“Đại nhân, ngài đã đưa những binh sĩ của thao trường trong phủ vào quân ngũ tại các đạo lớn nhưng bọn họ vẫn là đề kỵ. Đại nhân, ba nghìn đề kỵ từ trong quân ngũ ra, cuối cùng trở thành Đề Xưởng…”
Nàng nhìn Uông Ấn lần nữa, chậm rãi nói tiếp: “Nếu đã như vậy thì tại sao Nhạn Tây Vệ không thể là một Đề Xưởng khác?”
Nàng nói rất chậm, gần như là nhấn từng chữ.
Sau khi nghe nàng nói hết câu, đôi mắt Uông Ấn đột nhiên mở to. Hắn hoàn toàn không ngờ Diệp Tuy sẽ nói ra những lời thế này.
Hắn nghĩ rằng mình đã đủ to gan, đã suy nghĩ đủ nhiều. Nhưng cô gái nhỏ… nàng còn to gan hơn hơn hắn, suy nghĩ của nàng xưa nay chưa từng có.
Biến Nhạn Tây Vệ thành một Đề Xưởng khác? Sao nàng lại có ý nghĩ này, sao nàng lại có lá gan lớn như vậy?
Hồi lâu sau, hắn mới lấy lại tinh thần và nói: “Cô gái nhỏ, sao nàng lại nói vậy?”
“Đại nhân, nếu đã có một Đề Xưởng thì sẽ có một Đề Xưởng khác. Bản chất của đề kỵ chính là binh sĩ tinh nhuệ trong quân ngũ, chỉ có điều không phải ra trận đối diện với kẻ địch, mà là dùng để điều tra tin tức cho hoàng thượng. Một trăm nghìn binh sĩ của Nhạn Tây Vệ, con số tuy nhiều nhưng chẳng phải bản chất cũng giống như đề kỵ sao?” Diệp Tuy đáp, trên mặt còn ẩn chứa nụ cười.
Từ rất lâu trước đó, nàng đã suy nghĩ xem có cách gì có thể thay đổi được số phận của Uông Ấn không. Cho dù nàng nghĩ thế nào thì đều không thể bỏ qua được hai chữ “Đề Xưởng”.
Đề Xưởng quả thật quá quan trọng đối với Uông Ấn. Nhờ có Đề Xưởng, Uông Ấn mới có quyền lực khuynh đảo triều chính, khiến bá quan khiếp sợ. Nó cũng trở thành nỗi ngờ vực và nghi kị của Vĩnh Chiêu Đế, là nguy cơ của Uông Ấn.
Chỉ cần một ngày còn Đề Xưởng thì những ngờ vực và nghi kị đó sẽ không chấm dứt. Uông Ấn cũng sẽ không an toàn thật sự, đủ kiểu vu cáo và hãm hại sẽ luôn xuất hiện.
Diệp Tuy chán ghét sự hãm hại không ngừng nghỉ này.
Nhưng Uông Ấn không rời khỏi Đề Xưởng được, Đề Xưởng cũng không thể rời khỏi Uông Ấn được. Với tiền đề phải giữ gìn Đề Xưởng, có cách gì có thể khiến Uông Ấn thoát được nguy cơ mất mạng của kiếp trước đây?
Diệp Tuy vẫn không nghĩ ra cách nào cho đến khi Vi hoàng hậu đưa ra đề xuất như vậy.
Tất nhiên, đề xuất của Vi hoàng hậu đưa ra không phải việc tốt lành gì. Điều mà những người đó muốn chính là kéo Uông Ấn xuống khỏi vị trí đốc chủ Đề Xưởng. Thứ mà bọn họ lợi dụng chính là sự hoài nghi của Vĩnh Chiêu Đế đối với Uông Ấn.
Nếu đã như vậy thì sao không tương kế tựu kế?
Đề Xưởng là tổ chức đặc biệt trong triều, là tổ chức mà bá quan và mọi người đều e sợ. Tuy nhiên bởi nó lại nằm trong tay Uông Ấn nên mới trở thành tổ chức như thế.
Đề Xưởng chỉ là một cách gọi mà thôi, về bản chất thì nó là một loại thế lực, Nhạn Tây về cũng là một loại thế lực. Bản chất của cả hai không khác gì nhau.
Vậy thì nếu Uông Ấn tiếp quản Nhạn Tây Vệ, có phải cũng sẽ khiến Nhạn Tây Vệ trở thành một Đề Xưởng khác không?
Câu trả lời là “đương nhiên”, không cần phải nghi ngờ.
Diệp Tuy mỉm cười, nói: “Đại nhân, Nhạn Tây Vệ có một trăm nghìn binh mã. Nếu đại nhân chấp chưởng Nhạn Tây Vệ thì một trăm nghìn binh mã này nhất định có thể dùng cho đại nhân. Chắc chắn đại nhân có thể làm được điều đó.”
