nàng ở đây chính là sự an ủi tốt nhất đối với hắn.
“Cô gái nhỏ, nàng có thể tới đây là bổn tọa… đã rất vui rồi.”
Không đợi Diệp Tuy đáp lời, hắn đã cất bước, vừa đi vừa nói: “Cô gái nhỏ, đi dạo cùng bổn tọa một lát nhé!”
Trong phủ nhà họ Uông, đâu đâu cũng là hoa tươi, bốn mùa khoe sắc. Vào mùa thu, hương thơm của hoa quế sực nức khắp mọi nơi khiến lòng người nhẹ nhõm và thoải mái.
Uông Ấn và Diệp Tuy cứ lặng lẽ bước đi như vậy, ánh trăng dịu dàng bao phủ hai người. Ánh trăng dường như khiến lòng người cũng trở nên mềm mại, khiến những suy nghĩ thực sự ở trong lòng tràn ra ngoài. Lúc rẽ ngoặt qua vườn quế, Uông Ấn bỗng nói: “Cô gái nhỏ, bổn tọa chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ sớm rời khỏi Đề Xưởng như thế này. Bổn tọa còn ngỡ rằng đến ngày bổn tọa qua đời cũng sẽ là chết ở Đề Xưởng.”
Diệp Tuy nghiêng người, ngẩng đầu lên nhìn hắn mà không nói gì. Hiện giờ chỉ cần ở bên cạnh hắn, lắng nghe hắn nói là thích hợp nhất.
Uông Ấn cũng không để ý đến việc nàng có đáp lời hay không. Hắn vừa đi vừa nói: “Nhạn Tây Vệ có một trăm nghìn binh mã, bổn tọa chắc chắn sẽ đến đó. Nhưng bổn tọa vẫn không bỏ được Kinh Triệu.”
Tuy nhiên, nếu hắn muốn trở lại thì nhất định phải hoàn toàn kiểm soát được Nhạn Tây Vệ, trở thành sự tồn tại không ai có thể lay chuyển được.
Hắn chợt dừng bước rồi hỏi nàng: “Cô gái nhỏ, nàng có sợ không?”
Nàng lắc đầu, mỉm cười đáp: “Đại nhân, thiếp không sợ, không hề sợ chút nào! Chỉ cần có đại nhân thì thiếp không sợ gì cả.”
Thời điểm nàng mới sống lại, tính tình cứng rắn, chỉ biết dốc sức tiến về phía trước, nàng không cảm thấy có gì đáng sợ.
Giờ đây cha mẹ, anh chị của nàng đều sống bình an suôn sẻ, nàng thuận lợi tránh khỏi số mệnh phải gả đến nhà họ Cố nhưng nỗi sợ hãi trong lòng lại càng nhiều hơn.
Nàng sợ Uông Ấn sẽ trúng mai phục mà bỏ mạng, nàng sợ Đề Xưởng sẽ bị tiêu diệt… Nhưng chỉ cần có hắn, chỉ cần ở bên cạnh hắn, những nỗi sợ hãi này đều không đáng lo nghĩ.
Nghe nàng nói xong, Uông Ấn nở nụ cười. Hắn biết cô gái nhỏ sẽ không sợ hãi. Nếu không thì lúc trước nàng đã không chủ động nói muốn đi theo hắn đến Nhạn Tây Vệ. Nhưng nàng nói chỉ cần có hắn thì sẽ không thấy sợ hãi. Điều này giống như có gì đó đang trêu đùa trái tim hắn.
Tim hắn đập nhanh hơn, một thoáng vui vẻ từ đáy lòng hắn từ từ lan ra.
Hắn nhìn nàng thật sâu, cứ im lặng chậm rãi bước đi giữa những khóm hoa tươi, khóe môi không kìm nổi mà nhướng lên, nỗi niềm biệt ly trong lòng cũng dần dần tan biến.
Đối với hắn mà nói, những khó khăn nguy hiểm ở Nhạn Tây Vệ đều không đáng e ngại. Đây cũng là đức tin trong quá khứ mà hắn vẫn luôn gìn giữ. Nhưng có nàng ở bên, hắn cảm thấy nhiều thêm một vài thứ gì đó cũng không quan trọng bằng việc khắc phục chúng.
Hai người sóng vai nhau tản bộ, không nói gì thêm. Sau khi về đến viện Tư Lai, trong lòng hai người đều cực kì bình yên, cho dù bên ngoài có bao nhiêu sóng gió cũng không thể quấy nhiễu được sự bình yên này.
Sau khi Diệp Tuy thức dậy, Triệu Tam Nương đến bẩm báo: “Phu nhân, người gác cổng đưa thiếp tới, nói rằng của lão phu nhân bên nhà gửi đến.”
Lão phu nhân mà đám người Triệu Tam Nương gọi ở đây tất nhiên là mẹ của Diệp Tuy.
Diệp Tuy nhận lấy tấm thiếp, thầm lấy làm tò mò.