Từ sau khi từ nhà họ Diệp về phủ nhà họ Uông, Diệp Tuy hơi khác với trước đây. Nàng vẫn làm việc và nghỉ ngơi như bình thường, ăn uống cũng vẫn như xưa, nhưng nụ cười trên khuôn mặt rõ ràng đã giảm đi.
Ngay cả khi Uông Ấn dẫn nàng đi ngắm những bông hoa tươi thắm xinh đẹp trong phủ, nàng cũng không mấy hào hứng.
Nàng không bị ốm, trong lòng cũng không cảm thấy buồn bã, chỉ có cảm giác mệt mỏi không thể diễn tả bằng lời. Không biết là bởi vì xuân đến nên thấy buồn ngủ hay là bởi điều gì khác.
Hiện tại, nàng theo học y thuật từ các thái y và đã là một thầy thuốc. Nàng biết cơ thể mình không có bệnh tật gì, chỉ là mệt mỏi trong lòng mà thôi.
Thấy dáng vẻ đó của nàng, tất nhiên là Uông Ấn vô cùng lo lắng. Để hóa giải tâm bệnh của nàng, Uông Ấn nghĩ một lát rồi nói: “Cô gái nhỏ, bây giờ đã sang xuân, theo bổn tọa lại lên đỉnh Xu Vân một chuyến đi!”
Diệp Tuy lắc đầu từ chối: “Đại nhân, năm ngoái chúng ta đã ngắm phong cảnh ngày xuân trên đỉnh Xu Vân rồi. Thiếp… không muốn đi.”
Nàng im lặng một thoáng, sau đó nhìn Uông Ấn, nói với giọng cảm kích: “Đại nhân, thiếp biết ngài lo lắng cho tiếp. Nhưng thiếp không có chuyện gì đâu, chẳng qua thiếp thấy mệt mỏi. Qua mấy hôm nữa thì sẽ ổn thôi.”
Sự quan tâm trong mắt hắn rõ ràng như thế, việc muốn dẫn nàng đi đến đỉnh Xu Vân cũng chỉ là để nàng khuây khỏa mà thôi. Nàng biết tâm tư lo lắng của hắn, nhưng nàng vẫn không muốn đi. Nàng cảm thấy làm gì cũng chẳng thú vị là bao.
Những ngày gần đây, bởi vì những chuyện của nhà họ Diệp mà nàng luôn nhớ lại những chuyện trong kiếp trước. Nàng sống lại, rất nhiều sự việc đã thay đổi, nhưng nhà họ Diệp vẫn suy sụp thành như thế này. Có phải ở tận nơi sâu thẳm, còn có gì đó vẫn ngoan cố thúc đẩy vận mệnh không?
Diệp Tuy không biết nhưng lại không thể không nghĩ nhiều. Nàng biết rất rõ, tâm trạng mệt mỏi này sẽ nhanh chóng qua đi. Thế nhưng bởi vì Uông Ấn thương nàng khiến nàng trở nên yếu đuối.
Nghĩ tới đây, Diệp Tuy mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Đại nhân, thiếp biết tấm lòng của ngài, thiếp thật sự không sao đâu.”
Tâm tình của Uông đốc chủ có phần mất mát. Nhưng nếu cô gái nhỏ không thích, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng nàng: “Vậy thì không đi nữa, bổn tọa hiểu.”
Xem ra, ngay cả đỉnh Xu Vân cũng không thể giải tỏa được nỗi muộn phiền của nàng.
Vậy phải làm thế nào bây giờ? Làm sao mới có thể khiến nàng vui vẻ hơn, khiến nàng giống như trước đây?
Tối hôm đó, trong Hạ Nhật Trai, Uông đốc chủ mím chặt môi, dáng vẻ như đang có điều suy nghĩ.
Người nào không biết, nhìn thấy dáng vẻ đăm chiêu này của hắn sẽ tưởng rằng hắn đang suy nghĩ việc lớn gì đó trong triều. Thật ra, bây giờ hắn chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào để khuyên giải cô gái nhỏ mà thôi.
Phía dưới bên trái hắn là Phong bá và Ngô Bất Hành. Vẻ mặt họ đều nghiêm nghị và trầm lặng. Mặc dù Uông đốc chủ không nói gì nhưng bọn họ đều hiểu. Có điều họ thật sự không có ý kiến gì trong chuyện này. Họ không phải là người đã cao tuổi thì cũng là người chưa lập gia đình, trong nhà cũng không có vợ để tham khảo, quả thật không giúp được xưởng công.
Thật lâu sau, Trịnh Thất từ chỗ tối xuất hiện, y lên tiếng: “Xưởng công, thuộc hạ nghe nói tâm bệnh vẫn cần phải có thuốc trị tâm bệnh. Phu nhân băn khoăn vì chuyện của nhà họ Diệp chắc hẳn là gần đây trong phủ không có việc gì có thể khiến phu nhân chuyên tâm!’
Trịnh Thất vừa nói xong, Phong bá và Ngô Bất hành liền nhìn y với ánh mắt vô cùng bái phục.
Trịnh Thất nói câu đó há chẳng phải là đang bảo phu nhân nhàn rỗi không có việc gì làm nên mới mệt mỏi trong lòng hay sao?
Nhận ra ánh mắt của những người khác đang nhìn mình, Trịnh Thất không kìm được mà khẽ sờ mũi và nói với giọng điệu hơi oan ức: “Xưởng công, thuộc hạ không có ý này. Thuộc hạ chỉ cho rằng để phu nhân có một vài việc để bận rộn thì có thể phân tán sức chú ý của phu nhân. Như thế phu nhân sẽ bình thường trở lại…”
Y đang nghiêm túc giải quyết vấn đề khó khăn cho xưởng công, hoàn toàn không phải là nói rằng phu nhân rảnh rỗi đến phát hoảng, được chưa?
Mấy người kia kiểu gì vậy! Đúng là không có năng lực quan sát!
Uông Ấn hờ hững liếc Trịnh Thất một cái rồi gật đầu nói: “Người nói có lý. Vậy ngươi nói thử xem, có việc gì có thể khiến phu nhân trở nên bận rộn?”
Thật ra, Diệp Tuy vừa học tập y thuật, vừa quản lý công việc trong phủ nhà họ Uông nên cũng không có quá nhiều thời gian nhàn rỗi.
Uông Ấn biết “bận rộn” mà Trịnh Thất nói tới ở đây không phải là bận rộn làm việc mà là sự bận rộn trong nội tâm.
Thật ra, trái tim nàng rất nhỏ và những điều nàng quan tâm thì lại rất nhiều: cha mẹ và anh trai nàng ở nhà họ Diệp, Thuần quý tần ở trong cung. Nhưng những người đó đều bình yên và an ổn, thế thì nàng đang thấy mệt mỏi vì điều gì?
Trịnh Thất câm nín. Y có cảm giác mình đã tự bê đá đập vào chân mình. Sớm biết sẽ như này thì y đã không nói gì hết.
Trịnh Thất ấp úng hồi lâu vẫn không thể nói ra được đề xuất cụ thể nào, dần dần cảm thấy trên trán toát mồ hôi.
Ánh mắt của Ngô Bất Hành và Phong bá rất đúng. Y đúng là không nên nhiều lời.