Uông Ấn thầm giật mình. Hắn sửng sốt nhìn Diệp Tuy, thực sự không biết nên nói gì cho phải.
Diệp Tuy nói tiếp: “Đại nhân, Đề Xưởng là một thứ vũ khí sắc bén. Mặc dù thứ vũ khí này không thật sự thuộc về đại nhân nhưng lại do đại nhân nắm giữ trong tay. Thánh nhân đã nói: người cầm binh cũng như có vũ khí sắc bén. Chẳng lẽ Nhạn Tây Vệ không phải là vũ khí sắc bén sao? Có điều, vũ khí này còn sắc bén hơn cả Đề Xưởng, độ sát thương cũng lớn hơn…”
“Hoàng thượng đề phòng đại nhân bởi vì thứ vũ khí sắc bén là Đề Xưởng, nhưng lại giao cho đại nhân thứ vũ khí sắc bén hơn là Nhạn Tây Vệ. Thiếp quả thật khó có thể lý giải được điều này. Tuy nhiên, đã đặt thứ vũ khí này trước mặt đại nhân, đại nhân ngại gì mà không cầm nó lên?”
Diệp Tuy dừng lời, mỉm cười nhìn Uông Ấn, đôi mắt phượng cong cong.
Theo quan điểm của rất nhiều người thì những suy nghĩ đó của nàng đều là đại nghịch bất đạo. Nhạn Tây Vệ có một trăm nghìn binh mã, là bình phong che chắn của Đại An ngăn cản Đại Ung, sao có thể là một thanh kiếm sắc do một ai đó nắm giữ được?
Nhưng Diệp Tuy đã sống hai kiếp, thực sự không sợ những lời nói đại nghịch bất đạo gì hết. Những gì nàng đang suy nghĩ bây giờ chỉ là giúp Uông Ấn vượt qua nguy cơ trước mắt, xóa tan nỗi lo mất mạng cho hắn.
Nàng không biết trong kiếp trước, sau khi hắn đến Nhạn Tây Vệ, rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì mà cuối cùng gặp họa sát thân. Nhưng kiếp này, theo hiểu biết của nàng về hắn thì xem ra hắn hoàn toàn có khả năng chấp chưởng Nhạn Tây Vệ. Những chuyện như nguy cơ mất mạng gần như không thể xảy ra.
Cho dù có xảy ra thì cũng phải biết được kết cục.
Trong kiếp trước, Uông Ấn đã gặp phải rất nhiều chuyện đều là bởi vì đến Nhạn Tây Vệ. Rốt cuộc Nhạn Tây Vệ đang cất giấu điều gì? Nói đến cùng thì Nhạn Tây Vệ là gì đối với Uông Ấn?
Tất cả những việc này đều phải đến Nhạn Tây Vệ để điều tra.
Bất kể là để giải quyết tình thế nan giải của Đề Xưởng hay để tìm ra đáp án của số mệnh thì Nhạn Tây Vệ chính là một cơ hội.
Diệp Tuy nhìn Uông Ấn đang trầm lặng và nói: “Đại nhân, chúng ta còn phải cảm ơn Vi hoàng hậu và phủ Thừa Ân Công mới phải. Đồng thời cũng phải cảm ơn sự hoài nghi của hoàng thượng. Nếu không, đại nhân còn không thể có cơ hội quang minh chính đại để chấp chưởng một trăm nghìn binh mã của Nhạn Tây Vệ như vậy.”
Từ xưa đến nay, không biết đã có bao nhiêu người dốc hết lòng hết sức để tranh đoạt thế lực trong quân đội? Có mấy ai có thể nắm giữ một Vệ lớn trong tay? Trong triều Đại An hiện tại cũng chỉ có mười người như vậy mà thôi.
Một trăm nghìn binh mã, đây là một thế lực to lớn nhường nào? Ngày xưa, hiển hách như phủ Trấn Quốc Công, Trấn Quốc Công – Ngu Đản Chi còn là đại tướng quân trước kia của Lĩnh Nam Vệ mà trong phủ cũng chỉ có một nghìn binh lính tinh nhuệ. Điều đó đã là sự ban ơn của Đại An.
Nay, một trăm nghìn binh mã đã bày ra trước mặt Uông Ấn, còn là được hoàng thượng cho phép. Cơ hội có thể quang minh chính đại tiếp quản Nhạn Tây Vệ này, quả nhiên là nghìn năm có một.
Tất nhiên, nếu Uông Ấn thật sự trở thành đại tướng quân của Nhạn Tây vệ thì Vĩnh Chiêu Đế ắt hẳn sẽ có đủ cách để hạn chế hắn. Nhưng Diệp Tuy cho rằng những điều này đều không là gì với hắn cả.
Đạo Nhạn Tây cách xa Kinh Triệu, đối với Uông Ấn mà nói, điều này đúng là xa cách tâm tư đế vương. Nhưng sao lại không phải là cơ hội của hắn nào?