Hiện giờ lại thêm việc Diệp An Thế và Diệp Hướng Ngu bị thương nặng, chứng cứ cũng hướng về nhà họ Cố. Ngay cả tiền trang Nam Bắc của Kinh Triệu đều hết sức phối hợp với sự tra hỏi của Đại Lý Tự, nói ra chuyện quản gia của nhà họ Cố đã rút một khoản tiền lớn từ tiền trang.
Phải biết rằng, chủ nhân của tiền trang Nam Bắc là người thần bí khó lường, nghe đâu có lai lịch rất lớn, thậm chí còn không hề nể nang Đề Xưởng.
Vì vậy, tiền trang Nam Bắc sẽ không thiên vị bất cứ nhà nào. Cho nên chuyện nhà họ Cố rút tiền chắc chắn là thật. Còn như nhà họ Cố nói rằng số tiền này dùng cho nhà tổ tại Nam Bình, thực tế là thế nào thì chỉ có nhà họ Cố biết rõ.
Đại Lý Tự và Hình Bộ tổng hợp đủ loại manh mối cùng những bằng chứng này, sau đó lại gửi tới Vĩnh Chiêu Đế lần nữa.
Trong điện Tử Thần, Vĩnh Chiêu Đế lật xem ghi chép mà Vạn Ngạn Thời trình lên và hỏi Phòng Bảo đang ở bên cạnh: “Ngươi hỏi rõ rồi chứ? Đúng là nhà họ Cố đã rút ra một khoản tiền lớn từ tiền trang sao?”
“Bẩm hoàng thượng, đã điều tra rõ. Quản sự của tiền trang nói, nhà họ Cố quả thật đã rút ra một khoản tiền lớn trước đó không lâu. Nhưng khoản tiền này dùng vào việc gì thì quản sự tiền trang nói rằng khó mà đoán được.” Phòng Bảo cung kính đáp.
Ánh mắt Vĩnh Chiêu Đế hơi lóe lên, động tác giở những ghi chép thoáng dừng lại, nhưng không nói gì.
Quản sự của tiền trang Nam Bắc không dám có bất cứ sự lừa dối nào, như vậy việc nhà họ Cố rút tiền là thật. Nhà họ Cố lại thật sự điên cuồng mất trí, cả gan mua chuộc sơn tặc đi giết hại mệnh quan triều đình như thế sao?
Tạm gác việc Diệp An Thế là cha vợ của Uông Ấn sang một bên, đầu tiên phải kể đến Diệp An Thế là mệnh quan triều đình, là quan viên đã lập được thành tích tại đạo Hà Đông. Còn nhà họ Cố lại to gan như vậy, đi sát hại quan viên triều đình mà không kiêng dè gì cả.
Vĩnh Chiêu Đế nghĩ vậy và lật xem từng chứng cứ kia với vẻ mặt không cảm xúc. Ngay cả Phòng Bảo cũng không đoán được trong lòng đế vương đang nghĩ gì.
Đúng vào lúc này, có nội thị ở ngoài cửa bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, tư nghiệp Quốc Tử Giám - Tống đại nhân cầu kiến.”
Sau khi chân tướng những chuyện của nhà họ Diệp được truyền ra, nhà họ Cố vừa nghĩ cách tiếp xúc với Mục Viễn Đạo vừa đưa thư cho phủ Thừa Ân Công, sau đó lo lắng chờ đợi.
Cố Chương có thể nghe ngóng được tin tức nhất định từ Đại Lý Tự, nhưng muốn vào nhà lao của Đại Lý Tự là vô cùng khó khăn, còn thư từ gửi vào trong đó cũng như hòn đá chìm xuống đáy biển, không nhận được bất cứ hồi âm nào.
Bấy giờ, Cố Chương nghe được tin tức sức khỏe của Vi hoàng hậu không tốt, không cần phi tần các cung đến thỉnh an thì trong lòng đã ngộ ra.
Trong mắt Vi hoàng hậu, nhà họ Cố hiện giờ chỉ là một đứa con rơi.
Cố Sùng cực kì tức giận với điều này, hung dữ nói: “Lòng dạ của đàn bà chốn thâm cung là lạnh lùng nhất. Nay nhà họ Cố mới gặp chút chuyện mà Vi hoàng hậu đã bỏ mặc, thật đáng hận! May mà lúc trước chúng ta chỉ quy thuận bề ngoài, nếu không thì thật sự…”
Cũng giống như Vi hoàng hậu coi nhà họa Cố là quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, nhà họ Cố cũng coi Vi hoàng hậu là chỗ dựa có cũng được mà không có cũng không sao.
Đương nhiên nếu “có” là tốt nhất, còn “không có” thì cũng chẳng có tổn thất quá lớn.
Song thái độ hiện tại của Vi hoàng hậu như vậy quả thật khiến Cố Sùng bừng bừng lửa giận.
Cố Kính Chỉ nghe thấy thế bèn lên tiếng: “Xin cha bớt giận, chuyện này không dựa được vào Hoàng hậu nương nương nữa, chúng ta không thể ngồi chờ chết, nên nghĩ cách cứu Mục Viễn Đạo ra ngoài mới phải.”
