“Tình hình của điện hạ bây giờ rất xấu, vẫn đang hôn mê. Xem tình hình này thì việc điện hạ trúng độc không phải ngày một ngày hai, có điều loại độc này rất bí ẩn, triệu chứng giống như bị phong hàn. Lúc trước, các thái y đều chẩn đoán là phong hàn, kê thuốc cũng là thuốc trị phong hàn. Nhưng nay điện hạ chẳng những không khá hơn mà còn bị hôn mê, hiện tại mới tra ra là bị trúng độc.”
Lăng Triệt dừng một lát rồi nói tiếp: “Phò mã đang điều tra bản ghi chép các loại thuốc mà công chúa đã dùng, các thái y cũng đang nghiên cứu.”
Uông Ấn thoáng nghĩ ngợi rồi nói: “Đưa Trần Diệu Thủ ở Kinh Triệu đến phủ công chúa đi. Thêm một người là thêm một phần sức, sớm ngày điều tra ra chuyện trúng độc của điện hạ.”
Sau khi gặp thái y, Uông Ấn trở lại Đề Xưởng, gọi nhóm người Đường Ngọc, Chu Li tới căn dặn: “Điều tra một lượt tất cả động tĩnh trong ngoài cung gần đây. Nếu trong mười đạo lớn có bất cứ động tĩnh khác thường nào cũng đều phải báo cáo lại kĩ càng. Việc điện hạ bị trúng độc không phải chuyện nhỏ. Bổn tọa đang lo có phải liệu sắp có âm mưu lớn nào đó hay không.”
Thân phận của Trưởng công chúa điện hạ cao quý như thế, ai lại dám hạ độc với bà?
Uông Ấn nghĩ mãi mà không ra. Nhớ lại lần trước gặp Trưởng công chúa điện hạ, bà vẫn còn khỏe mạnh và minh mẫn, nhưng bây giờ đã bị trúng độc và hôn mê, trong lòng hắn như bị tắc nghẹn, sắc mặt cũng khó coi.
“Đại nhân, trong triều đã xảy ra chuyện gì sao?” Diệp Tuy vội hỏi.
“Trưởng công chúa điện hạ... bị trúng độc, giờ còn đang hôn mê bất tỉnh. Thái y đã bó tay.” Uông Ấn đáp, đôi mắt hẹp dài đượm vẻ sầu lo.
Diệp Tuy kinh hãi. Nàng bỗng nhớ lại chuyện trong kiếp trước. Ở kiếp trước, sau Tết năm Vĩnh Chiêu thứ mười chín, Trưởng công chúa bị bệnh qua đời, còn được phong thụy là “Nghi Đức”.
Hiện tại chỉ còn cách Tết năm Vĩnh Chiêu thứ mười chín gần một năm nữa. Diệp Tuy nghe nói Trưởng công chúa thân thể khỏe mạnh, hơn nữa xung quanh Trưởng công chúa không hề có bất kì dấu hiệu báo trước nào, nàng còn tưởng rằng những chuyện đó sẽ không xảy ra nữa.
Những chuyện đó cũng không thể nào đề phòng hay đoán trước được.
Nhưng sao Trưởng công chúa lại trúng độc vào đúng lúc này?
Bây giờ Diệp Tuy đã biết mối quan hệ giữa Uông Ấn và Trưởng công chúa rất tốt. Nay Trưởng công chúa điện hạ bị trúng độc, ắt hẳn hắn sẽ vô cùng lo lắng.
Thật là kỳ lạ. Người ngoài đều nói Uông đốc chủ lòng dạ độc ác, không có bất cứ nhược điểm nào. Nhưng nhìn từ chuyện Trưởng công chúa hiện giờ thì Uông đốc chủ không phải loại người như vậy.
“Đại nhân, Trưởng công chúa là người thiện lương sẽ được trời giúp đỡ, nhất định cuối cùng sẽ không sao đâu. Đại nhân không cần quá lo lắng, việc quan trọng nhất vào lúc này vẫn là phải tra ra chân tướng chuyện công chúa trúng độc. Đại nhân, thiếp nghe nói trong đề kỵ có không ít người am hiểu về việc dùng độc, đưa bọn họ tới phủ Trưởng công chúa đi, có lẽ sẽ có tác dụng.”