Cố Chương liền nói thêm: “Ông nội, Nhị thúc, cháu và Loan nhi đến nhà họ Tống một chuyến. Chắc hẳn nhà họ Tống sẽ giúp đỡ. Hoàng thượng rất nể trọng nhà họ Tống, có lẽ sự việc có thể xoay chuyển.”
Lúc đầu, lý do hắn ta cưới Tống Loan, chẳng phải là vì vừa ý với tầm ảnh hưởng của nhà họ Tống trong giới nho sĩ sao?
Quan hệ thông gia là chuyện tốt giữa hai họ, mà hắn và Tống Loan thành thân mới hơn nửa năm, quan hệ giữa hai nhà rất hòa hợp. Hiện giờ nhà họ Cố gặp nạn, nhà họ Tống sẽ không khoanh tay đứng nhìn đúng không?
Quan hệ thông gia, nhà vợ chẳng phải để dùng như vậy sao?
Cố Sùng vuốt râu, nhíu mày nói: “Đi đi! Cháu dâu là người hiền thục giỏi giang, dẫn con bé theo đúng là tương đối dễ nói chuyện.”
Cố Chương gật đầu, nhưng trước khi rời đi còn nói thêm: “Ông nội, Nhị thúc, bây giờ Mục tiên sinh đang bị giam trong đại lao của Đại Lý Tự, chúng ta không cứu được. Theo cháu thấy, vì sự bình an của nhà họ Cố, tất phải hi sinh Mục tiên sinh đi.”
Nghe thấy thế, Cố Sùng và Cố Kính Chỉ đều im lặng, vẻ mặt trở nên hết sức khó coi.
Cố Chương cắn răng rồi vẫn nói ra những lời tận đáy lòng: “Ông nội, giờ Đại Lý Tự và Hình Bộ đã có nhiều chứng cứ chỉ vào Mục tiên sinh như vậy. Dù rằng chúng ta gỡ tội cho Mục tiên sinh thế nào đi nữa thì cũng chẳng ăn thua gì. Hiện tại đành phải đẩy hết mọi chuyện cho ông ta, như thế nhà họ Cố mới có một tia vọng sống sót.”
Thật sự thì lần này đến nhà họ Tống, Cố Chương có ý định sẽ nói như vậy, chẳng qua bây giờ thông báo trước với ông nội và chú hắn ta mà thôi.
Trước những chứng cứ xác thực như thế, việc nhà họ Cố muốn rửa sạch hiềm nghi khó khăn nhường nào. Nếu mọi thứ đều đã chỉ vào Mục Viễn Đạo thì nhà họ Cố chỉ còn cách để ông ta làm kẻ chết thay mà thôi.
Cố Sùng trầm tư hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Bây giờ chỉ có thể làm vậy… Có điều, thật đáng tiếc!”
Mục Viễn Đạo là phụ tá rất đắc lực. Cố Sùng dùng Mục Viễn Đạo rất thuận tay, luôn có cảm giác như hổ mọc thêm cánh. Nhưng nay phải vứt bỏ người này…
Tóm lại Cố Sùng vẫn cảm thấy không nỡ và áy náy. Song, có áy náy và không nỡ hơn nữa thì vì an nguy của nhà họ Cố cũng phải làm như vậy.
Hiện tại nhà họ Cố đã không thể suy nghĩ quá nhiều, chỉ có thể cắt đuôi tìm đường sống.
Sau khi Cố Chương đến nhà họ Tống, Tống Liêm Thần liền vào cung xin gặp Vĩnh Chiêu Đế.
Tống Liêm Thần nói: “Hoàng thượng, bên ngoài không tránh hiềm nghi, bên trong không né tránh người thân. Tuy thần là thông gia với nhà họ Cố nhưng hiện giờ thần cầu xin cho nhà họ không chỉ là vì tình riêng. Ắt hẳn hoàng thượng biết rõ nhà họ có gia phong thế nào. Mặc dù trước kia nhà họ Cố và nhà họ Diệp có chút khúc mắc, nhưng sao lại cố tình đối phó với nhà họ Diệp cơ chứ? Xin hoàng thượng minh xét!”
Nhà họ Tống là nhà thi thư gia truyền, gia phong xưa nay luôn thanh bạch, chính trực. Trong quá khứ, nhà đại Nho Tống Minh Tri từng ủng hộ Vĩnh Chiêu Đế. Tống Liêm Thần lại là người trung thành nên tất nhiên Vĩnh Chiêu Đế đối đãi rất đặc biệt với nhà họ Tống.
Giờ phút này, nghe Tống Liêm Thần nói xong, Vinh Chiêu Đế liền nói: “Những lời này của ái khanh có lý. Nhưng trẫm đã xem những chứng cứ của Đại Lý Tự, phủ Kinh Triệu và Hình Bộ. Nếu phụ tá của nhà họ Cố không làm những việc này thì sao đám người Vạn Ngạn Thời lại tra ra được nhiều manh mối như vậy?”
Thân là đế vương, ông ta không thể coi như không thấy những chứng cứ này. Ông ta dự định trọng dụng nhà họ Cố, tuy nhiên nhà họ Cố bây giờ không đáng để ông xem nhẹ những chứng cứ đó.
Hơn nữa, ông ta đều có phê bình kín đáo với Uông Ấn về những tin đồn nhằm vào nhà họ Diệp lúc trước, huống hồ là nhà họ Cố?
Nhà họ Cố có thể so với Đề Xưởng được sao?