Uông Ấn gật đầu, mặt mày vẫn bị bao phủ bởi vẻ lo lắng: “Bổn tọa biết rồi, đã cho nhóm Đường Ngọc đi điều tra trước. Nàng nói đúng, nên đưa những đề kỵ am hiểu việc dùng độc tới phủ công chúa, không chừng sẽ trợ giúp được các thái y.”
Trong tổ chức đẫm máu như Đề Xưởng tất nhiên là có rất nhiều cơ cấu và bí mật không để người khác biết. Ví dụ như Đề Xưởng có Tư Binh Khí của mình, mỗi đề kỵ đều có sở trường riêng. Đúng như lời Diệp Tuy nói, đương nhiên không thiếu những đề kỵ tinh thông dùng độc.
Cách dùng độc và giải độc của những người đó không giống với thái y ở Cục Thượng Dược. Cách bọn họ dùng độc không hề có thầy dạy hay theo môn phái nào, về cơ bản thì tất cả đều là kinh nghiệm tích lũy được trên cơ sở giết người. Hiện tại, các thái y không tìm ra được nguyên nhân trưởng công chúa bị trúng độc, như vậy thì chỉ có thể dùng biện pháp đặc biệt..
Đúng như lời Diệp Tuy nói, trưởng công chúa điện hạ là người thiện lương sẽ được trời giúp đỡ, nhất định sẽ không sao cả. Uông đốc chủ vốn không tin vào số mệnh, giờ đây cũng thầm thành kính cầu nguyện trong lòng, hi vọng trưởng công chúa điện hạ sẽ bình an vô sự.
Đến tối, Đường Ngọc mang tin tức tốt lành về. Với sự nỗ lực của các thái y, Trần Diệu Thủ cùng các đề kỵ, bọn họ đã thử không ít phương pháp trên người Trưởng công chúa. May mà cuối cùng bọn họ cũng tìm được loại độc Trưởng công chúa bị trúng, bây giờ đã bốc thuốc đúng bệnh, Trưởng công chúa đã tỉnh lại từ trong cơn hôn mê.
“Có điều, tình hình của điện hạ vẫn không ổn. Tuy điện hạ đã tỉnh lại nhưng độc đã ngấm vào tận xương tủy, trong thời gian ngắn sẽ chưa thể loại bỏ hết được.” Đường Ngọc tiếp tục bẩm báo.
Hắn nhớ tới vẻ mặt sắp khóc của trưởng sử Triệu Phụng của Trưởng công chúa. Trước kia Triệu Phụng vô cùng trầm tĩnh mà bây giờ lại như thế này, có thể thấy được Trưởng công chúa bị bệnh nghiêm trọng đến mức nào.
Nghe xong, Uông Ấn lặng thinh, Diệp Tuy ở bên cạnh liền nói: “Đại nhân, bất kể nói thế nào thì công chúa tỉnh lại được đã là chuyện tốt rồi.”
Uông Ấn gật đầu, bảo nhóm Đường Ngọc tiếp tục điều tra rồi lên tiếng: “Cô gái nhỏ, thật ra công chúa có ơn với bổn tọa… Bà ấy là người tốt.”
Từ trước đến nay, trong lòng Uông đốc chủ không hề dùng tốt xấu để kết luận về một người. Định nghĩa người tốt quá rộng, những việc làm của Trưởng công chúa cũng quá phức tạp, Uông Ấn không thể nào đánh giá thái độ làm người của bà nhưng hắn biết bà là người tốt.
Khi còn ở trong quân ngũ, hắn đã từng chịu ơn của bà. Khi đó, người đầu tiên đề xướng việc phái những phụ tá biết chữ vào quân ngũ để dạy cho binh lính mồ côi chính là Trưởng công chúa điện hạ.